Tạ Bạch đi tới trước mặt Ân Vô Thư, khoát tay ra hiệu y nhường đường chút:
– Đó là cái gì?
Ân Vô Thư ngoái đầu nhìn theo hướng tay hắn, “A” một tiếng rồi cười nói:
– Ta không gạt cậu đúng không.
Nói đoạn, y xoay người sang dựa lưng lên thành cầu bằng đá, nhường chỗ cho hắn.
Tạ Bạch bước tới vài bước rồi ngồi xuống, tính nhìn kỹ một chút thì nghe thấy Ân Vô Thư đứng bên cạnh bắt đầu lải nhải:
– Cậu xem kìa, vạt áo cũng quét đất rồi, cậu tới đây chùi cầu cho sạch hay gì…
Ân Vô Thư không muốn đụng chạm những thứ trên mặt đất, song nhìn thấy hành động của Tạ Bạch thì bày ra vẻ mặt ‘chán chết’ rồi cúi người nghiêm chỉnh giúp Tạ Bạch nhấc vạt áo lên, tiện tay phủi phủi lớp bụi vừa bám vào.
Do sương mù trong không khí quá dày đặc nên tro bụi trên cầu khá ẩm.
Ân Vô Thư chỉnh đốn vạt áo đi xong bèn đứng dậy, nhăn nhó giũ giũ khăn, sau đó vỗ tay đánh bộp một cái, đốt sạch tấm khăn.
“…” Tạ Bạch trơ mặt nhìn một tràng hành vi công phu tẩn mẩn của y, khẽ cúi đầu rồi tiếp tục nghiên cứu thứ đồ trong rãnh đá —
Đúng như Ân Vô Thư nói, hạt châu đỏ sậm nằm trong này giống hệt viên Tạ Bạch nhặt được trước đó trong yêu thi, chỉ có kích thước hơi khác biệt.
Chỗ này đếm đi đếm lại có hơn mười hạt, có cái to như ngọc, có cái nhỏ tí chỉ cỡ bằng viên Tạ Bạch đã có.
“Nhiều như vầy… rốt cuộc nó là gì?” Tạ Bạch cẩn thận nhặt từng hạt châu ra khỏi khe đá, gom hết cùng viên có sẵn vào lòng bàn tay nhìn một hồi rồi mới đứng dậy.
Ân Vô Thư khẽ nheo mắt, ánh mắt chăm chú trên những hạt châu kia một lúc lâu mà không nói gì, dường như đang nhớ lại giúp Tạ Bạch.
Sau một phút im lặng, y mới chậm rãi lắc đầu:
– Không biết.
Nếu đến Ân Vô Thư còn không biết thì thứ này chắc chắn hiếm thấy tột cùng, hoặc là… thật ra chỉ là loại đồ không quan trọng nên chẳng ai để tâm đến.
Tạ Bạch cau mày, mím chặt môi…
Danh hiệu Âm khách rơi vào hắn phải hơn trăm năm rồi, trong suốt một trăm năm này, phàm có ai chết đi trong Trực Phù Linh Động giới đều phải qua tay hắn để tra rõ nguyên lai, chuyển hoá thi thể rồi xóa sạch dấu vết tồn tại của nó trên thế gian, cuối cùng thu hồi yêu đan và gửi vào cây Vạn Linh.
Đến đây mới xem như hoàn thành một vòng sinh tử.
Nghe qua cũng tương tự Thái Huyền đạo — đảm đương chu trình sinh tử quần yêu vạn linh, song trên thực tế nhàn rỗi hơn nhiệm vụ cai quản yêu quỷ sống của Thái Huyền đạo rất nhiều.
Nói cho cùng, yêu linh trong Trực Phù Linh Động giới có tuổi thọ tương đối cao, gãy tay gãy chân đều không gây ảnh hưởng nghiêm trọng, dưỡng một hồi sẽ khỏi, cho dù cơ thể bị đánh tan thành tro bụi đi nữa miễn yêu đan không bị ảnh hưởng thì sau mười tám năm lại trở về là một vị hảo hán.
Nhân Gian giới xoay vần vài bận thì bên bọn họ vẫn đang phiêu diêu bất tận.
Thành thử không có một bộ yêu thi nào trong vòng vài tháng đến vài năm cũng là chuyện thường, một ngày gặp liền bốn bộ mới là chuyện hiếm lạ.
Rồi cộng thêm đống hạt châu kỳ quái khó hiểu khó tả này nữa… Tạ Bạch lập tức dấy lên nghi ngờ, thấy trong này có nhiều phần lạ thường.
Tạ Bạch hỏi lại, tựa hồ lo lắng:
– Ngài không biết thật à?
Ân Vô Thư tựa tay lên thành đá, nhướng mày:
– Sống lâu cũng không đồng nghĩa cái gì cũng từng thấy.
Nhưng cậu đừng lo, sắp tới có mở chợ Yêu còn gì? Ở đó thường có mấy lão yêu chuyên sưu tập tìm kiếm mấy thứ đồ hiếm, có thể đến hỏi thăm một chút, không chừng dò la ra được manh mối.
Nghe y nhắc nhở như vậy, Tạ Bạch cũng cảm thấy việc này khả thi, bèn trở tay thu lại đống hạt châu.
Chuyện cần làm đã làm xong, hai người không loay hoay trên cầu nữa, dầu sao cũng đã hơn trăm năm trôi qua, chuyện cũ cũng quá hạn mất rồi, còn lời gì để nói chi đâu.
Tạ Bạch thấp giọng:
– Tôi đi đây.
Nói rồi quay người xuống cầu.
Mới bước được vài bước đã nghe Ân Vô Thư bất ngờ nói:
– Giờ cũng ở trước cửa rồi…
Tạ Bạch sửng sốt một chút, ngoái đầu nhìn y.
Ân Vô Thư tựa trên thành cầu, nhìn hắn một cái rồi chỉ tay về phía cây cầu vòm:
– Không định mời ta vào xem à?
Một nửa người y đang chìm trong làn sương, khi cất giọng hà hơi tựa mây khói, trông vào có thể cảm nhận được về đêm lạnh lẽo đến nhường nào.
Tạ Bạch kéo khăn choàng cổ lên rồi lắc đầu với y:
– Không có gì để xem cả, tôi về đây.
Nói rồi đi thẳng vào đêm đen không ngoảnh đầu lại.
Gió thổi qua mặt mang theo cái lạnh ẩm buốt giá, rét tới thấu xương thấu thịt.
Tạ Bạch ho khan vài tiếng, mỗi đợt đều giấu sâu trong lồng ngực không cất thành lời.
Hắn không ngoái đầu cũng đoán được Ân Vô Thư có lẽ sẽ đứng vài giây trên đầu cầu song sẽ không nán lại lâu.
Y cũng không phải kiểu người cứng đầu, cố chấp chuyện người chuyện đời, y thậm chí còn không có tim, không mang trở ngại không có gánh nặng.
Đôi khi y thoáng nghĩ gì đó trong đầu rồi sẽ thuận miệng nói ra, cho dù nghe phải lời không hợp ý cũng chỉ mỉm cười cho qua, qua rồi cũng không để trong lòng, và cũng chẳng hề nhung nhớ…
Thuở thiếu niên, Tạ Bạch cảm thấy y chỉ thoạt trông thật hững hờ, nhưng sẽ không thờ ơ dửng dưng với người và vật mà mình quan tâm.
Sau này khi chuyện xảy đến với chính mình, hắn mới vỡ lẽ, Ân Vô Thư khi đối tốt với người khác thật tốt, và khi tàn nhẫn cũng thật tàn nhẫn…
Tạ Bạch trở về nơi ở, mở cửa vào nhà và liếc nhìn chiếc đồng hồ thiết kế quái dị trên tường thì phát hiện ra đã gần một giờ sáng.
Hắn cởi áo khoác bám sương, tháo lớp vải đen che mắt và hai tay xuống, vuốt qua mặt một lần, tất cả hơi ẩm và bụi bặm bám trên mặt đều bị hút sạch.
Hắn tiện tay móc áo khoác lên giá áo rồi đổi sang dép lê, vừa tính bước vào phòng treo yêu đan lên cây Vạn Linh thì nghe thấy tiếng meo meo đầy uất ức từ phòng vệ sinh.
Tạ Bạch: …
Suýt nữa quên mất con mèo mun vừa lượm về!
Hắn bèn chuyển hướng vào phòng vệ sinh.
Vừa vào đã thấy con mèo con đen tuyền kia cụp đầu híp mắt, nghiêng thân dụi trên thành bồn rửa trong một tư thế không màng thế sự, chân trước chân sau đều buông thõng như thể đang nói “Ngươi không quan tâm ta chết luôn ở đây cho ngươi xem”.
Lớp bọt bám đầy trên người nó đã tan hết từ lâu, cả người ướt sũng, lông dính vào người bết thành từng lọn, không khác gì bị trọc lông, xấu cực kỳ.
Tạ Bạch nhìn nó với vẻ mặt phức tạp rồi duỗi tay vuốt vuốt đuôi nó một chút xem sao.
Lúc trước, hắn thấy con mèo này không tầm thường, nếu không phải Ân Vô Thư hoá thân thì cũng là thứ gì đó gắn bó mật thiết với y, song hiện tại xem ra có vẻ thiên về vế sau nhiều hơn — Ân Vô Thư chắc không đến mức vài phút trước còn nghiêm chỉnh phục trang xử lý công vụ, rồi vài phút sau đã tự hành mình thành cái bộ dáng này, nằm ườn ra đây mặc kệ hắn chán ghét đúng không?
Nếu thế thì không phải là khoét tim nữa mà thành khoét não rồi.
Trước kia, con mèo còn hơi thận trọng, bây giờ nằm trong nhà rồi còn bị phơi cả buổi thì bắt đầu bộc lộ tính khí, khi Tạ Bạch nắm đuôi nó lên nó còn cau có cào lên mu bàn tay Tạ Bạch một cái, ra bộ “Bỏ cái móng ngươi ra, đừng rộn ràng”… trông rất giống Ân Vô Thư ở một số thời điểm.
Đời này Tạ Bạch có lẽ không nghĩ đến việc sẽ có ngày mình bị một con mèo con làm bó tay toàn tập.
Thôi…
Tạ Bạch xoa xoa đầu mèo con rồi mở nước nóng ra, điều chỉnh đến độ ấm phù hợp, rửa sạch bọt xà phòng trên người nó rồi thuận tay với lấy một cái khăn lông mềm bọc nó lại lau lau một hồi.
Kế đó, hắn gói cả mèo cả khăn nhét lên đệm sô pha ngoài phòng khách.
Mèo mun: …
Nó ngoái cổ nhìn Tạ Bạch như thể chưa từng gặp một ai ác ôn như vậy trong đời.
Tạ Bạch thậm chí không thèm nhìn nó mà bước thẳng vào căn phòng khoá lại.
Hắn lấy ba viên yêu đan trong ngực ra, lần lượt cho từng cái vào đèn lồng giấy trắng mới như lần trước rồi treo chúng lên giữa hư không.
Nhưng lần này, hắn vừa thu tay về thì mấy cái đèn lồng biến đổi một cách dị thường.
***
Ba ngọn đèn vừa treo lên rung nhẹ hai lần và nghiêng sang một cái đèn lồng cách đó không xa.
Chẳng mấy chốc mà bốn ngọn đèn đã dán sát lên nhau, gom thành một cụm.
Tạ Bạch nhíu mắt nhìn hình ảnh lạ kỳ trước mắt, ngẫm nghĩ điều gì trong lòng.
Những chiếc đèn lồng trong phòng này đều lơ lửng giữa không trung, trông yếu ớt và có bộ dáng có thể rớt bất kỳ lúc nào.
Nhưng thật ra không phải như vậy, mỗi ngọn đèn đều có điểm tựa, điểm tựa của chúng là một gốc cây không có thực tướng, cây này đã theo Âm khách hàng ngàn năm, Âm khách ở đâu cây sinh trưởng ở đó, ngoại trừ Âm khách không ai thấy được cũng không ai nhận ra.
Mỗi lần thu được yêu đan, Tạ Bạch đều sẽ treo nó lên gốc cây Vạn Linh này, một khi đã treo lên sẽ tạo liên kết, không thể tháo xuống được nữa.
Phần linh khí còn lại của yêu đan được cây Vạn Linh hấp thụ dần rồi theo rễ cây mà chảy vào thế gian, tạo thành một vòng tuần hoàn cân bằng.
Theo lý mà nói, yêu đan đã treo lên cây sẽ không tự di chuyển sang nhánh khác và tụ vào những viên yêu đan khác, bởi phương thức tu luyện của mỗi cá thể yêu đều khác biệt nên khi kết đan cũng hoàn toàn khác biệt, còn có nhiều viên bài xích lẫn nhau…
Song bốn viên yêu đan trước mắt đang gom về chung chỗ, nếu không có lồng đèn ngăn bên ngoài có khi chúng đã hợp thành một khối.
Tạ Bạch chưa bao giờ trông thấy tình huống lạ thường như vầy, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi cau mày — đã không đẩy lui nhau mà còn hút nhau thì hẳn là bản chất giống nhau, có lẽ… là cùng nguồn gốc.
Ánh mắt Tạ Bạch lướt qua đám đèn lồng kia, sau đó dừng ở chiếc thứ tư.
Trí nhớ hắn xưa giờ rất tốt, cho dù chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm đi nữa thì chỉ cần chú tâm hắn sẽ không bao giờ quên.
Thế nên, hắn biết nguồn gốc của từng ngọn đèn lồng treo trên thân cây này…
Huống hồ chiếc thứ tư là chiếc hắn chỉ vừa treo lên vài giờ trước.
Trong vòng một ngày đào được bốn cỗ yêu thi ở hai địa điểm khác nhau đã bất thường, mà phát hiện bốn cỗ yêu thi này còn có yêu đan chung nguồn thì càng bất thường hơn.
Trong này, Tạ Bạch hãy còn rủ mắt suy nghĩ về mối liên hệ, bên ngoài đã vang lên âm thanh cào cào đập đập vừa nhỏ vừa nhẹ như thể không có chút lực nào.
Tạ Bạch: … Không nhìn cũng biết là con mèo con kia.
Hắn tặc lưỡi, xoay người ra khỏi phòng, khi vừa sải bước chân dài thẳng tắp ra cửa thì đặt mèo con đang tựa vào cửa sang một bên để tránh nó tò mò len vào bên trong.
Tạ Bạch đóng cửa rồi khoá lại, sau đó cúi người ôm bụng mèo con, đem nó đến bên sô pha ngồi xuống.
Trong phòng khách chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn sàn đặt cạnh sô pha, trên bàn trước mặt đặt mấy quyển sách cũ kỹ, ai không biết nhìn qua ắt còn tưởng trộm từ viện bảo tàng nào ra.
Nhưng trên thực tế, đây chỉ là những quyển sách truyện linh tinh Tạ Bạch mua về đọc giải trí từ lần đi chợ Yêu năm ngoái.
Nhắc tới chợ Yêu, Tạ Bạch không khỏi xoè bàn tay trái ra, trên đó xuất hiện một hạt châu to tròn đỏ sẫm.
Ban nãy trời tối quá nên hắn không nhìn rõ, bây giờ đặt dưới ánh đèn sáng tỏ, hắn mới phát hiện hạt châu này không sẫm màu mà hơi trong suốt, hạt nhỏ khó thấy nhưng hạt này to hơn nên có thể thấy dường như bên trong còn có đôi phần linh khí.
Chẳng bao lâu nữa là đến ngày đầu của tháng đông (1), chợ Yêu lạnh lẽo ở biển Bắc cũng sắp mở.
Đề nghị trước đây của Ân Vô Thư rất hợp lý, chọn bừa một người bán hàng ở nơi đó thôi cũng tìm được những món hàng quý hiếm hơn người thường rất nhiều, người quản lý của chợ Yêu lại càng thông thái hơn nữa.
(1) Tháng đông là tháng mười một âm lịch.
Lần đầu Tạ Bạch đến chợ Yêu là khi hắn còn rất nhỏ, chưa đến sáu tuổi, hắn được Ân Vô Thư vừa dỗ vừa dụ dắt đi.
Từ khi bước qua cổng chợ Yêu thì tất cả kiến thức về mọi thứ thông thường trong kiếp người thuở bé của hắn đã bị vỡ nát, không còn mảy may một mẩu vụn…
– Hết chương 8 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...