Ám Luyến Thành Hôn Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài


Niệm Thanh rất nhanh quay trở về ký túc ở trường đại học.

Ở Niệm gia, Niệm Tử đối với cô càng lúc càng có thành kiến, cô không muốn tiếp tục ở lại trong nhà đó.
Về phần sợi dây chuyền Cố Thanh Hằng tặng cô, cô sẽ bảo quản tốt, không dám đeo, cũng không dám động.
Sau đó, Niệm Thanh ở trường đại học bắt đầu trốn học, không giao luận văn, cũng không tham gia bất kể kỳ thi nào, tận lực để một năm sau không thể tốt nghiệp.
Cô không thể tốt nghiệp, một khi tốt nghiệp, Tưởng Dung nhất định ép cô gả cho Quan Thiếu Nghiên.

Nhưng, nếu như không có văn bằng đại học, cô cũng sẽ khó có thể tìm được một công việc tốt, không có công việc tốt thì sao cô có thể kiếm tiền?
Vì vậy Niệm Thanh rất khổ não.
Trong nhà ăn của trường.

Niệm Thanh và Yến Tử lấy cơm xong, không dễ dàng gì mới tìm được hai chỗ trống.
“Tiếp theo cậu dự định làm thế nào?” Yến Tử biết tình hình trong nhà của Niệm Thanh.


Hiện giờ Niệm Thanh dự định không tốt nghiệp, như vậy sẽ không thể tìm được công việc thực tập.

Hơn nữa, lương thực tập cực kỳ thấp, không hoãn được tình thế cấp bách của Niệm Thanh.
Niệm Thanh ăn một miếng cơm, nói: “Mình đã nhờ Phi Dương giúp mình tìm một công việc ở Công ty bảo hiểm, bố của cậu ấy là giám đốc của công ty bảo hiểm, có lẽ có thể giúp mình mở một cánh cửa sau.”
“Sau này thì sao?”
Niệm Thanh lắc đầu, tạm thời chưa nghĩ tới: “Trước tiên cứ như vậy đi, mình sẽ tiết kiệm ít tiền, sau đó cho dù có rời xa gia đình, mình cũng sẽ có thể lo được”.
Yến Tử biết trong ngành bán bảo hiểm tiền lương có thể cao hoặc thấp, hoàn toàn dựa vào thực lực của mình, nhưng “nghe nói con gái làm bảo hiểm bên ngoài, rất dễ bị thất thân, cậu như vậy còn không bằng tìm một người đàn ông lợi hại hơn gia đình cậu để làm chỗ dựa.”
Niệm Thanh cười nhẹ: “Làm gì có đàn ông lợi hại cho mình tìm?”
“Giáo sư vạn người mê Cố Thanh Hằng của chúng ta a”.

Yến Tử trưng ra bộ mặt bà cốt “cậu biết Thầy ấy là người thế nào không? Người giàu số một Thanh Thành của chúng ta đó, có uy tín, có máu mặt.

gia thế hiển hách, một người đỉnh hơn mười cái Niệm gia của cậu.”

Niệm Thanh chỉ cười không nói.
Cô đương nhiên biết Cố Thanh Hằng là ai, nhưng đừng ngốc nữa, người ta đã sớm trở thành nhãn hiệu của Niệm Tử rồi.
Sau khi ăn xong.

Yến Tử quay về đi học, Niệm Thanh một mình tản bộ trong trường đại học.

Cô nhìn thấy cặp đôi trong trường đang trêu đùa ầm ĩ, cất cao sức sống của tuổi trẻ.

Nghĩ tới chính mình đã từng có thanh xuân làm càn rỡ, nhưng kết cục thì sao?.

Tình yêu của cô, chết rồi.
Niệm Thanh đứng dưới bóng cây, nhìn phong cảnh của người khác, và suy nghĩ cho giấc mộng đã tan vỡ của mình.

Nhưng cô không biết khi cô đang nhìn phong cảnh người khác thì trên lầu cũng có người đang nhìn cô, trang trí giấc mộng trong lòng anh.
“Cố tiên sinh, tiết dạy ở trường vẫn thuận lợi chứ?” hiệu trưởng Vương thăm dò hỏi, đánh gãy ánh mắt đang nhìn về phía xa của anh.

Anh thu hồi ánh mắt, vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Cũng được, tố chất của học sinh đều rất tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận