Âm Khách


Ngài là ai?

Giường Ân Vô Thư có độ cứng vừa vặn, ngay từ khi ý thức chưa tỉnh táo hoàn toàn, Tạ Bạch đã thảng thốt nhận ra sự thân thuộc giống chiếc giường hắn từng ngủ rất nhiều năm trên tầng hai căn nhà kia, nơi ấy thoang thoảng hương trúc xanh.

Khi xưa hắn không rõ mùi trúc xanh này từ đâu mà có, giờ hắn đã biết đấy chính là hương vị trong máu Ân Vô Thư…
Hương trúc xanh?
Ý thức mông lung của Tạ Bạch gần như tỉnh lại ngay lập tức, đôi mắt còn đang làm quen với ánh sáng mở choàng.

Hắn sững người không động đậy rồi hít vào một hơi — đúng là hương trúc xanh! Xung quanh không còn là bầu không khí nhạt nhoà vô vị, hắn thật sự ngửi được…
Từ hơn một trăm năm trước, khứu giác hắn đã có vấn đề.

Ngày xưa đứng chín ngày chín đêm trước cổng chính Thái Huyền đạo mà chỉ nhận được mấy chữ mời về đi của Ân Vô Thư, thậm chí không gặp được người, Tạ Bạch tức đến độ lửa giận và oán khí dồn cả vào tim khiến người hắn lạnh căm đến mức cơ thể không chịu nổi.

Hệ quả là hắn bị chảy máu quan khiếu và đánh mất cả năm giác quan, phải quay về điều tức rất lâu.

Cũng trong khoảng thời gian điều tức ấy, hắn đã lập thành thói quen dùng khí âm thi được luyện hoá để che trên mắt và dùng linh khí quan sát mọi thứ xung quanh.
Sau này, các giác quan dần dần hồi phục, nhưng khứu giác hắn vẫn mất hoàn toàn.

Hết thảy ấn tượng của hắn về đủ loại mùi hương đã dừng lại ở thời điểm trước đó, và hắn cũng đã quen với những thiếu thốn trăm năm về sau.
Bây giờ bỗng nhiên được khôi phục lại làm hắn bất giác xuất thần.
Dĩ nhiên, trường hợp của hắn cũng giống như Ân Vô Thư và người dưới băng cải tử hoàn sinh kia, nên cũng lấy lại được những gì đã đánh mất, ngay cả cơ thể nằm yên ba ngày ba đêm của hắn cũng ấm hơn khi xưa rất nhiều.

Máu trong cơ thể đang lưu chuyển đều đặn chứ không còn cảm giác trì trệ như sắp đông lại nữa.

Tất cả mọi thứ đều biến chuyển theo chiều hướng tích cực, chỉ là không biết trận dưỡng thi trên người hắn có còn hay không.
Nghĩ vậy, hắn khó nén lòng muốn chạm tay vào ngực, sờ qua con tim để thử xem có cảm nhận được thi trận nữa không.

Thế mà vừa nhúc nhích đã thấy cánh tay mình rã rời, nhấc lên thôi cũng không nổi.
Hắn vừa nâng tay giữa chừng đã bị người đè xuống trở lại.

“…” Tạ Bạch nghiêng đầu nhìn thì thấy Ân Vô Thư đang đại tu bên đầu giường cũng đã tỉnh lại.

Y ngồi thẳng người, tay vươn ra khỏi vòng tơ vàng, vươn thẳng vào trong chăn kiểm tra cổ tay Tạ Bạch và nói:
– Kinh mạch vẫn còn hơi tắc nghẽn nhưng cũng khá hơn xưa nhiều rồi.

Nằm liền mấy ngày nên tay chân hơi tê một chút thôi, từ từ một chút nữa là ổn cả.
Y nói đoạn rút tay về, kế đó ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt Tạ Bạch thì mỉm cười:
– Chúc mừng thiếu niên tỉnh lại.

Có khát không? Ta chuẩn bị cho cậu ly nước ấm bên kia.
Tạ Bạch khẽ nheo mắt nhìn y một chốc rồi lại hạ mi, cử động tay chân xong chầm chậm chống giường ngồi dậy, xoay cổ tay trái phải mong sớm lấy lại sức.
Ân Vô Thư vẫn không ngậm được mồm, y tiếp tục bỡn cợt:
– Sao không nói gì thế này? Làm mèo nhỏ câm ba ngày rồi thành quen à?
Tạ Bạch lắc cổ tay, xong xuôi mới thả tay xuống lia mắt nhìn căn phòng một vòng rồi quay sang lạnh lùng cất giọng:
– Ngài là ai? Đây là đâu?
Ân Vô Thư: …
Vừa khéo lúc đấy nhóm Lâu Hàm Nguyệt bước đến trước cửa phòng để thăm hỏi Tạ Bạch, họ nghe thấy đúng một câu đó thì cả bọn sững sờ chưng hửng ngoài cửa, chớp mắt cả buổi mà không dám kết luận cớ sự bên trong ra làm sao.
Ân Vô Thư nhìn hắn một cách thích thú:
– Đừng rộn nữa.

Sao lại tự dưng không nhớ hửm.
Tạ Bạch vén chăn ngồi bên mép giường, xỏ chân vào dép đồng thời trả lời không hề khách sáo:
– Ai biết đâu.

Tự dưng cảm thấy đầu óc bị người ta rút rỗng một nửa rồi, giờ chỉ nhớ được một số việc có liên quan đến mình, còn những việc khác đều mơ hồ không rõ ràng.

Chắc là bị chấn thương não hay bị ai chuốc thuốc rồi.
Hắn nói xong thì đứng thẳng dậy, nãy giờ ngồi trên giường vận động cũng đủ để tay chân hắn lấy lại sức, giờ đây bước chân vững chải, sải bước cũng dài, đi vài bước đã đến bên cửa sổ.

Hắn duỗi tay vén màn cửa nhìn ra bên ngoài, không buồn ngoái đầu lại đã tiếp tục nói:

– Thế rốt cuộc ngài vẫn chưa nói ngài là ai, đây là đâu.
Lạc Trúc Thanh ngẩn ngơ “À” một tiếng ngoài cửa, lầm bầm:
– Diêu chúc tán có hiệu lực à?
Lâu Hàm Nguyệt giật khoé miệng:
– Bấm tay chọn ngày lành kiểu gì thế này.
Ân Vô Thư: …
Đúng rồi, làm sao có thể tự dưng không nhớ gì được, dĩ nhiên là có người chuốc thuốc.

Mà loại thuốc nào ác nghiệt như vậy? Diêu chúc tán chứ gì.

Ai chuốc? Ta à.
Lần đầu trong đời, Ân Vô Thư cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, cái gì gọi là tự làm tự chịu.
Xem dáng bộ của Tạ Bạch thì không phải là quên thật, nếu hắn thật sự không nhớ y là ai và đây là đâu, thì với bản tính đề phòng cao độ thích né người cả ngàn dặm của Tạ Bạch, cam đoan là vừa tỉnh mắt sẽ lập tức ra tay, chứ làm sao có chuyện đứng ở đây chẳng vội chẳng vàng làm khó y.
Đúng nghĩa làm khó.
Thậm chí hắn còn không buồn diễn kịch một chút mà nói thẳng “Ngài là ai, tôi không quen ngài” với dáng vẻ “Rõ ràng là nhớ tất cả mọi chuyện”, cứ thế khiến y nghẹn họng không nói được gì.

Xem ra hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện diêu chúc tán, cục tức này nhất thời không thể tiêu tan.
Tạ Bạch lướt nhìn bên ngoài cửa sổ như đang phân vân không biết nên nhảy ra ngoài rời đi luôn hay xuống nhà đi ra theo cửa chính.

Khi nhìn đến ánh đèn bên ngoài, hắn kéo cửa sổ ra.
Tiếng bánh xe cửa sổ ma sát trong rãnh vang lên, Ân Vô Thư vừa nghe thấy đã muốn đứng dậy khỏi sô pha.

Ngay khi y toan huỷ tơ vàng và tạm dừng đại tu, Tạ Bạch ngoảnh đầu lại, đôi đồng tử đen nhánh nhìn Ân Vô Thư chăm chú, hắn nói:
– Dù tôi còn chưa nhớ ra nhiều việc, nhưng có là việc gì đi nữa, hễ tôi nhìn thấy có người rõ ràng bị thương chưa hồi phục mà cứ thích khoe mẽ, tỏ vẻ ta đây đã ổn thì nhức cả mắt bực cả mình, mà trông mặt ngài hiện tại chắc chắn là dạng này.
Ân Vô Thư: …
Y biết Tạ Bạch nói như vậy để y tập trung tiếp tục đại tu và không đi lung tung, nhưng mà…
Tạ Bạch đưa mắt sang lưng ghế sô pha đằng sau y, dửng dưng tiếp tục:
– Một khi tôi tức lên rồi thì càng nhớ không nổi nữa.

Ân Vô Thư: …
Trêu mèo ba ngày giờ quả báo rớt ngay đầu.
Y gật đầu rồi ngồi xuống ghế sô pha, thích chí nói:
– Đến khi ta thành thật đại tu xong xuôi thì liệu thiếu hiệp đây có nguôi cơn tức?
Tạ Bạch ôm cánh tay chẳng vội rời đi, hắn ngồi tựa mình trên bệ cửa sổ và nhìn Ân Vô Thư:
– Dù tôi không quen ngài, nhưng trực giác tôi mách bảo hai chữ “thành thật” không liên quan gì đến ngài cả.
Một khi Ân Vô Thư muốn diễn sâu thì hầu như không có một sai sót.

Mấy hôm nay y cứ quẩn quanh Tạ Bạch phiên bản mèo, trông dáng bộ bình tĩnh thư thái cả ngày, nhìn sao cũng không phát giác được mức độ hồi phục thực tế.

Chỉ đến khi đại tu, tình trạng chân thật mới hiện ra tương đối rõ ràng.
Ánh mắt Tạ Bạch nghiêm túc nhìn Ân Vô Thư từ mặt xuống tới tay, rồi từ cổ tay đến đầu ngón tay thì hơi ngừng lại một chút.

Hắn trông thấy tử khí trắng xanh trên ngón tay y đã vơi đi phần nào và được lấp dần bởi sắc hồng hào như một người bình thường thì mới thu mắt về.
Ân Vô Thư vẫn tiếp lời hắn:
– Hửm? Trực giác dựa vào đâu?
Tạ Bạch lời ít ý nhiều:
– Tướng mạo.
Ý nói mặt mũi thiếu trung thực, nói có ma mới tin.
Ân Vô Thư: …
Lâu Hàm Nguyệt chêm lời:
– Câu này quá là hợp lý luôn.
Mấy người đứng ngoài cổng hồi đầu còn ngơ ngác, sau mấy câu đối thoại họ đều nhận ra Tạ Bạch chỉ đang muốn làm khó Ân Vô Thư.

Sống trên đời phải may mắn lắm mới có cơ hội chứng kiến Ân Vô Thư ê chề như vậy nên ai nấy đều hóng biến rôm rả, chẳng sợ còn châm thêm dầu vào lửa.
Tiếc nỗi, Tạ Bạch không có ý định nhây với Ân Vô Thư để mua vui cho bọn họ, sau khi thấy rõ tình hình hồi phục của Ân Vô Thư và chặn họng y vài câu thì hắn đạt đến mục đích rồi.

Hắn bèn gật đầu chào một tiếng với nhóm Lâu Hàm Nguyệt đứng ngoài cửa rồi chốt lời với Ân Vô Thư:
– Nơi này không quen biết, tôi không ở đây thêm nữa.
Nói xong, hắn ngả lưng đổ người ra phía sau và biến mất vào màn đêm.
Mấy phút sau, đầu hẻm Dương Hoa xuất hiện một bóng dáng thon cao đang sải bước tiến về khu nhà dân.
Tạ Bạch mặc một chiếc áo sơ mi tinh tươm kèm quần tây, có điều nó không vừa người hắn mà có phần hơi rộng.

Lúc cơ thể hắn còn đang ngủ say, Ân Vô Thư đã thay bộ đồ này cho hắn.


Khi đó hắn còn đang vùi mình trong cơ thể mèo mun nhí nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bên cạnh và giơ cao cái đuôi mèo mảnh khảnh cứng đờ một cách thiếu tự nhiên.
Gió đêm mang theo hơi lạnh rét căm căm, Tạ Bạch vội vã tránh gió bước lên lầu, trở về chỗ ở của mình.
Mọi thứ trong phòng đều y nguyên dáng vẻ lúc hắn rời khỏi.

Khi đó hắn chỉ cầm theo vài quyển sách trên bàn và cây Vạn Linh sống trong một gian phòng ngủ, thế mà phần còn lại của căn phòng trông trống trơn đến lạ, bầu không khí vốn đã vắng vẻ thiếu hơi người lại càng thêm cô quạnh, tưởng chừng nơi đây vốn chưa từng có ai ở qua.
Nhưng dầu sao nó cũng sẽ bị bỏ trống thôi.
Tạ Bạch nghĩ đến đây bèn bước vào phòng, đi một vòng lấy vài thứ lặt vặt đã mang đến trước kia như chu sa, giấy bùa linh tinh rồi cho vào một cái túi nhỏ, kế đó dọn sách kệ sách vào trong ấy.
Sau cùng, hắn nâng mắt nhìn căn phòng bình dân mình đã sống hơn mười năm một lần chót và cất bước rời đi.
Những việc điều tức tu bổ nên được thực hiện ở nơi chuyên biệt dành riêng cho Âm khách hơn, bởi dù gì nơi đó cũng phù hợp cho sự sinh trưởng và phục hồi của cây Vạn Linh.
Vả chăng, năm xưa hắn rời khỏi đó vì không muốn nhìn thấy không gian cảnh vật bên trong, còn bây giờ những khung cảnh ấy không khiến hắn phải buồn lòng nữa nên dĩ nhiên hắn cũng không ngại quay trở về.
Ở nơi giáp ranh ngoại ô, biển hiệu cửa hàng rượu và thuốc lá Hòe Môn (槐) vẫn chỉ sáng một nửa do không ai sửa bóng đèn bị hư, chữ mộc (木) bị tắt ngúm nên đọc kiểu gì cũng thành quán rượu và thuốc lá Quỷ Môn (鬼).
Khi Tạ Bạch đi ngang qua nơi ấy, ông bác trung niên lại lần nữa hớt hải thả máy tính bảng trong tay xuống, lôi ra một cái lư hương rồi cắm nhang cúng cho Tạ Bạch, Tạ Bạch thấy thế chỉ sải bước nhanh hơn.
Lần trước hắn đi ngang nơi này với Ân Vô Thư, bên bờ sông hãy còn đống đổ nát.

Mà hiện tại dù thời gian trôi qua chưa bao lâu mà đống đổ nát kia đã vơi đi phân nửa, để lộ ra một mảnh đất hoang không biết sau này sẽ được dùng vào việc gì, liệu người ta sẽ xây khu dân cư hay khu thương mại.
Tuy nhiên, dù có thay đổi thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng gì đến khúc sông phía xa xa, nơi có hai cây cầu bắc ngang dẫn vào một vùng sương mù mờ mịt bên kia bờ.
Tạ Bạch quen chân bước qua cây cầu thân vòm, dáng người cao gầy biến mất trong làn sương dày đặc.

Cây cầu vòm này chỉ có một nửa, bước qua rồi không đến bờ trực tiếp mà nối với mấy khối đá đặt trên mặt nước.
Hắn bước khỏi cầu, giẫm lên viên đá rồi tuần tự đi theo một chu trình phức tạp trên những viên đá ấy sang bên kia sông.
Một cánh cửa hiện ra giữa màn sương lãng đãng, bên cạnh cửa có treo một chiếc đèn lồng bằng giấy đang khẽ đung đưa.

Tạ Bạch vươn tay chạm đến ba chỗ khác nhau trên cánh cửa, từng cái khoá lần lượt mở ra.

Hắn giương mắt nhìn vào nơi ở bị quên lãng bấy lâu, hít vào một hơi rồi đẩy cửa bước vào.
Lia mắt một vòng cảnh tượng bên trong, hắn lắc nhẹ cổ tay một cách bình tĩnh, một chú mèo con đen tuyền hiện ra trong lồng ngực hắn.

Chú mèo con cuộn người, nhắm chặt mắt nằm bất động không rõ còn sống hay đã chết.

Nhưng Tạ Bạch biết nó vẫn đang thoi thóp.
Đây là chú mèo hắn gửi hồn ba hôm nay, là trái tim của Ân Vô Thư.
Dù nó chỉ còn níu kéo chút hơi thở cuối cùng, Tạ Bạch vẫn muốn thử xem mình có thể nuôi sống nó lần nữa hay không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận