Không sợ đóng băng đầu lưỡi luôn đấy à.
–
Một mảnh giấy rơi xuống trước mặt hắn, Tạ Bạch vươn tay chụp lấy, đọc lướt nội dung trên đó rồi tức thì đốt sạch mà chẳng nghĩ ngợi chút gì.
Ân Vô Thư nói rằng y còn một trái tim bị người ta nhòm ngó nên phải đi gấp, tạm thời không đồng hành với Tạ Bạch được.
Vừa phát hiện sách có vấn đề thì người biến mất, trùng hợp tới lạ kỳ.
Nói không liên quan thì có ma mà tin.
Phản ứng trước hết của hắn là đuổi theo Ân Vô Thư hỏi cho rõ ràng trước sau, song vừa nghĩ đến đây thì hắn chợt vỡ lẽ hắn không biết Ân Vô Thư đi đâu cả, điểm đến tiếp theo của y, nơi chôn trái tim là…
Hệt như trăm năm trước đó, chỉ trừ dịp đến chợ Yêu mỗi năm một lần, hắn thật sự không biết nơi thứ ba Ân Vô Thư có khả năng đến là ở đâu.
Tạ Bạch đứng thẳng người trong phòng, mặt không chút cảm xúc.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn chẳng thể nén nỗi lòng nghĩ về khung cảnh mình đứng trước cửa lớn Thái Huyền đạo năm xưa, giống như bỗng dưng chỉ qua một đêm mà hắn trở thành người cô quạnh, và rằng tất cả những điều thân cận dịu dàng đều chẳng khác nào ảo ảnh.
Cái cảm giác bị người vứt bỏ chẳng nói một lời, hắn phải trải nghiệm tận hai lần.
Mèo mun nhí hớn hở phóng từ phòng bên cạnh sang, vòng quanh chân Tạ Bạch và cọ hai lần, sau đó phóng lên giường, lấy đó làm bệ đỡ nhảy vào ngực Tạ Bạch, ôm cả bốn chân vào cổ hắn.
Tạ Bạch đứng lạnh người một chỗ hồi lâu rồi mới ôm lấy mèo nhí, quay ra đá tung cánh cửa đang hé mở rồi bước thẳng xuống lầu.
Cò yêu của tiệm sách Thương Hải không khỏi sửng sốt lúc thấy Tạ Bạch đứng trước mặt mình — sao mới sáng sớm còn thấy ấm áp mà vừa xoay mặt đi đã đông thành núi băng rồi?!
Tạ Bạch nhìn chằm chằm cò yêu không chớp mắt, không nói một tiếng nào, thiếu điều doạ cò yêu phát khóc vì sợ.
Cuối cùng, cò yêu nhịn không nổi phải thốt lên với vẻ mặt đưa đám:
– Đại đại đại đại nhân à, xin ngài đừng nhìn tôi chòng chọc như thế…
Tạ Bạch cười gằn, đập cả quyển sách xuống trước mặt cò yêu:
– Trước khi ông đưa quyển “Chuyện kỳ bí ở ô cửa phía tây” có động tay vào hay không?
Cò yêu mù mờ:
– Không có ạ.
– Đưa tay ra, để thẳng.
Tạ Bạch nói giọng vừa trầm vừa nhẹ, còn thở ra hơi lạnh ban sớm, cò yêu nghe vào mà sợ tới nổi da gà khắp người.
Ông ta không dám chần chờ, run run khoé miệng duỗi tay ra trước mặt Tạ Bạch, mu bàn tay hướng lên trên.
Trong chốc đó, suýt nữa ông ta cho rằng Tạ Bạch muốn chặt bỏ móng mình, song mới nghĩ lại dù sao đây cũng là chợ Yêu, rất nhiều yêu linh có tu vi có năng lực trên đường nhưng chưa từng thấy ai đổ máu ngập chợ cả.
Tạ Bạch cúi đầu nhìn kỹ càng mu bàn tay ông ta rồi thấp giọng nói:
– Tách đầu ngón tay ra, xoay lại.
Cò yêu ngoan ngoãn làm theo, lật tay để lòng bàn tay hướng lên trên.
Tạ Bạch cau mày, ánh nhìn rơi vào ba chấm máu nhỏ trên ngón áp út trên tay phải ông ta:
– Ai chấm cái này cho ông?
Bấy giờ cò yêu mới nhận ra trên ngón tay mình có ba nốt gì đó, bèn hốt hoảng bảo:
– Ủa? Xuất hiện từ nào vậy? Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng sáng sớm hôm qua còn chưa có…
Tạ Bạch từng thấy ba chấm máu này, đây là một chú thuật có khả năng khống chế hành động người khác, cùng loại với mê hồn thuật nhưng người bị hạ chiêu thoạt trông gần như bình thường, rất khó bị phát hiện.
Nhìn thấy mấy chấm máu này, hắn gần như có thể xác định chính Ân Vô Thư đã hạ chú cò yêu này, mượn tay cò yêu để sửa lại nội dung quyển sách.
Tạ Bạch hỏi:
– Ông đã từng đọc nội dung quyển sách này chưa?
Cò yêu do dự gật đầu:
– Có đọc…
– Còn nhớ rõ nội dung chứ?
Cò yêu biến sắc, thiếu điều quỳ xuống tại chỗ:
– Đại nhân ơi, ngài không tính bắt tôi đọc lại nó chứ hả?!
Tạ Bạch cạn lời:
– Nhớ đại khái nội dung thôi cũng được.
Cò yêu không dám nhiều lời, bèn nói:
– Nhìn chung là tôi nhớ kỹ, xin hỏi ngài muốn biết đoạn nào?
Tạ Bạch khẩy ngón tay, giở đến trang đó, hắn chỉ một đoạn ở giữa và nói:
– Sau khi Bạch hổ biến mất, người áo đen có cầm một thứ trong tay, ông kể lại cho tôi nghe phần nội dung sau đoạn này là gì.
Nghe hắn nói thế, cò yêu liếc mắt nhìn nội dung trong sách:
– Sao lại thành ra thế này? Để tôi nhìn một chút…
Nói đoạn, ông ta cầm lấy quyển sách, mở ra hai trang, kế đó nói với Tạ Bạch:
– Tôi không nhớ rõ cả câu, nhưng có thể khẳng định sách đã bị sửa, tôi vẫn còn nhớ nội dung gốc, nó ghi là…
Cò yêu nói đến đây thì nhíu mắt, ra vẻ cố gắng dữ dội:
– Nói là Bạch hổ…
Ông ta lặp đi lặp lại câu “Nói là” liên tục nhưng cỡ nào cũng không thốt ra được nội dung phía sau, khổ tới mức đỏ rần cả mặt.
Tạ Bạch chau mày:
– Bị khoá miệng?
Cò yêu hấp tấp gật đầu:
– Tôi nói không ra lời, khó chịu chết mất.
Tạ Bạch hỏi:
– Có viết không?
Cò yêu vội lấy một tờ giấy bùa màu vàng và mò đại một cây bút, cầm bút run rẩy một hồi lâu mà ngòi bút không cách nào đặt vào trên mặt giấy.
Ông ta nôn nao tới toát cả mồ hôi.
Tạ Bạch thấy vậy bèn tung sương đen biến thành băng vải bọc kín hai tay, sau đó lấy cây viết trong tay cò yêu, nắm lấy ngón áp út tay phải của ông ta và luồn ngón cái vào kẽ tay.
Cò yêu rên “A—” một tiếng, ứa nước mắt nhìn ngón tay mình:
– Chảy máu rồi…
Những yêu linh như ông ta cũng cùng loại với Lâu Hàm Nguyệt, tức là có tuổi thọ dài hơn, trí nhớ tốt hơn, còn lại thì không khác gì người bình thường, ít nhất là về sức mạnh.
May mắn là chợ Yêu được cho là nơi ít xảy ra tai nạn của Yêu linh giới, nó như một nơi lẩn trốn, cho dù sức lực có hơi yếu thì cũng không vấn đề gì cả.
Thế nhưng có yếu sức thì vẫn am hiểu chú thuật, đặc biệt là người đã đọc rất nhiều sách như ông ta.
Đâm ra ông ta biết hành động của Tạ Bạch là đang muốn giải chú cho mình, ngặt nỗi loại chú kiểm soát này không phải giải một phát là xong mà còn phải chờ thêm một ngày mới có thể khử hoàn toàn tác dụng.
Song chờ một ngày nữa thì đường biển đóng mất rồi, Tạ Bạch không chờ được.
Cò yêu mở to mắt nhìn ba chấm máu trên ngón áp út của mình đang dần nhạt màu, thế rồi ngẩng mặt lên nhìn thì thấy nét mặt Tạ Bạch không tốt tẹo nào, bèn cân nhắc một chút rồi cẩn thận đề nghị:
– Thế này được không đại nhân, nếu ngài có việc xin cứ rời khỏi chợ Yêu trước.
Đến sáng sớm mai, chú thuật được giải hoàn toàn rồi, tôi sẽ viết lại nội dung hoàn chỉnh gửi sang cho ngài, nhưng nếu vậy xin ngài để lại cho tôi một biện pháp liên lạc.
Quả thật trừ cách này cũng không có giải pháp nào tốt hơn, uống hồ Tạ Bạch còn không có nhiều thời gian để trì hoãn như thế mà còn phải tiếp tục lên đường.
Hắn bèn gật đầu đồng ý với cò yêu, lấy ngón giữa và ngón trỏ kẹp một tờ giấy nhỏ đặt vào quyển sách, trên góc trái dưới cùng của tờ giấy có một cái ấn nhỏ màu đỏ, còn lại đều trống không, hắn nói:
– Ông giữ lấy tờ giấy, sau khi giải xong thì viết ngay nội dung phần sau lên đây, viết càng đầy đủ càng tốt, sau đó dùng nến đốt thì tôi sẽ nhận được.
Cò yêu kính cẩn nhận giấy, cũng không dám nhìn mà chỉ gật đầu lia lịa:
– Vâng vâng, tôi đảm bảo sẽ viết toàn bộ những gì mình nhớ được.
Tạ Bạch đáp “Ừm” một tiếng, nói lời cảm ơn rồi quay đầu đi thẳng ra cửa chợ Yêu.
Đến khi bóng hắn đã hoàn toàn biến mất, cò yêu mới lật tờ giấy trong tay mình lại để nhìn kỹ ấn đỏ ở góc dưới bên trái, chỉ thấy bên trong có hai ký tự cổ với phong cách xinh đẹp mà kỳ dị — Âm khách.
Cò yêu bủn rủn cả hai chân:
– Trời thần đất hỡi ơi!
·
Vừa ra khỏi đường biển chợ Yêu, Tạ Bạch lập tức đi thẳng đến điểm dừng kế tiếp theo hướng đã tính ban đầu.
Nói theo Lâu Hàm Nguyệt thì đi ba ngàn năm trăm dặm theo hướng “chính đông bắc”, cứ mỗi tám mốt dặm là đến một điểm dừng, vậy tổng đường đi có hơn bốn mươi điểm dừng.
Nghe số lượng hơi đáng sợ nhưng đối với Tạ Bạch thì không nhằm nhò gì.
Lúc trước đi trên đường đã gặp phải đủ thứ việc ngoài lề làm chậm trễ kha khá mà cũng đã qua hơn mười điểm.
Giờ không có Ân Vô Thư và Lập Đông đi cùng, lấy tốc độ đi một mình của Tạ Bạch chỉ càng nhanh hơn…
Nhất là khi tâm trạng của hắn đang không vui.
Trước đó đi chung với Ân Vô Thư, cứ một chút lại gặp phải vấn đề ngoài ý muốn, liên tục bị bị gián đoạn và giảm tiến độ, còn bây giờ Tạ Bạch đi một mình thế mà lại suôn sẻ vô cùng, nơi nào cũng rất đỗi bình thường và tĩnh lặng, chỉ hơi hoang vắng chứ chẳng hề quái lạ.
Thật khiến người ta phải nghi ngờ xem có phải hai người kia có số xui xẻo, thể chất hút tai ương hay không.
Đa phần những nơi này đều không có gì đặc biệt đáng nói, Tạ Bạch mở cổng Linh Âm không chút ngại ngần, đi một trăm tám mươi dặm cũng chỉ mất tầm mười phút.
Chỉ có một vấn đề hơi phiền là phải xác định hướng Quỷ môn.
May mắn là có la bàn Ân Vô Thư đưa cho, Tạ Bạch mới không đi lạc.
Đây chắc là thứ duy nhất Ân Vô Thư làm gần đây mà không khiến Tạ Bạch sôi máu.
Tạ Bạch vừa đi vừa nghỉ ngơi, trong vòng một ngày đã đi mười mấy điểm, giờ chỉ còn cách đích cuối cùng không xa.
Thật ra, hắn còn có thể đi nhanh hơn chút nữa, nhưng chú mèo mun trong ngực còn bé quá, hồn phách không chịu nổi việc phải đi đi lại lại bằng cổng Linh Âm nên rất dễ bị thương.
Vả chăng… ngay chính cơ thể hắn cũng chịu không nổi.
Tối qua khi còn ở chợ Yêu, hắn đã cảm nhận được điều bất thường, chứ không cũng sẽ không hút hết toàn bộ hơi ấm từ thức ăn vào trong cơ thể.
Thế mà số lượng lớn thức ăn nóng và hơi ấm đó cũng không mảy may có tác dụng đáng kể mà chỉ làm dịu đi một chút mà thôi.
Đến hôm nay đã hoàn toàn không còn tác dụng.
Sau ba giờ chiều, vầng dương đã bắt đầu yếu dần về hướng tây, cơn rét run quét tan toàn bộ hơi ấm tối hôm qua lại bắt đầu tràn ra từ trong kẽ xương.
Mỗi lần dùng cổng Linh Âm, cơ thể hắn lại lạnh đi môt chút, đến khi mặt trời xuống núi rồi, ngay cả môi hắn cũng trắng bệch chẳng còn chút máu.
Mà kinh khủng hơn cả chính là điểm đến tiếp theo của hắn là khu vực hồ Khổng Tước.
Nơi đây là biển cát trải dài nhấp nhô bên dưới những rặng đồi thâm u, mọi thứ xung quanh đều giống nhau như tạc, không thể phân biệt đâu là đâu, trong tầm mắt, ngoài cát ra chỉ còn khảm những cành gỗ khô mục trắng nhợt và một vùng hồ thăm thẳm xanh đến dị thường.
Nền cát trước chân Tạ Bạch bị gió lộng thổi tung, để lộ ra hàng hàng xương khô chất chồng dưới đáy, cực kỳ bắt mắt giữa chốn hoang liêu nơi này và khiến bầu không khí càng trở nên ma mị.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong sa mạc là cực kỳ cao, đêm vừa xuống, bao nhiêu hơi ấm đều nhanh chóng thui chột, nhiệt độ không khí thoắt cái đã giảm mạnh, lạnh lẽo đến nhức nhối tận trong xương.
Tạ Bạch tựa vào một gốc cây khô phía sau cồn cát và ngồi xuống, giơ la bàn ra xung quanh để gắng định hướng, nét mặt hắn vẫn lạnh lẽo, chỉ nhíu mày chứ không có bất cứ cảm xúc gì như muôn thuở, thế nhưng sương đã bắt đầu đóng lớp trên đầu ngón tay cầm la bàn của hắn.
Và tầng sương kia đang có xu hướng lan rộng về phía mu bàn tay và cổ tay.
Tay còn lại của hắn để xuôi bên người, không ôm mèo mun trong lòng vì sợ bé mèo nhí kia sẽ đông thành đá mất.
Kết quả là, mèo mun nhí không những không bị nhiệt độ đóng băng cứng người mà còn trèo lên trèo xuống trên người Tạ Bạch, loay hoay không yên.
Nó cắn ống tay áo Tạ Bạch, muốn kéo tay Tạ Bạch lên, không ngờ không kiểm soát được sức mạnh, đã không kéo được tay Tạ Bạch thì chớ, lại còn ngã chỏng chơ ra, phơi bụng trên đùi Tạ Bạch đang ngồi xếp bằng.
Nó vừa té oạch xuống, Tạ Bạch vốn đang định phương hướng cuối cùng cũng chú ý tới nó, đưa tay trái đã bám đầy sương trắng đến trước mặt nó và hỏi nhỏ:
– Kéo ta làm gì?
Mèo mun nhí ngửa đầu híp híp mắt lại, cuối cùng cũng thoả mãn chịu yên.
Nó lọ mọ cánh tay của Tạ Bạch một chút rồi bám lên ngực hắn và vất vả lật người lại, đầu chúc xuống chân dóng lên cao như bị treo ngược, bốn cái móng bám chặt trên quần áo của Tạ Bạch, nó đắp cái bụng ấm áp và mềm mại của mình lên vị trí tim Tạ Bạch, đồng thời liều mạng duỗi cổ liếm đầu ngón tay kết sương của Tạ Bạch.
Tạ Bạch thấy cái tư thế như làm xiếc của nó, im lặng hết biết nói gì.
Một hồi lâu sau, hắn mới không kìm được mà răn nó một câu:
– Không sợ đóng băng đầu lưỡi luôn đấy à.
Hắn có hơi không nỡ nhìn bộ dáng chật vật của bé con này, bèn đưa tay lên đỡ nó để đề phòng nó treo ngược một hồi hết sức rồi té lộn nhào xuống.
Xưa giờ xương cốt Tạ Bạch cũng rắn rỏi lắm, thế nhưng xương cốt rắn rỏi mà phải chịu cái lạnh cùng cực thì cũng đau đớn không chịu nổi.
Dò hết lần này tới lần khác vẫn không xác định được hướng Quỷ môn chỗ này, tìm thế nào cũng không ra được hướng đúng, thật sự là mệt mỏi đến khó kham.
Đến khi sương bắt đầu đọng trên tận cổ hắn, một giọng nữ trầm trầm bất chợt vang lên bên bờ hồ Khổng Tước, bị gió cắt đứt quãng nên nghe vào rất nhỏ và loáng thoáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...