Sau khi đồ ăn được đem lên, Niệm Thanh buồn bực ăn đồ ăn, thi thoảng lại rót rượu cho lãnh đạo.
Rượu đã uống được một nửa, Cù Nam lén lút đẩy cửa đi vào.
Thì ra cô ta ở phòng bao bên cạnh xã giao cùng khách, vừa rồi nhìn thấy đồng nghiệp của công ty cô mới lén lút đi qua nhìn môt chút.
Lãnh đạo vừa thấy Cù Nam, tâm tình càng thêm dâng cao, kéo Cù Nam lại một lát để uống rượu.
Đồng nghiệp cũng rất biết đối nhân xử thế, biết Cù Nam là hành trưởng của ngân hàng Thanh Thành, sở hữu nguồn khách hàng khổng lồ, từng người tranh giành kính rượu Cù Nam.
Hết một vòng chỉ còn lại Niệm Thanh chưa hành động.
“Thanh Thanh, tới đây… tới đây kính Cù hành trưởng một chén.
Chén rượu tương phùng, Niệm Thanh uống hết rượu trắng trong ly, Cù Nam cũng một hơi uống hết.
Lúc sau, Cù Nam ở lại một lát liền quay lại phòng bao bên cạnh, cô ấy còn có khách hàng phải xã giao, lãnh đạo cũng không miễn cưỡng cô ấy.
Sau khi Cù Nam rời đi, tiệc rượu rất nhanh kết thúc, lãnh đạo cùng nhóm đồng nghiệp đi tăng tiếp theo, đi KTV tiếp tục vui chơi.
Niệm Thanh lấy lý do buổi tối có việc nên tách nhóm về trước.
Cô ra khỏi khách sạn Thanh Thành, gió đêm thổi vào mặt, nhiệt độ cơ thể không hạ, ngược lại tăng lên, miệng khô lưỡi đắng, cả người nóng rực không thôi.
Tiếp theo người cũng có chút choáng váng hoa mắt chóng mặt.
Niệm Thanh không biết có phải là do rượu phát huy tác dụng hay không, hay là, vẫn là…
Đầu càng lúc càng choáng váng.
Niệm Thanh không thể nào nghĩ quá nhiều, cô lắc lắc đầu, mở túi ra tìm điện thoại, muốn gọi Yến Tử tới đón cô.
Một chiếc xe Bentley màu đen không biết dừng lại trước mặt Niệm Thanh khi nào.
Đoan Ngọ bước xuống xe “Thanh tiểu thư, tiên sinh nhà chúng tôi để tôi tới đón cô, mời cô lên xe.”
“Anh là…” Niệm Thanh mắt híp lại, giọng nói khan khan.
“Đoan Ngọ”.
Người đàn ông trả lời, cho rằng Niệm Thanh mở cửa xe.
Niệm Thanh dựa vào ấn tượng, nhận ra đây là người trợ lý bên cạnh của Cố Thanh Hằng – Đoan Ngọ.
Niệm Thanh lên xe, nếu không tiếp tục đứng ở giữa đường cô không biết mình sẽ làm ra chuyện bất nhã gì nữa…
Trong xe, hơi lạnh rất thấp.
Niệm Thanh dựa vào cửa xe lạnh như băng, nhưng không thể nào giải tỏa được sự khô nóng trong người cô, càng lúc càng khó kiềm chế.
Cô cắn chặt môi, giọng nói có chút quyến rũ “ Đoan ngọ… Tôi có chút khó chịu… Anh đưa tôi về nhà trước đi, ngày khác tôi sẽ tới chỗ của Cố Thanh Hằng…”
Đoan Ngọ nâng mắt, xuyên qua kính thấy hai má của Niệm Thanh đỏ hồng, ánh mắt càng lúc càng mơ màng.
Anh một lời không nói, giẫm mạnh vào chân ga, thẳng cao tốc đi về phía nhà của Cố Thanh Hằng.
Trong khu nhà của cố thanh hằng.
Niệm Thanh đã không biết mình đang ở nơi nào, chân của cô mềm nhũn ngã vào một vòng ôm của người đàn ông.
Da thịt của anh sờ vào mát lạnh, trên thân thể của anh… có mùi hương giống như trên người của Lục Xuyên.
“Trước tiên em ở trong phòng đi”.
Cố Thanh Hằng ôm Niệm Thanh nằm lên giường của mình, khắc chế dục vọng muốn chạm vào cô.
“Đừng đi…” Niệm Thanh quấn chặt lấy người đàn ông muốn rời đi, cánh môi chạm từ cổ anh tiến dần lên trên, hôn lấy cánh môi mỏng của người đàn ông.
Coi anh trở thành Lục Xuyên.
“Xin anh, đừng đi”.
Bộ dạng quyến rũ làm cho đôi con ngươi của người đàn ông càng trở nên thâm trầm, hô hấp nặng dần, hơi thở nóng hầm hập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...