Muốn tham dự bữa tiệc sinh nhật của Quan Thiếu Nghiên, Niệm Thanh đang phát sầu về lễ phục, ngày thứ hai sau khi tan làm cô đi thuê một bộ lễ phục, quay về nhà mới phát hiện Quan Thiếu Nghiên đã cho người đem tới cho cô một bộ lễ phục mới.
Nhãn hiệu của lễ phục Niệm Thanh rất quen thuộc, là nhãn hiệu mà Niệm Tử thường xuyên mặc.
Cô nhìn giá trên thẻ và cau mày.
Quan Thiếu Nghiên ra tay với phụ nữ luôn hào phóng, riêng với cô thì luôn gây áp bức, nhưng lần này thế nhưng lại…
Niệm Thanh thay bộ đồ, đường viền cổ áo mở rộng, hở ra những điểm sâu nông trên cổ, cô dùng phấn để che đi dấu vết của những dấu hôn vẫn chưa biến mất hoàn toàn kia.
Niệm Thanh ra ngoài, đứng trước mặt Yến Tử xoay một vòng, hỏi cô ấy: “đẹp không?”
“Đẹp, phối hợp với khí chất của cậu rất hợp, đủ thanh thuần.”
Niệm Thanh cười: “mượn đồ trang điểm của cậu dùng một chút”.
Đúng 8 giờ.
Quan Thiếu Nghiên đúng giờ dừng dưới lầu đợi cô.
Lúc Niệm Thanh xuống lầu, nhìn thấy anh ta đứng trước chiếc xe thể thao, một thân tây trang màu đen, khí chất lông bông cực kỳ dễ thấy.
Quan Thiếu Nghiên nhìn chằm chằm Niệm Thanh đang đi tới, nhíu mày: “em trang điểm…”
Niệm Thanh cười cười: “không phải anh nói tôi phải ăn mặc thật đẹp sao, tôi đặc biệt trang điểm một lớp”.
Quan Thiếu Nghiên sửng sốt, híp mắt: “em không thích hợp trang điểm đậm, trang điểm nhẹ nhàng là tốt nhất.”
Anh ta nâng tay, đầu ngón tay có vết chai lau đi lau lại trên chiếc cổ trơn bóng của Niệm Thanh.
“Anh đang làm cái gì thế?” Niệm Thanh nhịn xuống sự run rảy, dùng lực nắm lấy tay của Quan Thiếu Nghiên, mắt lạnh trừng anh ta.
“Một khoảng thời gian không gặp, gai lại dài ra rồi?” Quan Thiếu Nghiên cười, nâng cằm của Niệm Thanh lên, thưởng thức bộ dáng tức giận của cô “chút nữa ở yến hội, em tốt nhất nên an phận một chút, đừng làm cho tôi phải cáu kỉnh.
Lớp trang điểm này, tuy rằng hơi đậm một chút nhưng nhìn lâu cũng có chút phong tình”.
Niệm Thanh xoay người, thoát khỏi bàn tay của Quan Thiếu Nghiên, lùi lại một bước lạnh lùng nói: “Quan nhị thiếu khi nào thì lại biến thành đói bụng ăn quàng như vậy rồi?”
“Xem tâm tình”.
Quan Thiếu Nghiên hai tay để trong túi quần, vẻ mặt ngang ngược, trong mắt có thâm ý: “đồ của tôi, chỉ tôi mới có thể nhúng chàm, bất luận là em xấu hay đẹp”.
Ánh mắt của anh ta làm lòng Niệm Thanh phát lạnh, lập tức muốn cười lạnh.
Người khác là bạn bè, vợ không thể bắt nạt nhưng Quan Thiếu Nghiên thì ngược lại.
Nếu như lúc này cô nhắc tới Lục Xuyên chắc có lẽ Quan Thiếu Nghiên sẽ thẹn quá thành giận đi.
Có điều, lấy tính khí của Quan Thiếu Nghiên, nếu như biết cô đã bị Cố Thanh Hằng nhúng chàm rồi thì cô cũng sẽ rất phiền phức.
8 rưỡi, yến tiệc sinh nhật đã sớm bắt đầu.
Niệm Thanh và Quan Thiếu Nghiên khoan thai tới trễ, nhưng ngược lại lại thút ánh nhìn của mọi người, khách mời sôi nổi rót rượu mời họ.
Niệm Thanh một đường mỉm cười, đem toàn bộ rượu cho Quan Thiếu Nghiên uống, nhìn anh ta uống hết từng ly từng ly nhưng không giúp.
Xa xa, Niệm Thanh nhìn thấy Cố Thanh Hằng, cùng với Niệm Tử đang kéo tay của anh.
Trên tay anh cầm một ly rượu, hơi nghiêng đầu cùng Niệm Tử nói chuyện.
Niệm Tử dựa vào anh nở nụ cười.
Niệm Thanh thu hồi ánh mắt, thản nhiên dường như không có liên quan gì tới Cố Thanh Hằng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...