Trong gian khách quý của khách sạn Bá Đốn.
Niệm Thanh vẫn luôn im lặng suy nghĩ, thẳng cho tới khi Cố Thanh Hằng và Cù Nam nói tới chuyện ngôi nhà cũ đó, cô nhẹ nhàng nói góp một câu “em thấy đoạn đường khu căn nhà đó rất tốt, rất thích hợp dưỡng lão, không biết tại sao chủ nhà lại đem cầm cố?
Cố Thanh Hằng ngược lại nhìn về phía Niệm Thanh, ánh mắt nheo lại không nói gì.
“Sao vậy, cô đối với mảnh đất đó có hứng thú?” nếu cô thực sự có hứng thú thì có thể thỉnh giáo Cố Thanh Hằng, về mặt này anh ấy là cao thủ.
Có anh ấy chỉ điểm, khẳng định có thể kiếm được tiền mà không mất tiền”.
Cù Nam trêu ghẹo nói.
Vừa nói cô ấy vừa nâng ly rượu lên, chạm ly với Cố Thanh Hằng, dưới ánh mắt của anh, cười kính anh một ly.
Trong mờ tối, hai người bọn họ mắt qua mày lại.
Niệm Thanh giả bộ nhìn không thấy, khoát tay nói: “không phải, tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ thôi.
Căn nhà đó từ ngày tôi học cao trung vẫn luôn ở đấy, không biết chủ nhà là người như thế nào?”
Cù Nam nói: “một ông lão già cô đơn đã chết rồi mà thôi.
Vợ của ông ta bị bệnh nằm trong bệnh viện nửa năm nay, tháng trước vừa chuyển đi, trong nhà không có tiền, cũng không có năng lực trả nợ cho ngân hàng, chúng tôi chỉ có thể bán căn nhà đó đi.
vừa hay Thanh Hằng sớm đã nhìn trúng căn nhà này, ra giá cao để mua lại, bà già sau khi trả hết nợ của ngân hàng ước chừng vẫn thừa tiền, cũng đủ cho một mình bà ấy tiêu.”
Niệm Thanh bất động thanh sắc hỏi: “Bà ấy không có con trai sao?”
Cù Nam cười cười nhìn Niệm Thanh “ không có, hai người bọn họ không sinh được con nên vẫn luôn chỉ có hai người sống với nhau.”
Niệm Thanh dừng đũa, khẩu vị trong miệng hoàn toàn biến mất, trong lòng cười khổ.
Những lời Lục Xuyên nói với cô, lời nào là thật lời nào là giả cô hiện giờ cũng không phân biệt được.
Sau khi ăn xong, Niệm Thanh đưa ra đề nghị cô về một mình.
Cô coi như cũng nhìn ra được quan hệ giữa Cù Nam và Cố Thanh Hằng, tuyệt đối không đơn giản, cô không muốn làm bóng đèn của bọn họ.
Hơn nữa, cô là em gái của Niệm Tử, quan hệ quá thân thiết với người phụ nữ có quan hệ mờ ám với Cố Thanh Hằng cô sẽ gặp phiền phức.
Muộn như thế này một người con gái như cô về sẽ rất nguy hiểm, để Thanh Hằng đưa cô về đi.
“Cù Nam đẩy Cố Thanh Hằng cho Niệm Thanh, tự mình lên xe thương vụ: “tôi vẫn còn công việc, tôi đi trước.”
Sau khi Cù Nam rời đi, Niệm Thanh nhìn Cố Thanh Hằng cau mày nói “Em có thể tự mình quay về.”
“Lên xe.” Cố Thanh Hằng không nói nhiều, mở thẳng xe ghế phụ lái, ánh mắt nhìn qua.
Niệm thanh lên xe, thực ra cô muốn ngồi phía sau hơn…
Cả đoạn đường Niệm Thanh đều suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng với Cố Thanh Hằng, bàn về chuyện bảo hiểm.
“Sao hôm nay em lại đi cùng Cù Nam?” Cố Thanh Hằng đột nhiên hỏi.
“Em gặp cô ấy ở cổng công ty”.
Niệm Thanh thành thực đáp.
Cố Thanh Hằng nhíu mày: “cô ấy đến cống ty các người?”
NiệmTthanh ừm một tiếng, gật đầu: “Cô ấy và lãnh đạo công ty em bàn chuyện hợp tác.”
Cố Thanh Hằng đôi con ngươi thâm trầm, không nói thêm gì nữa, một đường đi về dưới khu nhà trọ của Niệm Thanh anh mới mở miệng: “chuyện bảo hiểm tôi sẽ nghĩ thêm một chút, tạm thời sẽ không mua bảo hiểm bên công ty các người.”
Lòng Niệm Thanh lúc này lập tức trầm xuống…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...