Vạt trước áo sơmi của Ân Vô Thư bị Tạ Bạch vén ra một góc, để lộ mảng da bên dưới cổ ở gần ngực.
Dù Tạ Bạch xoay lưng đứng trước người Ân Vô Thư cản hơn nửa tầm nhìn, song Lập Đông vẫn thấy được trên mảng da đó chằng chịt những vết thương ngang dọc trông mà hoảng hồn, vết thương vừa hẹp vừa dài giống như do dao rạch gây ra.
Phía dưới còn chi chít vết thương hơn nữa nhưng đã bị áo sơ mi che mất, chỉ thấy phần bên trên.
Lập Đông há hốc miệng, đầu óc choáng váng.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn ta chính là “Chắc không phải Ân lão đại có ham muốn gì đó tuyệt đối không thể nói ra lời chứ hả?!”
Dù sao trong mắt đa số người, Ân Vô Thư cơ bản không thể lâm vào tình huống hiểm nghèo.
Ngay cả Lập Đông theo y nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy ai có thể khiến Ân Vô Thư bị thương một tẹo nào.
Trái lại, chính bản thân Ân Vô Thư còn sinh ra một thói quen biến thái là moi tim đem chôn…
Thế nhưng, Tạ Bạch không giống những người khác.
Dù Lập Đông đã theo Ân Vô Thư tầm trăm năm, vị chi cũng không thua kém Tạ Bạch là bao, nhưng mối quan hệ hai người ngay từ đầu đã là cấp trên và thuộc hạ nên vẫn luôn có khoảng cách nhất định.
Còn Tạ Bạch sống cùng Ân Vô Thư, hắn từng nhìn thấy Ân Vô Thư mà mọi người biết và cũng từng nhìn thấy Ân Vô Thư mà không một ai biết.
Ít ra thì trong ký ức của hắn, Ân Vô Thư vẫn sẽ bị thương, và bị thương không chỉ một lần.
Trong mỗi lần đó, vết thương đều có hình dạng khác nhau, có khi là vết thương do bị bỏng đốt, có khi là vết thương do vũ khí bén nhọn…
Song dù là loại thương tổn nào đi chăng nữa đều có một điểm chung là âm thầm xuất hiện rồi biến mất.
Tạ Bạch chưa từng thấy y có mâu thuẫn hay tranh đấu nào với một nhân vật lợi hại khác, có đôi khi y thậm chí không ra khỏi cửa.
Tình huống cũng gần giống như lần này vậy.
Hắn nhìn vết thương trên người Ân Vô Thư đang lành lại với tốc độ khủng khiếp mà mắt người thấy rõ được, áng chừng chút nữa thôi sẽ đóng vảy và rơi ra.
Việc này chứng tỏ vết thương này xuất hiện chưa bao lâu, bằng không bây giờ thứ hắn trông thấy hẳn là làn da nguyên vẹn không tì vết, thậm chí đến dấu hằn cũng không có.
Một cơn gió buốt thổi vào miếu, lướt qua thái dương Tạ Bạch.
Hắn bất giác giật mình, mới thả tay đang nắm áo sơ mi của Ân Vô Thư ra.
Ân Vô Thư giữ tư thế ngồi tựa lưng trên ghế với dáng vẻ ung dung và thoải mái, y chỉnh đốn lại quần áo, cài cúc áo lại hoàn chỉnh rồi hơi có vẻ thích chí đùa với Tạ Bạch:
– Nhanh tay quá đi à, ngay cả nút cũng bị cậu lột mất, dù sao cũng nên giữ thể diện cho ta chút chứ hửm.
Tạ Bạch nhíu chặt mày, cất giọng lạnh căm hỏi:
– Những vết thương này từ đâu mà có?
Ân Vô Thư mặc áo khoác chỉnh tề vào rồi nói:
– Sống lâu thì thường gặp thôi.
Cũng không khác gì người sống gặp cảm mạo sốt tí, chủ yếu để tiêu độc.
Lại nữa…
Trước đây, mỗi khi Tạ Bạch hỏi đến vết thương của y, y đều trả lời như thế.
Nhưng chưa có lần nào vết thương lại dày, chồng chéo và sâu như hôm nay cả.
Ban đầu Tạ Bạch để ý có điểm bất thường là khi nhìn thấy vết thương như ẩn như hiện bên dưới ống tay áo Ân Vô Thư, nói thế cũng có nghĩa là vết thương này trải dài ít nhất là khắp cả người y đến tận cánh tay.
Thế mà Ân Vô Thư vẫn không để tâm chút nào tới những tổn thương này.
Cũng bởi y cho rằng vết thương nào trên người mình rồi cũng chóng lành lại thôi, nên có những lúc y còn pha trò trên những vết thương cứ như thể khi những vết thương kia xuất hiện trên người y cũng chẳng mang theo chút đau đớn nào.
Lúc còn bé, Tạ Bạch thật sự tin cái lý do này của y, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy con người này căn bản nói nhăng nói cuội không chớp mắt.
Cái gì cảm sốt cái gì tiêu độc… Phương pháp tiêu độc nào có thể gây nên tình cảnh thế này?!
Tạ Bạch nhìn y trân trân, ánh lửa lập loè trong hai tròng mắt dính chặt như keo, trông qua tựa sưởi chút hơi ấm nhưng tâm trạng tuyệt nhiên không dễ chịu gì:
– Vết thương này vừa mới xuất hiện.
Nhưng nãy giờ ngài đều đi cùng bọn tôi, chỉ làm một việc duy nhất là phá huyết trận hiến tế kia.
Ân Vô Thư nghe hắn nói mà người vẫn thả lỏng tựa vào ghế, nét mặt như cười như không, chẳng mang chút ác ý hay khó chịu nào song khiến người ta nhìn vào không đoán được.
Khi còn niên thiếu giàu sức sống, mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt này, Tạ Bạch đều vô thức cảm thấy mình đã biến thành trò cười trước mặt y mất rồi, từ đó trong lòng dấy lên cảm giác muốn làm gì đó khi sư diệt tổ, quân pháp bất vị thân.
Mãi đến khi Tạ Bạch nói xong xuôi hết, Ân Vô Thư mới ngồi thẳng người dậy, một tay cởi nút tay áo ra, lật lên trên một nấc rồi lay lay trước mặt Tạ Bạch:
– Ta nói là tiêu độc thân thể thôi mà cậu cứ không tin.
Cậu nhìn xem, tốc độ vết thương khép lại cũng không khác gì lúc ta moi tim cả, cậu cảm thấy huyết trận hiến tế bé tí kia có khả năng gây ra vết thương như vậy? Ngoại trừ bản thân mình, không ai có thể làm ta bị thương nặng thế cả.
Tạ Bạch: …
Giải thích thì thôi đi còn tiện thể khoe mẽ, làm như tự mình đâm mình một lỗ hay rạch dao chi chít khắp người là chuyện gì đáng tự hào lắm vậy.
Trên đời chắc không có người thứ hai giống thế nổi.
Lời y nói nghe thoáng qua thì thấy rất hợp lý, người ta không thể phản bác được.
Nhưng Tạ Bạch đã bị y xoay biết bao lần rồi nên đã sớm miễn nhiễm với mấy câu nói quàng cực kỳ vô lý nhưng có vẻ rất hợp lý này.
Cho dù tạm thời chưa có bằng chứng cãi ngược lại nhưng Tạ Bạch vẫn không tin y.
Một chữ cũng không tin.
Thật ra, Tạ Bạch đã từng hơi nghi ngờ trong lòng rằng vết thương lạ kỳ thi thoảng xuất hiện trên người Ân Vô Thư có liên quan đến hắn.
Nói đúng hơn, là có liên quan đến người bày thi trận trên thân thể hắn.
Còn rốt cuộc là liên quan như thế nào? Làm sao để làm sáng tỏ mối liên quan này? Tạ Bạch chào thua.
Hắn sẽ không đi hỏi Ân Vô Thư, với cái nết của Ân Vô Thư thì dù hỏi cũng chỉ có thể nhận được câu trả lời nửa giả nửa thật rồi bị đánh trống lảng đi mất.
Một khi Ân Vô Thư đã không muốn tiết lộ điều gì thì có nói bóng nói gió cỡ nào y cũng sẽ không hé môi nửa chữ.
Còn việc y đã tình nguyện nói ra chắc chắn sẽ không mất công giấu giếm.
Thay vì đi hỏi Ân Vô Thư thì chẳng bằng Tạ Bạch tự đi tìm thẳng người bày trận kia còn hơn.
Tạ Bạch nhìn cánh tay lộ ra ngoài của Ân Vô Thư với nét mặt lạnh băng, nhìn đến khi cánh tay kia khôi phục nguyên trạng và vết thẹo cũng biến mất tăm mất tích thì hắn mới thu ánh mắt về.
Kế đó, hắn kéo ghế gỗ bên cạnh Ân Vô Thư ra và lôi tới một góc tránh gió rồi dộng mạnh xuống.
Hắn ngồi xuống ghế rồi, mèo mun nhí nằm yên trên vai cả buổi mới ngó trái ngó phải một chút, nhẹ nhàng nhảy xuống trong ngực hắn, cuộn tròn cả người lại và xù lông ra như một cái lò sưởi nho nhỏ.
Tạ Bạch kê tay chống đầu một bên thành ghế, tay còn lại vuốt mèo mun trong lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xét trên một mức độ nào đó, hắn vẫn có những thói quen của con người, sẽ cảm thấy đói, sẽ cần nghỉ ngơi cần hít thở, chẳng qua tần suất hơi khác biệt với người thường mà thôi.
Giấc ngủ của hắn đã nông lại còn thường xuyên nằm mơ, lần nào cũng mơ thấy nhiều đoạn ngắn hỗn loạn suốt cả đêm.
Có đôi khi hắn mơ về những ký ức còn lại trong trận dưỡng thi trước năm tuổi, có đôi khi mơ về những cảnh tượng vô cùng phi lý, song nhiều hơn cả, là mơ về Ân Vô Thư.
Có lẽ vì hắn sống chung nhà với Ân Vô Thư, hoặc có lẽ bởi ban nãy nghe thấy câu gọi trêu dương như mấy đời chưa được nghe, thế nên Tạ Bạch vốn chỉ đang tính nghỉ ngơi một chút lại mơ về cảnh tượng trước đây.
– Hết chương 25 –.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...