Vào nửa cuối của năm thứ tư, rất nhiều sinh viên vào công ty thực tập, ký túc trống không ít.
Yến Tử thành công vượt qua ba cuộc phỏng vấn ở Cố hị, trở thành một thực tập sinh, cô ấy và Niệm Thanh ở bên ngoài cùng nhau thuê một căn hộ, thuận tiện cho việc đi làm.
Niệm Thanh mỗi buổi tối tan làm quay về nhà, tắm xong cơ hồ liền đi ngủ luôn.
Công việc rất mệt nhưng cô cũng dần dần thích ứng, với hoàn cảnh bận rộn.
Thứ hai, lãnh đạo bên trên xuống, theo lệ cũ làm bộ làm tịch quan sát một vòng sau đó liền rời đi.
Buổi trưa, Niệm Thanh vừa ăn cơm xong liền bị giám đốc gọi vào phòng làm việc.
Cô vừa vào liền phát hiện lãnh đạo cũng ở bên trong, không khỏi sửng sốt.
Lãnh đạo nhìn trên dưới đánh giá Niệm Thanh một vòng, hỏi cô: “cô là Niệm Thanh?” Niệm Thanh bất động thanh sắc gật đầu, nghĩ rằng lãnh đạo biết chuyện cô tiến vào công ty bằng cửa sau, nhưng cô thấy cha của Phi Dương rất bình tĩnh, có lẽ không phải là chuyện đó.
Lãnh đạo tiến lên vỗ vỗ vào eo của Niệm Thanh, ân cần hỏi han Niệm Thanh một phen, nói cái gì mà người trẻ tuổi thực không dễ dàng, để cô cố gắng làm việc, sau này vững chắc có thể trở nên nổi bật.
sau cùng, ông ta mới nói tới chính sự: “đêm nay cô và mấy người đồng nghiệp nữa cùng tôi ra ngoài gặp khách hàng ăn cơm một bữa.”
Niệm thanh có chút bối rối, cô cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.
Thẳng cho tới trước khi tan làm, Niệm Thanh đều nghĩ tới chuyện này, Niệm Thanh có chút hối hận vì mình quá kích động mà đáp ứng.
Có điều trái lại, lời của lãnh đạo cô có thể không đáp ứng sao? Cộng thêm, chỉ là cùng ăn một bữa cơm với khách hàng mà thôi, không lẽ đem cô đi giấu được, nếu cô không đồng ý không ai giấu cô đi được.
Sau khi tan làm, ra khỏi cửa công ty, Niệm Thanh và lãnh đạo ngồi lên xe của công ty, tới nơi hẹn khách hàng ăn cơm trước.
Long Thượng Hàng, một địa điểm nổi tiếng ở Thanh Thành về ẩm thực.
Khung cảnh cổ điển khác biệt, mỗi một gian phòng bao đều có kiến trúc khác nhau.
Niệm Thanh đi theo lãnh đạo, tiến vào một trong những phòng bao đó, người phục vụ mở cửa phòng cho họ.
Trong phòng bao, có hai người đàn ông đang ngồi, một trong hai người đó mặc Tây trang cao cấp, khí chất cao quý, biểu tình trên mặt thản nhiên ảo diệu khó hiểu.
sự phân định chủ nhân và cấp dưới giữa hai người đó được phân định rõ ràng.
Khi Niệm Thanh nhìn thầy sườn mặt tuấn dật của người đó, bước chân hơi ngừng lại, suýt nữa muốn quay đầu bỏ chạy lấy người, nhưng đã quá muộn, người đàn ông đã quay đầu lại nhìn cô, đôi con ngươi sâu thẳm.
Niệm Thanh tâm can run rảy, chuyện cô ra ngoài làm việc Niệm gia không ai biết, cô vẫn luôn giấu diếm.
Nếu bị Niệm gia biết, công việc của cô chắc chắn phải bỏ, nhưng hiện giờ, thế nhưng lại gặp phải Cố Thanh Hằng, như vậy còn giấu sao được đây.
“Cố tổng, sao ngài tới sớm vậy? không phải chúng ta hẹn 7 giờ sao?” lãnh đạo ngượng ngùng vì để khách hàng phải đợi bọn họ.
“Không sao, hôm nay vừa hay có thời gian rảnh”.
Cố Thanh Hằng thản nhiên đáp, nhìn Niệm Thanh nói: “ngồi đi”.
Niệm Thanh kiên trì đợi lãnh đạo cùng ngồi, tới cũng tới rồi, hiện giờ bỏ đi cô có thể sẽ bị sa thải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...