Âm Khách


Đó là một trái tim…

Người ta đồn rằng Tạ Bạch là người lạnh như băng, lòng không mang cảm xúc, thế nhưng trong nhận thức của hắn, Ân Vô Thư mới chính là người khuyết thiếu xúc cảm nhất.

Hay nói đúng hơn, dù có cảm xúc thì y vẫn tiết chế nó ở mức thấp nhất, nhìn ngoài mặt vẫn chỉ thấy phẳng lặng không gợn sóng, hiếm khi có phản ứng không phù hợp để người khác bắt bẻ.

Trong lòng Tạ Bạch, Ân Vô Thư chưa bao giờ là kiểu người sẽ phản ứng lại khi nhận lời khiêu khích từ người khác, trái lại một khi y ra tay khích người là bách phát bách trúng.

Bình tĩnh như Tạ Bạch mà khi xưa còn bị y chọt một câu muốn phản đồ khi sư diệt tổ, sang câu tiếp đã tắt đài ngay lập tức.
Thế mà lần này, khi người dưới băng nói xong câu kia, Tạ Bạch thấy ngón trỏ buông xuôi theo người Ân Vô Thư giật nhẹ.

Động tác ấy khẽ vô cùng, Tạ Bạch mà không đứng ngay cạnh y và ánh mắt vừa khéo rơi vào nơi đó thì ngay cả hắn cũng không thể nhận ra chuyển biến tinh vi này.
Giả như họ không đang ở giữa chốn giao tranh hỗn loạn đầy u ám, Tạ Bạch thật muốn bước vòng qua trước mặt Ân Vô Thư để xem biểu cảm trên mặt y.
Ân Vô Thư thế mà có phản ứng?!
Chứng tỏ câu nói này đâm vào đúng nơi trọng yếu nhất, chính xác cực kỳ.
Tạ Bạch một mặt cảm thấy ngỡ ngàng khôn cùng, mặt khác lại muốn kìm nén biểu hiện trên mặt để khiến bản thân có thể bình tĩnh không gợn sóng như Ân Vô Thư, bởi hắn thật sự chưa thể khẳng định Ân Vô Thư đang nắm ưu thế hay đang ở thế bất lợi.
Câu người dưới băng vừa nói không ngừng hiện đi hiện lại trong đầu hắn — Khoét tim cũng vô ích…
Tại sao lại nói khoét tim cũng vô ích?
Hắn vẫn nhớ Ân Vô Thư từng nói với hắn rằng, cái gọi là trái tim với người thường mà nói quý giá khôn cùng, với y mà nói quả thật vô dụng.

Không chỉ vô dụng mà về lâu về dài còn trở thành vướng bận, dễ nảy sinh mầm mống tai ương.

Thế nên cứ qua chừng trăm năm, y phải moi thứ vướng bận này ra và tìm nơi thích hợp để chôn, tránh sinh hậu hoạ.

Khốn nỗi, y chưa bao giờ giải thích vì sao tim lại là thứ vướng bận, vì sao nó sẽ nảy sinh mầm mống tai ương mà chỉ qua loa rằng “khó mà giải thích rõ trong hai ba câu” rồi chuyển đề tài đi mất.

Về sau, Tạ Bạch không thấy y tự khoét tim nữa, tình cờ hỏi qua vài lần không có kết quả, từ đó hắn cũng không hỏi nhiều.
Giờ đây, nghe giọng điệu của người dưới băng, có vẻ như việc khoét tim có liên quan đến cân bằng lực lượng giữa hai người — lý do Ân Vô Thư không ngừng moi tim là để duy trì ưu thế trong cán cân hai bên.
Vậy mà ưu thế này giờ đây… khoét tim cũng vô ích, vì sao?
Tạ Bạch bị Ân Vô Thư lừa từ bé đến lớn nên luôn giữ nghi ngờ vài phần trước lời người khác, huống hồ gì đây là một bản sao của Ân Vô Thư trên mức độ nào đó, dĩ nhiên hắn khó lòng tin tưởng hoàn toàn lời người này.
Trong thoáng chốc mà có mấy suy đoán chạy qua đầu hắn dù ngoài mặt hắn không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì.

Thế nhưng người dưới băng ở đối diện có thể cảm nhận rõ ràng mối nghi ngờ trong lòng hắn, người kia nén cười:
– Sao hửm? Ngươi cảm thấy ta chỉ đang khoác lác? Nếu ta chỉ đang khoác lác, chẳng phải y nên tấn công ngay sao, cớ gì phải giằng co nơi này không hề có ý định động thủ vậy hửm…
Hắn ta nói với Tạ Bạch nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Ân Vô Thư, trên miệng treo nụ cười nhểnh trông như đang khiêu khích, chừng như thật sự không sợ gì cả.
Tạ Bạch chau mày, lo lắng trỗi dậy trong lòng bởi hắn biết rằng người dưới băng quả thật không khoác lác.
Tạ Bạch hiểu rõ Ân Vô Thư, nếu nắm chắc phần thắng trong tay, đảm bảo y sẽ không để đối phương có cơ hội lắm lời dù chỉ một chữ, đấy là vì y cũng biếng nghe những lời ấy.

Thế mà nãy giờ người dưới băng nói nhiều như vậy, hơn nữa còn có mấy câu rõ ràng y không muốn nghe cho lắm, thế mà vẫn đứng im lìm không động thủ, việc này đã nói rõ sự tình.
Song, suy nghĩ này vừa hiện lên, Ân Vô Thư chắn trước mặt hắn bất chợt hững hờ “À…” một tiếng rồi nói:
– Nếu ngươi không khoác lác mà đã nắm chắc phần thắng thì cứ trực tiếp ra tay đi, hà cớ gì phải đứng đấy lãng phí sức lực diễn hài độc thoại vậy hửm…
Tạ Bạch: …
Suýt nữa thì quên, người chắn trước mặt hắn là Ân Vô Thư, kẻ đối diện kia cũng không khác gì Ân Vô Thư, nếu người này không thích nghe nói nhảm thì người kia tất nhiên cũng không phải loại người thích dây dưa buôn chuyện với người khác, thế mà giờ hắn ta đứng đây phô diễn nhưng không ra tay, ắt là cũng có vấn đề.
Nếu không nhờ Ân Vô Thư nhắc nhở một câu kịp lúc, Tạ Bạch đã bị cuốn theo lời đối phương.
Nói thế xem ra Ân Vô Thư đúng là không chiếm ưu thế, nhưng cũng không rơi vào thế bất lợi, hai người trước mắt thực lực cân bằng.

Tuy nhiên, nếu trận chiến đơn giản là bất phân thắng bại thì cũng không cần phải đứng ở đây làm gì, Ân Vô Thư cũng sẽ không lãng phí sức lực mắt trừng mắt mặt đối mặt với người kia.
Tình hình bế tắc hiện tại là có chủ đích.
Ân Vô Thư đang chờ một thời cơ nào đó, và người dưới băng đối diện cũng đang chờ.
Nghĩ đến đây, Tạ Bạch cảm thấy cơn sóng ngầm giữa hai người càng thêm nặng nề, và hắn càng không biết nên ra tay giúp đỡ từ đâu.
Bị Ân Vô Thư vạch trần, người dưới băng cũng không thấy phiền mà trái lại còn cười sâu hơn:
– Nên ta mới nói ngươi khoét tim cũng vô ích, nếu là trước đây, ta có nói cả ngày ngươi cũng không đáp lại một câu, thế mà bây giờ không nhịn được, là vì sao ấy nhỉ…
Ánh mắt hắn ta khẽ lay động, nó thoáng qua đến độ gần như không đáng kể, Tạ Bạch cảm thấy hắn ta đang lườm mình một cái.
Trên thực tế, Tạ Bạch cho rằng trạng thái này của hắn có hơi lạ.

Bình thường người ta muốn kéo dài thời gian để chờ cơ hội thì có xu hướng muốn ổn định cảm xúc đối phương, để đối phương thả lỏng cảnh giác hoặc lơ là ý chí chiến đấu.

Nào có ai cứ khiêu khích đối thủ từ câu này đến câu khác, mà từng lời từng câu đều mang tính khích bác, cứ như chẳng sợ đối phương không tức giận không kích động vậy…
Muốn đẩy cao cảm xúc của Ân Vô Thư, trừ việc khiến y ra tay không câu nệ thì còn tác dụng gì cơ chứ?
Trừ phi…
Lòng Tạ Bạch khẽ động: trừ phi cảm xúc của Ân Vô Thư có tác động trực tiếp đến khả năng giao chiến của y, trừ phi thế ưu thế khuyết của bọn họ đặt dưới ảnh hưởng của xúc cảm, hơn nữa còn là ảnh hưởng trái chiều, và việc này liên quan trực tiếp đến hành động moi tim.

Moi tim là để lòng không gợn sóng, vô dục vô cầu, trừ khử cảm xúc.

Người không có tình cảm thì không có nhược điểm, bất khả chiến bại, không cho người khác một kẽ hở nào để lợi dụng.

Còn nếu có tình cảm…
Người dưới băng tặc lưỡi trong tiếc nuối:
– Ta còn nhớ rõ bộ dáng hắn lúc mới lớn một tí, tay chân gầy còm không chút thịt quả thật dễ khiến người ta mềm lòng.

Ta vốn chỉ mong dùng thứ vật nhỏ đó gây ảnh hưởng đến ngươi một chút thôi, chẳng cầu nhiều nhặn mà chỉ cần ngươi hành xử kiêng dè một chút là được.
Hắn ta nhoẻn cười:
– Hai năm đầu ta không cảm nhận được chút thay đổi nào, còn tưởng rằng đã thất bại rồi cơ chứ, đến năm thứ ba ta mới thả lỏng tinh thần.

Thế mà mới thảnh thơi mươi năm đã thấy ngươi thẳng tay moi tim mình một cách tàn nhẫn.
Tạ Bạch biết những lời của người dưới băng chỉ nhằm quấy nhiễu tâm tình họ, song vẫn khó nén mà nhớ lại những chuyện trăm năm trước theo lời hắn ta, bởi những lời này của hắn ta, đặc biệt là lần moi tim ấy, Tạ Bạch hãy còn nhớ rõ.
Giờ đây ngẫm lại, sau lần moi tim đó, cảm xúc Ân Vô Thư quả thật nhạt nhẽo đi rất nhiều, người y cũng trở nên biếng lười hơn.

Năm đó, Tạ Bạch còn sốt sắng hồi lâu vì lo lắng không biết y moi tim rồi có bị tổn thương thân thể tổn thương tinh thần gì không, cảm giác ấy kéo dài đằng đẵng tận hai năm mới dần biến mất.
Tạ Bạch còn đang ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy có một rung động nhỏ dưới chân mình — nó là một tiếng vọng lên không biết từ bao sâu dưới nền đất lãnh nguyên, âm thanh như tiếng huýt từ cơn gió nhẹ xuyên qua ô cửa sổ chưa kín.

Tiếng huýt gió ấy dồn nén từ dưới sâu trăm mét, xa xăm mà thoáng nhẹ, vang lên nhỏ đến độ sơ ý chút thôi sẽ dễ dàng bỏ qua mất.
Ánh mắt hắn khẽ lay, liếc sang Ân Vô Thư và người dưới băng đứng đối diện thì thấy nét mặt họ không hề thay đổi, tựa như không hề cảm nhận được những biến động bên dưới lòng đất.
Người dưới băng thậm chí còn chưa chịu chấm dứt những lời châm chọc hòng kích động cảm xúc Ân Vô Thư, hắn ta kể xong lần moi tim đó lại hếch cằm lên và kéo sâu nụ cười trên mặt, nói với Ân Vô Thư:
– Ngươi tự tin quá đỗi, đến mức ban đầu ta cũng tưởng phải nếm mùi thất bại cận kề.

Bây giờ nghĩ lại ngươi có hối hận hay không? Hối hận lúc trước đã khoét tim mình khiến nó trở nên trống rỗng? Nếu khi đó ngươi không moi nó ra, sau này vẫn giữ trong lòng mười năm tâm tình nuôi nấng hắn từ bé đến lớn, thì có nuôi thêm trăm năm nữa cũng chỉ phát triển thành tình sư đồ thân cận, có thể nông sâu đôi chút, dẫu sao cũng sẽ không đến mức…
Hắn ta nói đến đây thì đột nhiên ngưng lại, chỉ giữ nét cười trên khoé miệng và nhìn Ân Vô Thư một cách đầy thâm ý.


Hắn ta ngắt câu đột ngột mà chẳng báo trước khiến lòng Tạ Bạch cũng nảy theo, một cảm giác khó tả chầm chậm trào dâng trong lòng tựa thuỷ triều, ngập từ bàn chân rồi dần chiếm trọn lấy con tim.
Đứng lặng vài giây, hắn mới phát giác ngón tay ôm mèo của hắn cứng lại đến lạ, cả bờ lưng cũng cứng đờ, không biết từ khi nào mà cả thân thể hắn trở nên căng thẳng theo từng lời nói của người dưới băng đến mức hắn không nhận ra tiếng gió huýt sâu dưới lãnh nguyên lại vang lên lần nữa.
Lần này, gió huýt mạnh hơn trước rất nhiều, nó lộng thành từng đợt hệt như một cơn lốc mãnh liệt quay cuồng dưới lớp băng, to dần lên thành tiếng rít gào lớn đến nỗi có muốn không chú ý cũng không được.

Giờ mà Ân Vô Thư và người dưới băng còn không nghe thấy thì chắc chắn là điếc thật.

Thế mà hai người vẫn dửng dưng bất động.
Tạ Bạch bỗng hiểu rõ, thời cơ mà hai người vẫn luôn chờ đợi e rằng chính là thời điểm này.
Ý nghĩ vừa chớm hiện, tám trăm dặm lãnh nguyên đột ngột nứt ra kéo theo tiếng đứt gãy giòn tan răng rắc, những bóng núi phủ băng phản chiếu ánh sáng từ nơi xa xăm cũng bắt đầu lần lượt nổ tung.
Giữa khi đó, cả bầu trời ngập tràn những tảng băng vụn băng tán loạn bốn bề, bụi bay khắp chốn, những khối băng tuyết ấy còn kéo theo khí lạnh căm căm khiến một nơi vốn đã không chút hơi ấm càng trở nên rét buốt, hít thở một hơi cũng đau nhói cả miệng mũi khí quản.
Dù hiện tại Tạ Bạch không có thể xác nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh len sâu vào xương, giống như ngâm hết cả linh hồn hắn xuống nước lạnh cùng cực.
Những vết rạn nứt trên mặt đất nhanh chóng lan ra khắp tám trăm dặm, phủ trọn toàn bộ lãnh nguyên.

Kế đó, một tiếng động đinh tai đột ngột dội lên, mặt đất đang đóng băng tức thì đứt đoạn, nước ngầm lạnh lẽo phun trào từ lòng đất, chỉ trong nháy mắt đã lấp kín những tảng băng không còn vẹn khối, để lại kích cỡ chưa đến một mét đang trôi nổi trên mặt nước tĩnh lặng mà buốt đến thấu xương.
Cơn địa chấn này xuất hiện đột ngột với cường độ khủng khiếp nhưng Tạ Bạch cũng không quá bất ngờ.

Ngay khi lãnh nguyên vừa phát nổ, hắn lập tức nhấp nhẹ chân nhảy vọt một phát lên không.

Ngặt nỗi, hàng dãy núi sụp đổ, băng khối lãnh nguyên nổ tan tác suốt tám trăm dặm trong nháy mắt chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu.
Lớp băng nổi ở mặt trên cùng tan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, cứ như lớp băng trải dọc lãnh nguyên ban đầu chỉ là một chú phong ấn hoàn chỉnh.

Giờ đây khi lớp chú phong ấn đó bị huỷ, hết thảy mọi thứ đều không cách nào tồn tại.

Chỉ trong một nháy mắt mà bao tảng băng lớn nhỏ đủ cỡ đều biết mất tăm, dáng núi xa xa chẳng còn thấy bóng.
Trải rộng suốt tầm mắt dưới chân chỉ còn dòng nước đen vô tận.
Mặt nước phẳng lặng quá đỗi, sắc nước đen ngòm dị thường, không phản chiếu lấy một tia sáng như thể đó là một biển mực tăm tối.
Dòng nước đen ngòm bao phủ toàn bộ vùng đất mênh mông không chừa một khe hở, Tạ Bạch bỗng nhiên cảm thấy có một lực kéo khổng lồ từ mặt nước dưới chân.

Hắn bất giác cúi đầu nhìn thì thấy sóng cuộn trào giữa mặt biển đen vô bờ bến dù trời không một chút gió, cơn sóng cuồn cuộn dâng trào như đang chực chờ nuốt chửng màn trời chiếu đất.

Mà ngay dưới chân hắn là một vòng xoáy sâu không thấy đáy hình thành từ luồng nước đen ngòm kia, lực kéo mãnh liệt khó cưỡng ấy bắt nguồn từ nơi sâu thẳm trung tâm xoáy nước.
Chỉ trong chớp mắt, vòng xoáy nước uốn lượn ngày càng cao, cuộn thẳng lên chân Tạ Bạch với tốc độ sét đánh.
Vừa lúc ấy, nước đen trải trăm dặm cũng lập tức chuyển động, vô vàn thuỷ long đen ngòm đột ngột phóng thẳng lên trời kèm tiếng nổ bắn bọt nước tung toé, chúng hướng thẳng về phía ba người đứng giữa lãnh nguyên.
Cả Ân Vô Thư lẫn người dưới băng lặng lẽ giằng co đồng thời bùng nổ.
Thế nhưng hành động của hai người hoàn toàn khác nhau.
Áo bào đen của người dưới băng phấp phới như lá cờ, tung bay trong gió lộng thét gào, lao thẳng tới không khác gì quỷ ma.

Còn Ân Vô Thư không chút do dự xoay lưng về phía người người dưới băng, trực tiếp nắm lấy tay Tạ Bạch, tay còn lại phất ra một lưỡi đao chém nát nước đen quấn quanh chân Tạ Bạch.

Nước đen vỡ tan trong nháy mắt, truyền ra muôn vàn tiếng khóc than rồi cuộn lại và nhanh chóng rút về bên dưới.
Tạ Bạch bị y ôm vào lòng, hãy còn chút mông lung, sau phút chốc mới nhận ra cơn đau lan đến từ dưới chân.

Cảm giác nóng cháy trỗi lên ở nơi bị nước đen quấn quanh khiến hắn thấy cả hồn phách hắn đều đang bị thiêu rụi.

Song, hắn chẳng màng thứ đau đớn ấy dù chỉ đôi chút, bởi ngay khi Ân Vô Thư ôm lấy hắn và đưa hắn thẳng đến ranh giới, hắn tức thì cảm nhận được lực đẩy nặng nề áp đến sau lưng.
Ân Vô Thư tựa mình bên tai hắn và nghiêm giọng:
– Sức ép nơi đây là sức mười vạn quân u linh Tất phương — kẻ cắn nuốt linh hồn, cậu không thể tiếp xúc với nó, mau quay về!
Giọng điệu y vẫn điềm đạm bình tĩnh, nghe như thể những lời người dưới băng vừa nói khi nãy chẳng có liên quan gì đến y, nhưng tốc độ y nói nhanh hơn bình thường rất nhiều, dường như y đang rất sốt sắng muốn đưa Tạ Bạch ra ngoài.

Khi y còn đang nói, vô số con thuỷ long đen ngòm đã thành hình, chúng ồ ạt cuộn quanh người dưới băng nhưng không hề có ý định công kích hắn ta, dường như chúng đã bị hắn ta điều khiển.
Ân Vô Thư còn chưa dứt lời, hai tay người dưới băng thoáng mở ra, trên mỗi ngón tay treo mấy con hắc long.

Hắn không ngừng ném lũ hắc long về phía trước giữa cuồng phong náo loạn, tiếng cười khúc khích xen lẫn tiếng nước hoà vào âm thanh rền trời của cuồng phong, vang vọng khắp gần xa:
– Nếu lúc trước ngươi không moi trái tim đó đi, biết đâu chừng ngươi sẽ không yêu hắn.
Đồng tử Tạ Bạch tức khắc co rút lại.
Tiếng nước ồn ã tiến gần trong nháy mắt, thân thể hắc long khổng lồ phóng tới sau lưng Ân Vô Thư, gần như đối diện ngay trước mắt Tạ Bạch.
Cánh tay buông thõng bên người Tạ Bạch luồn qua bên người Ân Vô Thư, vung ra một mảng sương đen tràn hơn mấy chục mét chỉ trong tích tắc, tạo thành một tấm bình phong hiện hình giữa không trung, chắn ngang trước mặt lũ hắc long và ngăn cản công kích của chúng.
Ngờ đâu, khi bọn hắc long chỉ còn cách lớp bình phong bằng sương đen chưa tới vài mét thì bỗng sững người lại, cái đầu chúng bị kéo thẳng xuống dưới, thân thể khổng lồ như rặng núi co giật không ngừng, vùng vẫy điên cuồng tạo nên khung cảnh đầy hỗn loạn giữa chốn đất trời.
Bộ dáng chúng trông như thể đang bị đè xuống đất lĩnh phạt.
Tạ Bạch sững sờ, bấy giờ mới phát hiện Ân Vô Thư ôm cả người hắn bằng một tay, tay còn lại duỗi ra sau lưng.

Trên thân mấy chục con hắc long đều đeo mấy sợi tơ vàng óng, nó trói chặt mấy vòng quanh cổ chúng, dù trông mỏng manh như sợi tóc bẻ thôi là đứt nhưng Tạ Bạch với thân thể còn đang bị nó trói chặt hiểu rõ những sợi tơ này bền chặt đến nhường nào, cơ bản không cách nào cắt đứt được.
Không biết có phải vì người dưới băng đã thẳng thừng vạch trần tâm tình xưa nay nên giờ Ân Vô Thư cũng không che giấu gì nữa, y rủ mắt nhìn Tạ Bạch một thoáng, đoạn cúi đầu chạm nhẹ lên khoé mắt Tạ Bạch.

Thế rồi y đột nhiên thả Tạ Bạch ra, đẩy hắn vào làn sương mù rời khỏi mảnh đất lãnh nguyên ấy.
Tạ Bạch chỉ kịp cảm thấy trời long đất lở ngay trước mắt, hắn há hốc miệng tính nói “Không được”, nhưng vừa nói đến “Không” thì người đã nằm bên ngoài màn sương, không còn thấy dáng hình Ân Vô Thư nữa, đối diện hắn chỉ còn con ngao nhân đang giật mình kinh động.
Lực đẩy ngăn cản hắn cách đó không lâu lại phát huy tác dụng lần nữa, chỉ trong nháy mắt mà nó đẩy hắn bay xa hơn trăm mét.
Tạ Bạch ngây người nhìn ngao nhân đang giương nanh múa vuốt chắn trước lối vào, giữa sương khói mờ ảo miên man, hắn thốt nhiên không rõ mình nên làm sao — lời qua tiếng lại của người dưới băng và Ân Vô Thư không ngừng lập đi lập lại trong đầu hắn.
Hắn không muốn để Ân Vô Thư lại trong ấy một mình, dù Ân Vô Thư mạnh mẽ đến mức không có bao người có thể uy hiếp được y.

Thế nhưng hắn cũng không rõ nếu vào rồi mình có giúp được gì cho Ân Vô Thư hay sẽ chỉ trở thành một vướng bận và cản trở y.

Nếu lực ép từ nước đen kia quả thật là mười vạn quân u linh Tất phương — kẻ cắn nuốt linh hồn, thì hắn bước vào chỉ khiến Ân Vô Thư phải phân tâm ra bảo vệ hắn mà thôi.
Một tiếng gọi lanh lảnh vang lên:
– Tiểu Bạch!
Tạ Bạch quay ngoắt đầu, thấy Lâu Hàm Nguyệt và giao nhân đang chạy vội đến từ đằng xa.

Mây đen sau lưng họ vẫn chưa tiêu tán, yêu khí cuộn ngập tràn dung hợp nhiều luồng linh lực khác nhau, đất trời tối tăm và hỗn loạn.

Giữa cơn bạo loạn ấy còn có thể thoáng thấy hai luồng khí lưu đang cuốn lấy giao tranh lẫn nhau như thể mỗi bên đều muốn nuốt trọn đối phương.
Lâu Hàm Nguyệt lo lắng:
– Bọn yêu ma điên hết cả rồi, suốt dọc đường không có lấy một chỗ bình yên, nơi nơi đều đánh nhau đến loạn lạc.
Cô dừng trước mặt Tạ Bạch rồi hỏi:
– Ân Vô Thư đâu?
Ân Vô Thư…
Tạ Bạch ngoái đầu trong vô thức, nhìn qua màn chắn bằng sương mù kia:
– Ở bên trong.
Giọng hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng trong cái lạnh này còn đượm chút trống rỗng.

Lâu Hàm Nguyệt nghe thấy thì nhíu mày, có phần lo lắng nhìn hắn:

– Tiểu Bạch à, cậu ổn chứ? Ân Vô Thư bên trong thế nào rồi? Cậu có vào không? Vùng đất này cũng không mấy ai đến được, chẳng phải bên trong có mười vạn núi yêu và lãnh nguyên băng tuyết với những thức cực kỳ nguy hiểm hay sao?
Tạ Bạch:
– Ừm.
Lâu Hàm Nguyệt vỗ vai hắn:
– Ngay đến phố Cổ Dương còn lâm vào loạn lạc, khó trách Ân Vô Thư phải dặn dò Lập Đông và Phong Ly không được rời khỏi Thái Huyền đạo.

Hiện tại nhờ có họ và Lạc Trúc Thanh trông giữ nơi ấy chứ không cũng tang hoang cả mất.

Cậu sao rồi? Chắc không đến nỗi vào rồi mà bị Ân Vô Thư đuổi ra chứ hả? Tên vô lại kia đã nói gì với cậu? Cái miệng lẻo mép của y chẳng nói thật được mấy câu đâu, cậu chớ…
Với tính cách của Tạ Bạch thì sao có chuyện đã đến đây rồi mà chỉ lừng khừng chờ bên ngoài cửa, nên Lâu Hàm Nguyệt đoán rằng hắn ắt hẳn đã vào trong, còn lý do hiện tại hắn lại đứng bên ngoài cũng chỉ có thể vì Ân Vô Thư đã đẩy hắn ra chứ còn gì khác được nữa.

Dù sao tính tình Tạ Bạch rất bướng bỉnh, chính miệng Ân Vô Thư nói chưa chắc hắn đã chịu nghe, đừng nói chi đến ai khác, nhất là vào những lúc cùng đường được ăn cả ngã về không này.
Tạ Bạch hơi chau mày nhưng vẫn nhìn đăm đăm vào màn sương kia, không trả lời Lâu Hàm Nguyệt mà cũng không có hành động gì khác.

Lâu Hàm Nguyệt nắm lấy bờ vai hắn lay lay:
– Này đừng doạ ta chứ Tiểu Bạch, trông cậu như vầy chẳng bình thường gì cả, sao lại thất thần như đang mơ vậy.
Cô nói rồi còn lo lắng nhìn xuống mèo mun nhí dưới chân hắn, thật tình không biết nên làm sao.
Giao nhân cũng sửng sốt, hắn ới Tạ Bạch một tiếng rồi nói:
– Ngươi sao vậy? Có phải hồn phách tách rời thân thể nên xảy ra vấn đề không? Ta nghe nói sau khi hồn lìa xác rồi sẽ rối loạn và mau quên, chỉ cần quay đi là quên ngay những việc từng nói hay từng làm.

Chắc là ngươi đã quên mất chuyện gì quan trọng rồi phải không? May mà có ta ở đây, ta có thể tạo một giấc mơ giúp ngươi nhớ lại được không?
Cụm từ “tạo giấc mơ” này như xoáy nhẹ vào lòng Tạ Bạch một cách kỳ diệu, ngay cả hắn cũng cảm thấy những chuyện vừa xảy ra trong lãnh nguyên đều chỉ như một giấc mộng vô thực.

Có một phút chốc, hắn thậm chí cảm thấy cả một trăm năm này cũng trôi qua một cách vô thực chẳng khác nào chỉ là một giấc mơ.
Rõ ràng hắn đang sống cùng Ân Vô Thư trong căn nhà trên phố Cổ Dương, toà nhà hai tầng nơi ấy mùa xuân thắm anh đào sang đông nhuộm hồng mai, thời gian cứ thế nhàn nhã trôi, ngày qua ngày, năm qua năm, từ khi chào đời đến lúc lâm chung.

Vì sao chỉ trong một nháy mắt lại trở thành tình cảnh như này…
Hắn đáp lời giao nhân trong vô thức:
– Tạo một giấc mộng để làm gì, đều là giả cả thôi.
Không ngờ giao nhân lập tức trả lời:
– Ai nói là giả? Tộc giao nhân có rất nhiều chi cơ mà? Dù chi nào cũng rất giỏi huyễn hoặc lòng người nhưng sẽ dùng cách thức khác nhau.

Những chi lớn mạnh có thể dựng nên giấc mơ giả tạo để mê hoặc người ta, nhưng chi của bọn ta xưa nay chỉ tạo giấc mơ có thật mà thôi.
Cậu ta vừa nói vừa lắc đầu, giải thích lại theo cách khác:
– À không, nói chính xác thì việc tộc ta làm không gọi là tạo giấc mơ, đúng hơn nên nói là chúng ta dẫn ra khoảnh khắc quan trọng nhất hoặc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời ngươi, dù ngươi đã quên những điều ấy đi chăng nữa.

Có điều, dĩ nhiên tạo giấc mơ mà ta nói khi nãy không giống loại giấc mơ ở hồ Khổng Tước, lần này chỉ là mượn giấc mơ làm phương thức để ngươi nhớ lại một số việc quan trọng mà ngươi đã quên gần đây thôi.

Hoặc nếu ngươi bị nhiều yếu tố khác quấy nhiễu tinh thần, ta cũng có cách tạm thời chắn lại những yếu tố quấy nhiễu kia.

Nhưng để làm vậy thì chính bản thân ngươi cũng phải trả một cái giá nhất định.

Thế nào? Ngươi có quên lãng việc gì vì hồn lìa khỏi xác không? Nếu có thì tranh thủ thời gian lên nào!
Ban đầu Tạ Bạch còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau mấy giây bần thần trước màn sương đen, hắn đột ngột ngoái đầu nhìn chằm chằm giao nhân mà hỏi:
– Cậu mới vừa nói cái gì?
Giao nhân tức muốn khùng:
– Ta mới nói quá trời quá đất tốn bao nhiêu nước bọt tính kế cho ngươi mà ngươi không nghe vô một chữ nào hả?!
Đồng tử đen nhánh của Tạ Bạch rung chuyển không ngừng, hắn nhìn giao nhân chăm chú với ánh mắt tràn đầy những dòng cảm xúc mãnh liệt khôn cùng như sóng ngầm cuộn trào, gió mưa dồn nén:
– Cậu mới vừa nói cái gì? Chi các cậu không tạo giấc mơ giả? Tất cả đều là thật?
Giao nhân hơi sợ hãi, bối rối lùi về sau hai bước, nói:
– Đúng vậy, chúng ta không tạo giấc mơ giả.

Đối với bọn ta hàng giả là hàng thấp kém, chúng ta cần gì phải bịa ra hàng giả cơ chứ.

Thật ra một giấc mơ chân thật mới mang đến cảm xúc nồng nhiệt nhất không phải sao…
Tạ Bạch không có tâm tư nghe hắn luận đúng sai, bèn ngắt ngang:
– Sao có thể nói cho dù ngươi đã quên, nếu đã là chuyện quan trọng đến vậy thì sao có thể…
Hắn vừa tính nói “Nếu đã là chuyện quan trọng đến vậy thì sao có thể quên”, nhưng còn chưa nói hết lời đã nhớ đến một thứ.
Giao nhân vẫn đang tiếp tục giải thích:
– Sao lại không thể, có rất nhiều khả năng ấy chứ.

Giả như bị té đập đầu mất trí nhớ, giả như già rồi bị đãng trí, giả như bị người khác chuốc thuốc.
Diêu chúc tán…
Diêu chúc tán có thể sửa ký ức người khác, ký ức bị sửa không để lại dấu vết, nó thật đến mức người ta cảm thấy họ từng trải qua những chuyện như thế, không hề nghi ngờ ký ức đã bị giả mạo.
Tạ Bạch cảm thấy con tim mình bị bóp chặt đến phát nghẹn, hắn không còn rõ tim mình đã thót lại phát đau hay căng phồng trong xúc cảm dâng trào, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi:
– Những giấc mộng các cậu tạo cho tôi đêm hôm đó ở hồ Khổng Tước cũng là thật?
Giao nhân nói:
– Ta không biết ngươi đã mơ thấy gì, nhưng ta có thể thề trên danh dự của tộc mình đó tuyệt đối là thật, thật đến không thể thật hơn được.

Nếu giả dù chỉ một chút ta tự chặt đầu mình làm bóng cho ngươi đá!
Lâu Hàm Nguyệt:
– … Cái đứa trẻ hàm hồ này.
Tạ Bạch không màng đến họ, chỉ còn một chữ “thật” ngập tràn trong trí óc…
Tất cả đều là thật, tất cả mọi việc trong giấc mơ ấy đều là thật.

Là ký ức của bản thân hắn bị người khác sửa.

Cũng tức là ngày hôm đó khi hắn ở bên trong vòng vây tơ vàng, hắn không hề đẩy Ân Vô Thư ra, và Ân Vô Thư cũng đã…
Lạc Trúc Thanh nói ông ta có hai viên diêu chúc tán, cả hai đều bị Ân Vô Thư lấy đi.
Đến bây giờ Tạ Bạch mới biết, Ân Vô Thư đã dùng viên đầu tiên lên người hắn hơn trăm năm về trước, giờ y lại muốn dùng viên thứ hai lên người hắn lần nữa… Hắn không rõ vì sao năm đó Ân Vô Thư cần xoá đoạn ký ức kia, thế nhưng lần này hắn có thể đoán được.
Y muốn hắn quên đi tất cả những ký ức còn lại này.
Ân Vô Thư muốn tự mình giải quyết hết thảy mọi chuyện cần được giải quyết, đồng thời xoá hết tất cả ký ức khỏi đầu hắn.
Chẳng trách sao ban nãy ở trên lãnh nguyên, bị người dưới băng vạch trần hết tâm tư giấu kín nhiều năm mà y lại bình tĩnh đến nhường ấy.
Đối với y, Tạ Bạch có biết cũng chỉ biết nhất thời mà thôi, sau khi mọi việc êm xuôi, diêu chúc tán sẽ phát huy hiệu lực và Tạ Bạch sẽ quên hết thảy những chuyện ấy.


Như thế, dù y có sống hay chết, có bị thương hay không đều sẽ không còn liên quan gì đến Tạ Bạch nữa.
Nhưng ai cho ngài làm thế? Ai cho ngài quyền quyết định thay tôi rằng tôi được nhớ hay nên quên chuyện gì… Tạ Bạch nhất thời không rõ rốt cuộc mình đang tức giận nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn vì Ân Vô Thư, hoặc giả chán nản và xót xa nhiều hơn.
Điều duy nhất hắn có thể khẳng định chính là hắn tuyệt đối không muốn tiếp tục đứng bên lề trận chiến này và vô lực không làm được gì cả.
Nhất định phải có một cách, nhất định phải có một cách giúp được Ân Vô Thư!
Tạ Bạch quay ngoắt đầu sang hỏi Lâu Hàm Nguyệt:
– Dì Lâu, có loại trận pháp nào giúp người ta cải tử hoàn sinh, sống lại trọn vẹn mà không cần dưỡng thi cũng không đoạt xá tụ hồn hay không.
Lâu Hàm Nguyệt bị hắn hỏi bất ngờ thì ngây người:
– Ý cậu là sao? Cậu cho rằng Ân Vô Thư sẽ chết ư?
Tạ Bạch lắc đầu:
– Khó nói, dì am hiểu các loại trận pháp, không biết đã từng nghe qua trận nào như thế chưa?
Lâu Hàm Nguyệt nhíu mày, suy tư đôi chút rồi ngẩng đầu, cất giọng sường sượng:
– Nói sao đây nhỉ, những chuyện như sinh tử ấy mà, là những chuyện bất khả xâm phạm nhất.

Phàm là có quan hệ đến nghịch chuyển sinh tử đều là trận cấm, và mỗi loại trận ấy đều đòi hỏi phải trả một cái giá rất lớn song kết quả đạt được cũng không hoàn toàn như ý nguyện.

Giống như cậu nói ấy, dưỡng thi hay đoạt xá tụ hồn cũng đều có khiếm khuyết cả.

Loại trận để người ta sống lại thật sự… ta chưa từng nghe qua…
Vừa nói nửa câu, Lâu Hàm Nguyệt chợt đổi giọng:
– Khoan! Thật ra có một cái! Đúng ra trận này cũng không hoàn toàn cải tử hoàn sinh, nhưng nó phù hợp nhất so với yêu cầu của cậu.

Cách lập trận pháp này rất cơ bản nhưng đòi hỏi phải trói hồn, kế đó chỉnh sửa trên linh hồn bị trói.

Giải thích ra thì giống như việc trói linh hồn lại vào đúng ngay vào thời điểm cậu chết đi, ngăn cản linh hồn không bước qua giới hạn ấy.

Trên lý thuyết, trận này thực hiện theo một quy trình cụ thể, trước hết cậu phải chết, sau đó trận pháp mới được khởi động, song thời gian giữa hai việc này phải nhỏ đến không đáng kể hoặc tương đương với đồng thời.

Cơ bản chính là cậu vừa mở cánh cửa đó ra liền bị chắn ngược trở lại.

Cậu hiểu ý ta chứ?
Tạ Bạch gật đầu, nói:
– Làm sao để bày trận pháp này?
Lâu Hàm Nguyệt lại tỏ vẻ khó xử:
– Thật ra thì ta cũng có thể vẽ trận, nhưng khi ta vẽ không có đủ linh lực để chống đỡ nên vẽ xong rồi cũng không có tác dụng gì.

Trận pháp này hao tổn cực kỳ nhiều linh lực, một cá nhân gần như không thể gánh nổi, thậm chí là Ân Vô Thư đi nữa cũng khó mà vẽ cho nó thành hình.
Ánh mắt Tạ Bạch sa sầm xuống, nếu nói ngay cả người cường đại như Ân Vô Thư mà cũng khó lòng vẽ cho thành hình, thì không thể trông cậy gì ba người đứng đây.

Dù Tạ Bạch rất mạnh nhưng có vấn đề về tố chất thân thể, bị hạn chế nhiều mặt, huống chi năng lực của hắn còn thua xa sức mạnh của Ân Vô Thư.
Trong lúc cùng đường chưa nghĩ ra biện pháp đối phó, Lâu Hàm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn màn sương mù:
– Nó sắp sập rồi.
Tạ Bạch sững sờ, linh cảm Lâu Hàm Nguyệt xưa nay đều chuẩn xác.

Không ngoài dự đoán, như khi cô vừa nói dứt câu, ngao nhân canh giữa ngoài màn sương chắn ở lối vào cảm thấy bất an, nó tru lên mấy tiếng trong điên cuồng rồi bước qua bước lại hai bước trong nôn nóng trước lối vào.

Bước thứ ba còn chưa đáp xuống đất đã thấy một tiếng nổ vang rung trời, bầu trời che phủ quanh màn sương mù đột ngột vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ rơi ầm ầm xuống dưới.
Tiếng thuỷ triều trộn lẫn trong gió lộng đinh trời vang rền như một cuộc tấn công bất ngờ từ thế giới khác.

Dòng lũ nước đen kinh hoàng trào ra, mấy chục con hắc long đồng thời bủa thẳng lên trời cao, khuấy động trùng trùng núi non và lao về phía nhóm Tạ Bạch.
Lâu Hàm Nguyệt và giao nhân đều bị doạ đến hoảng hồn, Tạ Bạch dang tay nắm lấy hai người họ rồi phóng lên không, kéo theo luồng khí như một mũi tên nhọn vươn lên từ mặt đất rồi nhanh chóng tan biến trong chớp mắt.
Đến bây giờ, Tạ Bạch mới nhìn rõ thứ gọi là nước đen thật ra không phải nước, chúng là hằng hà quân u linh dày đặc lúc nhúc tụ lại một chỗ, rủi thay chúng mẫn cảm dị thường mà không hình không dáng, tất thảy những luồng nước uốn lượn kia đều là khí âm sát tràn ra từ cơ thể chúng.

Khí âm sát trên cơ thể quân u linh cực kỳ sâu nặng và đã bị phong ấn ngàn vạn năm nên oán khí vô cùng nồng đậm.

Luồng khí đen đó mà chạm đến người thường sẽ nhanh chóng nuốt trọn linh hồn người đó.
Ân Vô Thư không hề nói phét lừa hắn.
Có lẽ vì người dưới băng thuộc cực âm nên mười vạn quân u linh hoá thành thuỷ triều đen nghịt và mấy chục con rồng đen kia không chỉ không tấn công hắn ta mà trái lại còn bị hắn điều khiển.

Không biết hắn đã dùng phương thức nào, nhưng ắt hẳn mười vạn quân u linh chính là con át chủ bài hắn dùng để trấn áp Ân Vô Thư.

Hai người vốn cân bằng lực lượng không ai có ưu thế hơn ai, khi một người bỗng nhận được trợ lực mạnh mẽ nhường này thì phần thắng quả thật tăng cao hơn nhiều.
– Tại sao còn chưa đi!
Ân Vô Thư lướt qua người họ, một tay vung ra bức tường không khí dày nặng ngăn cản người dưới băng, đồng thời xua nhóm Tạ Bạch ra xa hơn:
– Gây rối gì ở đây! Về đi!
Áo bào ống rộng của người dưới băng trượt ra trăm mét, tiếng cười vẳng đến trong gió:
– Thật mỉa mai làm sao?! Điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi chính là chỗ này.

Ta chọn giữ lại tim, ngươi lại khoét sạch, ta cảm thấy ba ngàn đại đạo không trở ngại chi, lăn lộn một chuyến giữa thiện ác hồng trần cũng chẳng ngại ngần gì, ít ra còn có thể tự do tự tại.

Nhưng ngươi luôn xem những thứ này là vật ngoài thân, tách biệt hoàn toàn với chính mình, ngươi truy tìm sự thanh bạch, không nhuốm bẩn hồng trần, cai quản ngàn vạn yêu linh nhưng một lòng hờ hững với thế giới bên ngoài, không màng vạn sự.
Người kia bật cười đầy trào phúng, không biết đang cười Ân Vô Thư hay cười chính bản thân hắn:
– Thế mà giờ đây… thế gian trôi qua ngàn vạn năm, trăm sự hỗn loạn nặng nề, ta suýt thành kẻ điên, sau biết bao cay đắng đã từ bỏ con tim.

Thế mà ngươi, ngươi trái lại muốn bắt đầu dính vào thế tục, bắt đầu nảy sinh những yêu hận không cách nào trút bỏ được.

Quả là một trò đùa.
Trong lúc hắn nói chuyện, hai người vẫn không hề ngơi tay, xuất chiêu càng lúc càng nhanh, đánh cho hắc long ngợp trời, hắc thuỷ tan tác.

Những sợi tơ vàng xuyên thấu màn trời đen kịt nhanh như tia chớp, kiềm lấy cả người dưới băng lẫn quân u linh.
Ân Vô Thư nghe người dưới băng nói xong, cuối cùng cũng bố thí lại hắn ta một câu:
– Vật cực tất phản.
Người dưới băng hừ một tiếng:
– Thế nên ngươi muốn bắt đầu lại từ đầu?
Ân Vô Thư không trả lời hắn, cơ thể vẫn không suy giảm, tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh của y đã là câu trả lời hoàn chỉnh.
Người dưới băng thu lại ý cười:
– Vừa khéo, ta cũng muốn như vậy…
Kế đó, quân u linh đen kịt kín trời bất chợt rút về dưới sự điều khiển của hắn ta, nhốt lấy cả hai người vào trong.
Đất trời phút chốc hoá đen, không một tia sáng nào xuyên thấu lớp vỏ bọc, nơi nơi bị phủ trùm trong tử khí nguy hiểm tột cùng, chỉ một cử động cũng có thể rơi vào tình huống tồi tệ hơn.
Ánh mắt ai cũng tối sầm, nhất thời còn cảm thấy thảng thốt trong lòng, bỗng dưng một tiếng kêu bén nhọn và du dương khôn tả xé toạc cả vùng trời.

Lồng giam đen kịt không một kẽ hở tức thì bị rạch một vết nứt dài hàng chục thước, ánh dương lại lần nữa soi rọi vào trong.
Người dưới băng ngỡ ngàng, giọng nói thắt lại:
– Tất phương?!
Tạ Bạch nghe vậy ngẩng đầu, thấy một con chim khổng lồ lướt ngang bầu trời phía trên lớp vỏ bọc, trên người nó không hề có thịt mà chỉ là một bộ xương trống rỗng toả ánh sáng bàng bạc, nhưng mỗi một cú đập cánh của nó đều phất lên lửa rực cuộn dài phủ trọn cả bộ xương ánh bạc bên trong, nom như một thân thể được trui rèn từ lửa bỏng.
Cái mỏ nó vừa dài vừa nhọn, dưới thân là một cái móng sắc đang cuộn tròn phân nửa, vết rạch vừa nãy là do mỏ và móng sắc của nó cắt ra.
Người dưới băng nhíu mày lui lại mấy chục thước, vung tay nắm chặt cơn sóng đen một cách chật vật, thốt lên:
– Ngươi triệu hồi Tất phương từ khi nào?! Xương cốt nó đã nát hết thành tro, làm sao còn triệu hồi được nữa!
Mười vạn quân u linh nơi đây mang sức mạnh khủng khiếp, nhờ số lượng khổng lồ của chúng mà có thể trở thành một công cụ đắc lực giúp hắn ta khi hai bên ở thế cân bằng, với số lượng này chúng dễ dàng khiến Ân Vô Thư phân tâm.

Vậy nhưng, từ thuở sơ khai mười vạn quân u linh này vốn thuộc về Tất phương, chẳng qua Tất phương đã mất mạng nên bọn chúng mới bị phong ấn bên dưới lãnh nguyên này để tránh gây tai hoạ cho nhân gian.
Giờ đây, Tất phương lại bị Ân Vô Thư triệu hồi đến, dù chỉ là hài cốt vẫn có tác động lớn đến quân u linh.
Ân Vô Thư cười khẩy:
– Nếu cái gì ta cũng nói ra từ trước thì đơn giản cho ngươi quá rồi.
Nói đoạn, y móc tay lên, hài cốt Tất phương tung cánh bay vòng quanh người y.

Đúng vậy, Tất phương vốn thuộc hoả, là thuần dương, nghiễm nhiên sẽ nằm dưới sự điều khiển của Ân Vô Thư.
Có Tất phương trong tay, y lập tức tấn công, không chừa cho người dưới băng một cơ hội chuẩn bị phản kích nào.
Mười vạn quân u linh vừa còn nằm dưới sự khống chế của người dưới băng giờ bắt đầu náo loạn, bay tứ tung khắp bốn phía đất trời tạo thành một khung cảnh cực kỳ bát nháo.
Vào lúc này, người dưới băng có muốn ngăn cản cũng không còn kịp, thế cục đã cực kỳ rối ren và vượt ngoài tầm kiểm soát của hắn ta.

Hắn ta cố gắng quấy nhiễu tâm lý hòng khiến cảm xúc Ân Vô Thư trở nên bất ổn, từ đó để lộ ra nhiều sơ hở và nhược điểm.

Thế nhưng đến cuối cùng, hắn ta mới chính là bên bị phá vỡ thế trận trước.
Khi Tất phương cất tiếng vang dội thêm lần nữa, Ân Vô Thư khoát tay, toàn bộ sóng đen đều đảo chiều đánh ngược về phía người dưới băng, bao vây toàn bộ người hắn ta chỉ trong chớp mắt.

Vô số sợi tơ vàng tuôn ra khỏi tay Ân Vô Thư hệt như ngàn vạn mũi tên, bắn thẳng về phía sóng đen.
Tạ Bạch dường như nghe thấy được tiếng tơ vàng đâm thẳng qua xương thịt đằng xa.

Sau mấy giây, tất cả sóng đen đều tản ra, mưa lại lần nữa nện trên mặt đất, nơi nơi hoá thành biển cả mênh mông.
Còn phía trên vòm trời, người dưới băng đang bị vô số tơ vàng đâm xuyên, trên cơ thể gần như chẳng còn chỗ nào toàn vẹn.

Thoạt đầu, hắn ta còn dốc hơi thở nặng nề mấy tiếng, gắng giữ nụ cười khẩy bên khoé môi, song chẳng bao lâu sau, máu đột ngột bắn tung toé khỏi cơ thể hắn ta.
Tạ Bạch nghe tiếng thở phào của Lâu Hàm Nguyệt đang đứng sau lưng mình, cô nói:
– May quá may quá, ta đã nói rồi mà, Ân Vô Thư sao có thể chết dễ dàng…
Kết quả lời vừa dứt, thứ gì đó men theo vạt áo Ân Vô Thư đang đứng giữa hư không nhỏ xuống từng giọt.
Tiếng nhỏ giọt tí tách vang lên tương ứng với lượng máu chảy ra mỗi lúc một nhiều của người dưới băng.
Tạ Bạch biết Ân Vô Thư hơn hai trăm năm nay, đã thấy y bị thương không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu thấy y đổ máu.
Bất giác khi ấy, hắn chẳng dám tin vào hình ảnh trước mắt.

Hắn vung sương đen trong mơ hồ, chạm lấy những thứ đó kéo về lòng bàn tay mình và mở ra xem thử thì thấy đó là một nhúm hạt châu đỏ thẫm nhiều kích cỡ, nằm trong tay hắn có cảm giác rắn và giòn, giống hệt những hạt châu hắn từng nhặt được trước kia…
Đây là máu người dưới băng, và cũng là máu Ân Vô Thư.
Một khi đã đổ máu thì không cách nào dừng lại được nữa.
Tạ Bạch cảm thấy cơ thể mình rét lạnh đến run rẩy, cơn lạnh thấu xương thấu tuỷ, đau đớn đến kinh tâm động phách mà hắn quen thuộc đang sắp ập đến lần nữa.
Những cơn đau con người gặp phải dễ dàng kích thích họ nhớ ra điều gì đó.

Tạ Bạch nhẫn nhịn cơn đau, quay sang nói với Lâu Hàm Nguyệt:
– Vẽ trận.
Lâu Hàm Nguyệt giật thót mình khi nhìn thấy máu Ân Vô Thư, đồng thời lo lắng cho tình trạng hồn sắp tan biến của Tạ Bạch, cô thốt lên trong hoảng loạn:
– Nhưng linh lực ta không…
Tạ Bạch nhỏ giọng thì thào:
– Đủ, dì cứ tập trung vẽ.
Vào lúc này, cơn đau đã chiếm cứ cả cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy có thứ gì đó đang túm lấy và lôi hắn ra khỏi nơi này.

Trực giác mách bảo rằng đó là cơ thể còn đang ở Thái Huyền đạo của hắn.
Sinh mệnh người dưới băng chẳng còn dồi dào, và Ân Vô Thư cũng thế, Tạ Bạch cũng không thể bỏ chạy được.
Lâu Hàm Nguyệt đáp lời đồng ý, ngẩn người thoáng chốc rồi cắn răng dậm chân, quyết đoán nói:
– Được! Thử xem nào!
Cô lấy một con dao từ chiếc túi nhỏ bên hông, tỉ mẩn cắt một đường trên hai ngón trỏ mình, máu đỏ tràn ra từ nơi ấy.

Cô vừa âm thầm lẩm nhẩm trong miệng, vừa nhớ lại trận pháp nhìn thấy năm xưa, duỗi tay và bắt đầu vẽ chú văn lên khoảng không trước mắt.
Khi vết máu đầu tiên rơi xuống, Tạ Bạch vươn một tay ra, một thân cây đen chi chít những cành khô cằn trồi lên từ dòng thuỷ triều đen trũi.

Ngày khi nó vừa chạm đến mặt đất liền duỗi những cành rễ ra như một sinh vật sống, điên cuồng hút lấy nước đen bên dưới.
Đó là cây Vạn Linh luôn đi theo Âm khách.
Một cành cây trên thân sinh sôi trổ lá với tốc độ mắt thường trông thấy, sau đó thả ra một sợi tơ mảnh quấn trên cổ tay Tạ Bạch.
Tạ Bạch lắc cổ tay, sương đen tức thì toả rộng, đổ dồn về phía Lâu Hàm Nguyệt và cuộn lấy ngón tay đang vẽ trận của cô.
Chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm lanh lảnh reo vang từ dưới tay Lâu Hàm Nguyệt, linh lực khổng lồ tràn trề chảy ra từ thân thể Tạ Bạch cho Lâu Hàm Nguyệt dùng, mỗi nét vẽ của cô đều loé sáng kéo theo một vầng lửa phía sau.
Thế nhưng mỗi đường nét đều hao tổn linh lực khủng khiếp đến kinh ngạc, chỉ mới hoàn tất nửa trận mà Tạ Bạch đã thấy linh lực tích cóp hai trăm năm trong cơ thể mình cạn khô.

Thân xác lạnh lẽo đến cực hạn của hắn gần như không cách nào chống chịu nổi.
Cơn đau dày vò kết hợp với tổn hao linh lực đẩy hắn vào choáng váng đến khốn khổ.

Giao nhân trông thấy không kiềm lòng nổi bèn thấp giọng cất lên một âm điệu lạ kỳ, âm điệu ấy nghe vào ấm êm như suối nước nóng, dần che chở Tạ Bạch vào bên trong.

Lâu Hàm Nguyệt cố nói:
– Tiểu Bạch cố lên, chỉ còn chút cuối cùng nữa thôi…
Tạ Bạch thậm chí không rên nổi một tiếng, hắn sụm một gối ngồi xuống nhưng vẫn không ngừng chuyển linh lực từ cây Vạn Linh sang Lâu Hàm Nguyệt.

Ngay khi hắn quỳ cả người xuống, người dưới băng đang bị ghìm giữa ngàn vạn sợi tơ vàng không gượng nổi nữa, đầu gục hẳn xuống chẳng còn chút máu.
Ánh mắt Tạ Bạch trở nên mờ nhạt trong cơn đau khôn tả, hắn cố hết sức trông về bóng dáng Ân Vô Thư rồi gắng thốt một câu:
– Nhanh lên…
Nhanh lên chút nữa, nếu không sẽ không kịp…
Những sợi tơ vàng đâm xuyên qua thân thể người dưới băng càng lúc càng nhạt nhoà, sau cùng đã gần như biến mất.

Người dưới băng mất đi tơ vàng chống đỡ liền lập tức rơi xuống từ trên không như lá úa rời cành, chìm thẳng vào dòng nước đen kịt.
Hồn phách Tạ Bạch trở nên mờ nhạt đến độ sắp hoá trong suốt, hắn có thể cảm giác được cơn rét buốt mỗi lúc một tệ hơn, liên kết giữa linh hồn và thể xác hắn càng lúc càng mỏng manh, giờ đây hắn gần như không cảm nhận được nữa.
Cách đó không xa, Ân Vô Thư cũng lâm vào tình huống tương tự, tơ vàng vừa biến mất, y đã gục người ngã sang một bên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, Lâu Hàm Nguyệt thu tay về, trận pháp cuối cùng đã hình thành.

Cô hấp tấp đẩy mạnh trận hình về phía Ân Vô Thư.

Ngay giây ấy, cô mới thốt nhiên ngỡ ngàng: Còn Tiểu Bạch phải làm sao đây!
Tạ Bạch cuộn người, ý chí tan rã trong cơn đau dày vò.

Hắn gắng gượng níu kéo chút ý thức cuối cùng hòng mở mắt ra, vừa kịp trông thấy trận pháp màu máu đáp xuống người và che chắn Ân Vô Thư.
Hắn thở dài thật khẽ, cuối cùng nhẹ nhõm nhắm mắt lại.
Xung quanh là bóng tối vô tận không điểm kết, sinh mệnh hao mòn làm Tạ Bạch không còn cảm nhận được nỗi đau, hắn cho rằng mình sẽ sớm chết thôi vì ký ức hắn đã bắt đầu phôi pha, hắn dường như quên hết tất cả, từ những chuyện vừa mới xảy ra đến những chuyện xa xưa hơn thế.
Hắn cảm thấy ký ức mình đang tan biến cùng cơn đau, trong đầu giờ đây trống rỗng chỉ để lại sự mệt mỏi và buồn ngủ khôn xiết.

Hắn chỉ muốn nhắm mắt chìm vào giấc ngủ và không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trong giấc mơ cuối đời mình, giữa màu đen bạt ngàn vô tận, hắn dường như nghe được tiếng mèo thấp thoáng, tiếng kêu khẽ khàng như một lời than thở.
Rồi hắn trông thấy bóng dáng một con mèo mun đen tuyền dần xuất hiện giữa màu đen muôn trùng, nó tất tả chạy về phía hắn, trên thân còn cuốn theo sợi tơ ánh vàng.

Sau khi quấn mấy vòng, sợi tơ luồn lên ngực Tạ Bạch và chui vào tim hắn.
Lồng ngực buốt giá dần lấy lại chút hơi ấm, cảm giác đau nhức trước đó cũng vơi đi kha khá.
Mèo con dụi đầu vào hõm cổ hắn rồi nằm thừ ra một cách thẫn thờ, nó cúi thấp người, nghiêng đầu cuộn mình trên người Tạ Bạch và chậm rãi lặng im bất động.
Khi tất cả tơ vàng đều chui vào tim Tạ Bạch và không sợi nào lọt ra ngoài nữa, hắn khó kiềm lòng mà vỗ nhẹ đầu mèo mun nhí để rồi nhận ra bên dưới cái đầu gục xuống của nó là một vùng đỏ thẫm — vùng đỏ thẫm ấy do nhiều hạt châu lớn nhỏ chất thành…
Trong mơ, Tạ Bạch chợt ngỡ ngàng cảm giác dường như từng trông thấy hạt châu này rồi nhưng vì ký ức đã nhạt phai nên cố mãi cũng chẳng nhớ ra.

Chỉ là vừa nhìn thấy chúng liền cảm thấy khốn khổ đôi phần.

Ngay khi hắn tò mò muốn chạm đến số hạt kia, thân mèo bỗng loé lên một tia sáng mỏng manh.

Dưới vầng sáng mờ nhạt ấy hiện lên một thứ chỉ to cỡ nắm tay, đo đỏ như màu thịt, bên trên có phủ một lớp màng trắng.
Đó là một trái tim…
– Hết chương 52 –
Góc nhảm nhí:
Cái chương này… nó dài hơn cả tội lỗi của Ân Vô Thư chồng lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận