Âm Khách


Hắn ta cầm điện thoại trên tay, nét mặt thất thần khó diễn giải thành lời, gửi tin cũng không được mà không gửi cũng không được, cuối cùng chỉ đành cười trừ một tiếng:
– Đại nhân… ngài… ngài để quên gì ở đây à?
Bình thường gặp mấy tình huống xấu hổ, nếu đối phương là người khác, Tạ Bạch tất nhiên làm lơ, chỉ quan tâm việc mình cần làm rồi quay người rời đi, không cần phải giải thích chi cả; còn nếu đối phương là người của Thái Huyền đạo thì hắn vẫn luôn khó nén lòng muốn mỉa vài câu.

Nhưng lúc này thái độ hắn rất lạ thường, không chỉ không dè bỉu mà còn trả lời Lập Đông:
– Muốn tìm ít đồ, nhưng nếu Ân Vô Thư đã muốn đến thì tôi không làm phiền nữa.
Nói xong toan quay đầu rời đi.
Thời tiết những ngày mùa mưa rất ẩm ướt, dăm khi mười bận lại có một cơn gió ác không rõ nguồn cơn thổi đến xui Tạ Bạch ho khan lần nữa.
Lập Đông khó nhẫn mà lo lắng thốt lên:
– Đại nhân…
Song Tạ Bạch chẳng hề muốn nghe hắn ta nói, nét mặt vẫn lạnh tanh còn bước chân có hơi vội vã.

Chưa chờ bước vào bóng đêm hắn đã vung tay thả sương đen ra, vừa che khăn cổ nhẫn nhịn cơn ho vừa nhấc chân bước vào làn sương.
Thế mà màn sương đen lơ lửng kia chợt phân tán rồi tan vào không khí như như một làn khói mờ mịt.

Thay vào đó là một bóng người đĩnh đạc, y đứng nơi vốn dĩ là sương đen ngưng tụ, còn chưa lộ diện đã nghe một tiếng “Chậc” đầy cau có:
– Bước một bước vào vũng bùn thế này cũng quá…
Tạ Bạch đột ngột dừng bước, ngả người về sau một chút theo bản năng, nếu trễ một giây thôi hắn đã va thẳng vào ngực người kia rồi.
Sương đen vừa tan đã nghe người trước mặt dừng lời, hơi ngạc nhiên và có chút do dự thốt lên:
– … Tiểu Bạch?
Tạ Bạch vô thức ngẩng đầu, suýt chút thì đáp lời.

Song tiếng “Ừm” nghẹn hai vòng trong cổ họng hắn rồi bị chính chủ trân trân nuốt ngược trở vào.
Ân Vô Thư…
Cái tên mà thường ngày hé miệng đã có thể thốt lên, lúc này đây không thể cất nên thành lời.

Dù sao, thuở trăm năm trước, Tạ Bạch vẫn chưa từng gọi đủ họ tên người này, và giờ trăm năm sau, đã quá lâu rồi hắn chưa gặp lại người này…
Tạ Bạch giấu tiếng ho khan vào trong ngực với vẻ mặt lạnh lẽo, quyết định thổi bay cái tên đã bấy nhiêu năm chưa nói ra lời này và im lặng không nói chuyện.
Nhìn nét mặt Ân Vô Thư, hẳn là y cũng không ngờ Tạ Bạch “đã đi” lại vẫn đang ở đây, tay trái y thậm chí còn chưa kịp thả xuống, giữa năm ngón tay mảnh khảnh còn cầm một mảnh vải nhồi lông màu xám.
Tạ Bạch rất quen với dáng vẻ này, với tính cách sắc mắc cùng cực của Ân Vô Thư mà bắt y phải đến nơi khí yêu thi còn chưa tan hết như nơi đây, thì dù y có phong bế hết thảy khứu giác, cũng vẫn sẽ trưng bộ dáng che miệng bịt mũi như thể chỉ cần mở miệng ra nói chuyện trong mùi nồng nặc là đầu lưỡi y sẽ thối rữa ngay vậy.

Tạ Bạch im lặng không nói, y cũng không sốt sắng mở miệng mà nhìn chăm chú Tạ Bạch một hồi lâu mới khẽ cử động, nghiêng đầu liếc sang hai bóng người núp ở bên cạnh bồn hoa.
Lập Đông ngượng ngùng nói:
– Lão đại, ngài tới nhanh vậy.
Phong Ly cũng lên tiếng, sau đó lại ngồi xổm xuống nhìn cái hố đã đào kia, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng làm bộ mình không tồn tại.
Ân Vô Thư khịt một tiếng “Ừm” trong mũi coi như đáp lời, rồi lại chuyển mắt lên người Tạ Bạch.
Người này rất cao, nhìn ai cũng phải cúi đầu một chút.

Y vận trang phục không khác gì người thường trên đường, áo măng tô cổ đứng màu xám tro tôn lên dáng vẻ anh tuấn vững chãi.

Đôi mày y rất đẹp, ánh đèn đường vàng ấm chiếu vào cặp mắt đen mờ trông vừa âm u vừa thăm thẳm, tựa mặt hồ đang ôm vào một tầng ánh sáng, để khi y hơi chau mày nhìn xuống sẽ ẩn hiện đôi phần tình tứ.
Ánh mắt y đổ thẳng trên mặt Tạ Bạch, như muốn xuyên thấu qua ba lớp băng vải đen kia để nhìn vào mắt Tạ Bạch.
Đáng tiếc, Tạ Bạch không định thu lớp vải phủ về.
– Cậu…
Ân Vô Thư mở lời nhưng một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói gì, yên lặng hồi lâu mới bật cười tự giễu:
– Đã quá lâu không gặp, ta cũng không biết nên nói bừa gì nữa.
Khoé miệng Tạ Bạch nhểnh cười đầy vẻ châm biếm:
– Nếu tôi đăm đăm tránh né một người tận trăm năm, thì đến khi người đó đột nhiên xuất hiện trước mắt, tôi đây cũng sẽ nói năng bừa bãi thôi, vì cơ bản cũng có định nói chuyện đâu.
Ân Vô Thư khẽ cau mày, nét mặt bất giác có chút kỳ lạ như có hơi khó hiểu.

Y dừng một chút, lại nói:
– Nếu không định nói chuyện, ta sẽ không đứng nơi đây.
Tạ Bạch dùng tay phải kéo khăn quàng cổ che kín hơn nửa miệng mũi, sau đó cười lạnh một tiếng, đáp lời chẳng nể nang:
– Gạt quỷ ư?
Ân Vô Thư:
– Hửm?
Tạ Bạch hất cằm về phía Lập Đông, thản nhiên nói:
– Khi tôi quay lại, tình cờ nghe các người nói chuyện.
Ân Vô Thư: …
Y trơ mặt nhìn sang Lập Đông, hắn ta lập tức nhấc tay thề với trời:
– Lần sau nhất định không quên đeo tai nghe.

Ân Vô Thư thu tầm mắt, nhớ lại đoạn nói chuyện khi nãy giữa mình và Lập Đông rồi khoát tay nói:
– Hiểu lầm thôi, thật ra ý định ban đầu của ta…
Y đang giải thích thì phát hiện Tạ Bạch đã ngoảnh đầu về phía bồn hoa và chỉ tay vào Phong Ly đang chăm hố mà nói:
– Thay vì đứng yên đây thì chẳng thà ngài mau mau sang kia nhìn xem bên trong thế nào.

Dù gì để lộ một nửa bên ngoài cũng không tốt lành gì, không phải ngài đến đây vì cái này à?
Ân Vô Thư:
– Đúng là vậy, thế nhưng…
Tạ Bạch ngắt lời:
– Tôi cũng rất bận, không rảnh lãng phí thời gian ở đây.
Nói rồi che khăn quàng cổ rồi cất bước muốn vòng qua Ân Vô Thư đang chắn trước mặt để rời khỏi.
Ân Vô Thư trở tay nắm lấy hắn:
– Cậu chờ chút.
Tạ Bạch cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, ngón tay bọc băng vải đen khẽ né một chút nhưng không thể thoát ra được.
Hắn ngẩng đầu, trơ mặt bảo Ân Vô Thư:
– Tay này vừa chạm vào yêu thi.
Ân Vô Thư: …
Tạ Bạch:
– Sờ soạng rất nhiều.
Ân Vô Thư: …
Sắc mặt y biến chuyển từ xanh lam sang xanh lục, rồi ngả sang xanh biếc, nhưng cuối cùng vẫn không buông tay.

Y hít một hơi thật sâu mới đè oán khí xanh lè ngược vào, bất đắc dĩ nói:
– Tiểu Bạch à, cậu —
Tạ Bạch rất quạu, cơ bản không muốn nghe y nói chuyện, thế là hít vào một hơi rồi tung đại chiêu:
– Cái tay này hút sạch yêu thi, bên trên vẫn còn dính máu.
Ân Vô Thư ngậm mồm ngay tức khắc.
Lập Đông “Hừm” một tiếng, ngã ngửa vào người Phong Ly:

– Mẹ nó, hai ông lớn này thật không cho người mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế một đường sống mà, nói câu nào bẻ câu đó, rầu chết anh rồi, toang rồi nha!
Phong Ly: …
Lập Đông níu cổ áo cậu ta, lắc lắc:
– Anh muốn đánh họ một trận quá nhưng éo dám, phải làm sao đây, hay chú đánh thay anh đi?
Phong Ly nghiêm mặt:
– Hôm nay tôi chưa chơi đồ, não còn tỉnh nha, trước mắt chưa muốn tự tử đâu à.
Tạ Bạch nghe rõ từng lời: …
Nhờ hai vị thuộc hạ chuyên gây rối này mà Ân Vô Thư nối kịp mạch suy nghĩ, y nhân dịp Tạ Bạch còn im lặng bèn trực tiếp dắt hắn đến cạnh Phong Ly.
Tạ Bạch vốn không muốn nhấc chân, ngặt nỗi tay Ân Vô Thư khét tiếng thần sầu quỷ khốc, đã vào tay y là không thoát ra được.

Song bản thân hắn đường đường là Âm khách, vang danh không kém Thái Huyền đạo, cai quản trăm vạn yêu linh trong thiên hạ.

Thái Huyền đạo chưởng sinh, hắn chưởng tử.

Thế mà lại bị người khác dắt đi trong khu dân cư cũ nát này.

Cho dù đối phương có là Ân Vô Thư đi nữa, thì kể ra cũng chẳng khác nào chuyện cười.
Thế là Tạ Bạch không tình không nguyện bước vài bước, mặt phủ đầy vụn băng, môi mím chặt, cứ thế phả hơi lạnh ào ào bên cạnh hố.
Phong Ly yên lặng nhìn lão đại nhà mình nắm tay Âm khách, rồi yên lặng hạ tầm mắt, chỉ vào hố sâu trước mặt và nói:
– Đây là cái hố vừa nãy đào yêu thi ra, có hơi… thon dài.
Cái hố này đâu chỉ thon dài, miệng hố vừa hẹp, mà nhìn vào thì sâu không thấy đáy, nương vào ánh đèn đường nhìn xuống từ rìa hố cũng chỉ thấy một màu đen ngòm, không biết Phong Ly đã duỗi tay dài đến đâu mới lôi được yêu thi ra khỏi cái chốn kỳ dị này.

Vừa rồi Lập Đông lén đào trộm miệng hố một buổi trời mà cũng chưa hiểu tại sao Ân Vô Thư muốn thấy cái động này.
Ân Vô Thư một tay giữ chặt Tạ Bạch không cho chạy, một tay dùng vải lông xám che mũi, đứng cạnh nhóm Lập Đông, từ trên cao nhìn xuống miệng hố kia một cách u ám.
Lập Đông thấy y đứng im một hồi bèn không nhịn được mà hỏi:
– Lão đại à, cái hố này có gì lạ mà ngài ngắm nó lâu vậy.
Tạ Bạch cười lạnh một tiếng, dửng dưng nói:
– Là tại không rảnh tay đó.
Lập Đông và Phong Ly cùng ngẩng mặt, nhìn qua nùi vải bên trái y rồi nhìn lại Âm khách bên phải y: “…” Đệch mẹ đúng là không rảnh tay mà.
Phong Ly từ tốn nói:
– Cái hố này có điểm lạ, vừa rồi mùi yêu thi nồng nặc đến vậy, lây lan khắp cả bốn phía, thế nhưng duy nhất trong hố này không bị ám mùi.
Ân Vô Thư nghe thế thì nhướng mày, tức thì thả lớp vải trên tay trái vào túi áo khoác rồi lắc cổ tay một cái trên không, giữa hai ngón tay hiện ra một nhánh cây sắc sảo.

Nhánh cây toả hương gỗ thoang thoảng, phía trên có khắc chú văn phức tạp, giữa thân buộc một sợi tơ nhện bạc cực mảnh, đầu còn lại thõng xuống một cách tự nhiên.
Y búng tay vài lần, ngọn cây xoay mấy vòng làm tơ nhện quấn trên thân buông dài ra rồi nhanh chóng chui vào trong hố.


Khi tơ nhện vào sâu bên trong, nhánh cây trên đầu ngón tay Ân Vô Thư lắc lư không ngừng như thể kim la bàn đang lạc lối.

Lắc qua lắc lại một chút xong, nhánh cây đột nhiên vững vàng dừng lại, Ân Vô Thư lập tức nhếch miệng, xoay nhánh cây một cách lười nhác hòng thu tơ nhện về.
Lập Đông và Phong Ly đều rất chi tò mò, cả hai nghểnh cổ tập trung nhìn chăm chú vào miệng hố.

Họ thấy sợi tơ bạc dài đang căng mình thẳng tắp cuối cùng được kéo lên, khi rời khỏi hố mới thấy đầu kia của sợi tơ đang treo một vật thể kì dị.

Nó to hơn nắm tay một cỡ, màu gốc có vẻ rất tối và ngả về tông đỏ, nhưng phía bên ngoài có phủ một lớp màng mỏng màu trắng, bên trên lớp màng trắng còn dính máu.
Tạ Bạch luôn lạnh mặt từ đầu buổi rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà hơi nghiêng đầu nhìn về miệng hố rồi nhanh chóng ngoảnh đi nơi khác.
Trong nháy mắt, Ân Vô Thư cất cả vật thể kèm nhánh cây và tơ nhện vào.
Lập Đông ngẩn ngơ hỏi:
– Đó là gì vậy lão đại?
Ân Vô Thư:
– Tim đó.
Lập Đông:
– … Á đệch! Tim ai mà thảm dữ vậy, đã bị móc ra còn bị chôn xuống cái nơi thế này?
Ân Vô Thư cười mướt rượt:
– Tim ta đó.
Lập Đông, Phong Ly trực tiếp chết máy: ………………………………………………
Song vị lão đại phát ngôn chấn động kia của họ vẫn thản nhiên như thể thứ y vừa mới đào ra chỉ là quả tim vịt luộc canh thôi vậy, y quay sang hỏi Tạ Bạch:
– Tiểu Bạch, ơ này, đừng ngoái đầu đi thế chứ.

Ta hỏi chuyện nghiêm túc này, ban nãy đào được cỗ yêu thi đó rồi yêu đan đâu? Chôn yêu thi ở nơi thế này cũng rất là lạ ha.
Tạ Bạch đáp:
– Hút rồi.
Phía sau hai người, Lập Đông và Phong Ly lẳng lặng che ngực, Lập Đông thuận tay viên một cuộn giấy ném cho Phong Ly, nói:
– Chú có thấy hai vị cố nội này chưa, một người đam mê moi tim, một người chuyên môn hút đan, kế thừa một dòng cả đó.

Tàn nhẫn cực độ, biến thái cả đôi.
Nghe đến đây Phong Ly nhịn không nổi nữa:
– Nè khoan đã, anh nói kế thừa một dòng rốt cuộc là sao?
– Hết chương 3 –.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui