Trở về dinh thự sau khi giải quyết một cuộc họp khẩn trong công ty. Trời đã nhá nhem tối dần, vài cụm mây đen đã tụ lại trên mảng trời rộng lớn. Giang Triết Hàn chậm rãi tiến vào trong đại sảnh, đôi giày tây trang trọng gõ nhẹ xuống nền gạch bóng loáng. Thứ âm thanh gọi lấy danh xưng của hắn đồng loạt cất lên như mọi khi, rất lớn, rất đều.
Hắn bước lên bậc cầu thang, tay tháo caravat chỉ lạnh giong nói: "Tất cả rời khỏi đây ngay cho tôi."
Mặc dù có chút thắc mắc khi bây giờ còn chưa được sáu giờ tối mà lại phải kết thúc công việc ở đây. Nhưng, căn bản nhưng điều mà Giang Triết Hàn đã nói chẳng có ai dám đem lời hỏi lại lần nữa. Tất cả người làm trong căn dinh thự to lớn nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi rời đi theo lời của Giang Triết Hàn.
Bước lên lầu một, vừa hay chạm mặt với Dư quản gia, hắn đã trầm giọng mà hỏi: "Cô ta thế nào?"
Dư quản gia hơi cúi đầu, hai cánh tay vẫn nép sát vào bên người mình mà đáp: "Tứ thiếu, cô ấy cả ngày hôm nay không ngừng kêu la, đập cửa...chỉ muốn được ra ngoài để gặp Phù Dung."
Trong đôi mắt thâm sâu của Giang Triết Hàn thoáng qua tia gian ý, nơi lông mày nhướng nhẹ, hắn nhếch môi cười nhạt. Đôi chân sải bước chắc chắn tiến thẳng về phía cửa phòng của Trạch Lam, đứng bên ngoài, hắn vẫn dễ dàng nghe thấy được giọng nói bên trong đang truyền đến.
"Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp..Phù Dung!" giọng Trạch Lam lúc này đã trở nên khàn khàn, cổ họng khô khốc khó chịu khi dường như mọi sức lực cô đều dùng chỉ để van nài kẻ nào đó sẽ mở cửa cho cô.
Bàn tay gầy mảnh mai đập lên cửa một cách yếu ớt, gương mặt mệt mỏi hoen ố nước mắt áp sát lên cánh cửa, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt ngọc đẹp đẽ giờ đây mang một màu buồn bã, ảm đạm đến đau thương. Giang Triết Hàn, hắn lại dã tâm hơn khi đã dùng hẳn khoá mật mã cho riêng căn phòng của cô. Việc cô muốn mở khoá như Quân Nhu đã từng dạy đã hiển nhiên là điều không thể, hơn nữa, dù cô có mở được, chắc gì cô sẽ thoát khỏi sự canh giữ nghiêm ngặt chẳng khác gì nhà tù này kia chứ.
Những tiếng đập cửa hay âm giọng nhỏ xíu của Trạch Lam cứ lần lượt truyền đến tai, Giang Triết Hàn cố tình bật cười thành tiếng, lập tức bên trong đã phản ứng theo một hướng khác.
Trạch Lam nửa người quỳ xuống sàn nhà, bàn tay đập lên cửa mạnh hơn, cô cao giọng lớn tiếng: "Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Phù Dung!"
"Cô là đang ra lệnh hay...đang van xin tôi? Điều này, tốt nhất cô nên làm rõ." chất giọng trầm mặc của Giang Triết Hàn cất lên. Nơi lồng ngực của Trạch Lam đôt ngột trở nên tức tối khó thở, con người ngoài kia hầu như lúc nào cũng chỉ mang đến cho cô một thứ duy nhất - đó là khiếp đảm.
Hơi thở của cô trũn xuống theo sự áp đảo của uy quyền, thế lực. Nó như một tảng đá nặng đến hàng vạn cân, mỗi lúc nó đều chèn ép lên thân người nhỏ bé của cô mỗi nặng dần. Trạch Lam khép mắt nhẫn nại, cô khẽ nói: "Xin anh....tôi muốn ra ngoài."
Giang Triết Hàn nhạt môi cười lấy một cái, mà sau cánh cửa này, Trạch Lam cô không thể thấy được biểu diện của hắn tàn nhẫn đến nhường nào. Hắn hé môi, lại nói như đùa cợt trên sự đau khổ của người khác: "Cô van xin tôi là một chuyện. Còn tôi có hài lòng với sự van xin đó của cô hay không....lại là một chuyện hoàn toàn khác!"
"Anh....đồ khốn! Tôi chỉ muốn ra ngoài để gặp con bé, tại sao anh cũng là con người, mà anh lại không có một chút lòng thương nào vậy?" Trạch Lam tức giận gào lên, bàn tay đập mạnh vào cửa "rầm rầm" từng tiếng.
Đột ngột, cánh cửa phòng mở ra. Trước mắt cô, Giang Triết Hàn một thân ảnh cao lớn trong bộ âu phục đang ném cho cô một cái nhìn phẫn nộ vô cùng. Hắn trầm giọng đáp lại cô: "Tôi đã không còn là con người...nhờ vào cha của cô!"
"Anh...cút khỏi đây! Cút đi..." Trạch Lam hoảng sợ lùi về sau một chút, trên người nam nhân kia như thể đang tồn đọng một mảng sát khí u ám, nặng nề sắp nuốt chửng lấy cô gái nhỏ như cô.
Trạch Lam đẩy lấy cánh cửa, muốn dồn lấy Giang Triết Hàn ra khỏi phòng nhưng vô ích. Hắn chỉ một lực đã đẩy bật cánh cửa mở rộng, tiến thẳng vào trong mà mặt đối mặt gần hơn với cô. Hắn mang ánh nhìn sắc bén xoáy sâu vào con ngươi đen tuyền của Trạch Lam. Trong đáy mắt của cô, là những tia hoảng loạn. Còn hắn, trong đôi mắt lạnh lùng đó của hắn chỉ là những ý niệm khó đoán mơ hồ.
Hắn áp sát cơ thể Trạch Lam, mang hơi thở nam tính mạnh mẽ phủ xuống vóc người thấp bé. Hắn khàn giọng mà nói: "Cô muốn ra ngoài? Được, tôi sẽ cho cô ra khỏi đây!"
"Buông...buông tôi ra! Anh đưa tôi đi đâu chứ? Bỏ ra tên khốn..." Trạch Lam kinh hãi gào lên, cố sức gỡ lấy cổ tay nhỏ nhắn đang bị Giang Triết Hàn siết đến đỏ ửng. Hắn chỉ nói ngắn gọn rồi cứ thế nắm lấy cô, lôi cô ra khỏi phòng tiến thẳng lên trên sân thượng.
Tiếng bước chân lẫn tiếng gào, tiếng mắng chửi cứ thay nhau vang vọng khắp một khu hành lang dài rộng. Phía bên ngoài, trên mảng trời đã tối sầm đã cuộn đầy những đám mây đen dày đặc. Một vài cơn sấm chớp nhoáng đã kịp hình thành ẩn mình loé sáng rồi vụt tắt sau những lớp mây đặc kín....
***
"Em nói sao? Cha của Trạch Lam là người năm xưa đã bắt cóc anh ta?" Tố Dĩ Dĩ tròn mắt sửng sốt khi vừa nghe lại mọi việc từ Giang Triết Mỹ. Cô ngồi nơi ghế sofa, đôi mắt lộ rõ sự thất thần mà lẩm bẩm: "Sao có thể như thế được! Làm sao có thể...."
"Chị, bình tĩnh một chút." Giang Triết Mỹ lay nhẹ bả vai của Tố Dĩ Dĩ, mặc dù trong tâm trí của cô cũng chẳng hề bình lặng tí nào nhưng cô vẫn phải tỏ ra điềm tĩnh để trấn an người khác. Nhìn Tố Dĩ Dĩ vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, cô lần nữa lại nói: "Bố của em chỉ nói có bấy nhiêu liền không muốn nói nữa. Chuyện mà cha của Trạch Lam bắt cóc Triết Hàn...em nghĩ vẫn còn có gì đó rất uẩn khúc. Nhưng có hỏi thế nào, bố của em chỉ càng tức giận mà không muốn nói hết tất cả!"
Tố Dĩ Dĩ ngồi đó thẫn thờ suy nghĩ, rồi trong một lúc như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô liền quay sang nói với Giang Triết Mỹ: "Em cùng chị đến một nơi...có thể sẽ tìm đuoc một chút ít thông tin!"
"Đi...đi đâu?" Giang Triết Mỹ nhíu mắt ngẫn người hỏi lấy. Tố Dĩ Dĩ đứng dậy khỏi ghế, đi đến phía chiếc tủ gỗ gần đó, mở lấy ngăn kéo lấy ra một chiếc chìa khoá mà đáp: "Nhà của Trạch Lam!"
***
"Bỏ ra...Anh điên sao chứ? Anh làm gì vậy Giang Triết Hàn, mau thả tôi ra!" Trạch Lam gào thét đến muốn vỡ cả cổ họng, khi bây giờ cô đã bị trói chặt hai tay dính vào cầu thang nơi hồ bơi. Nửa thân người bên dưới của cô bị ướt sũng khi phải ngâm trong nước, mực nước hồ dâng cao xấp xỉ phần ngực.
Chiếc váy bị nước làm cho bay nhẹ lơ đễnh, làn da trắng mịn của một đôi chân nuột nà thẳng tấp ẩn hiện mờ ảo dưới làn nước trong vắt. Ánh đèn trên cao rọi xuống một khoảng sáng rực, nơi ngực áo bị thấm ướt loang lỗ của Trạch Lam bị nép sát vào da thịt. Gò ngực căng đầy nhanh chóng lộ ra một cách như mời chào, mái tóc rối nhẹ phủ hờ nơi bờ vai gọn gàng tinh tế. Trạch Lam bây giờ có chút hoang dại, lại điểm xuyến lên sự gợi cảm một cách vô thức.
Giang Triết Hàn đứng sát bên mép hồ, hắn mỉm cười tàn nhẫn, thích thú nhìn cô vùng vẫy muốn tháo chạy dưới mặt nước. Hắn thấp giọng thì thầm: "Chẳng phải cô muốn ra khỏi phòng hay sao? Khu vực này, hồ bơi này vừa thoáng đãng, lại vừa mát mẻ. Cô cứ ở đây, thong thả tận hưởng đi. Sự ưu này là tôi đặc biệt dành riêng cho một mình cô."
Bóng lưng Giang Triết Hàn xoay về phía Trạch Lam, hắn thực sự muốn bỏ cô ngâm mình dưới nước trong cái tiết trời lập đông lạnh buốt đến chết hay sao. Cô nhìn theo bóng lưng lạnh lùng đang xa dần, gân cổ gào lên: "Nếu đã hận tôi như vậy, tại sao anh không một phát súng bắn chết tôi đi. Điều đó...điều đó thậm chí rất dễ dàng hơn so với những việc vô bổ thế này!"
"Giết cô?!" bước chân Giang Triết Hàn thoáng dừng lại, nơi rãnh môi lạnh nhạt khẽ cười, hắn dùng một nửa diện dung lãnh đạm của mình mà nói với cô: "Giết cô thì rất dễ đối với tôi và cũng rất dễ với cả cô! Nhưng...tôi lại không hề muốn cô chết một cách dễ dàng đến vậy!"
Giữa một khoảng không gian rộng lớn lại thông thoáng vô cùng, nhưng Trạch Lam lại chỉ cảm nhận được một sự ngột ngạt đến nghẹt thở. Phía trên đỉnh đầu của cô, những đường ngang dọc của tia sét đã thay nhau nổi lên từng hồi.
Giang Triết Hàn lạnh lùng tiếp tục tiến về trước, hắn lại lên giọng mà nói: "Van xin tôi một cách thành khẩn một chút, tôi sẽ suy nghĩ lại mà không để cô chết rét ngoài này!"
"Tôi thà chết...cũng không muốn mở miệng van xin tên cầm thú như anh!" Trạch Lam phẫn uất gào lên, thân người nhỏ bé thoáng khuấy động làn nước phẳng lặng.
Giang Triết Hàn trở vào trong một căn phòng được xây dựng riêng biệt trên sân thượng. Với một mặt tường được dựng lên bằng kính trong suốt, hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ mồn một nơi hồ bơi trước mặt.
Hắn chẳng để tâm Trạch Lam phải chịu rét như thế nào dưới lòng hồ lạnh buốt. Càng không để tâm đến bây giờ trời đã nổi lên những trận gió mang theo cái rét nhất định của lập đông kèm theo những cơn sấm rền nổ nhẹ.
Giang Triết Hàn thư thả ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng sự thư giãn khi khoác lên người chiếc sơmi trắng rộng rãi cùng chiếc quần vải lanh màu tro đậm, ngã người ra ghế dài nhấm nháp ly rượu vang thượng hạng, thoải mái ngắm nhìn cô gái bên ngoài đang run rẫy dưới cái rét đang đậm dần khi về đêm.
Trạch Lam hướng mắt về tấm kính trong suốt, nơi mà Giang Triết Hàn đang nâng ly rượu mà ném cho cô cái cười đầy đả kích. Dù là đang bị ngâm mình trong dòng nước lạnh nhưng dường như chẳng thể dập tắt đi phần nào cơn lửa hận đang cháy bừng trong lồng ngực của cô.
Mảnh rèm cửa màu vàng nhạt được điều khiển tự động kéo lại, Giang Triết Hàn cố ý vờ đi sự sống chết của Trạch Lam. Hắn tạm thời chẳng muốn nhìn thấy cô, chỉ muốn tưởng tượng vẽ ra trong khối óc một gương mặt đau thương tột cùng của cô. Điều hắn muốn thấy, luôn luôn là sự khuất phục của cô dưới chân hắn.
***
Đồng hồ điểm 10h30 phút tối. Chiếc xế hộp màu đỏ của Giang Triết Mỹ đỗ lại ngay trước căn nhà nhỏ của Trạch Lam. Đưa mắt nhìn xung quanh, cô thì thầm: "Chị, mình làm như vậy là xâm phạm gia cư bất hợp pháp đấy! Chị thực sự..."
"Em sợ sao?" Tố Dĩ Dĩ lạnh giọng cắt ngang, tháo lấy dây an toàn mà bước khỏi xe. Giang Triết Mỹ bối rối, vội đuổi theo chân cô gái đi trước mà bảo: "Không! Em không sợ..."
Tố Dĩ Dĩ nhìn lại, nở nụ cười nhã nhặn rồi nói: "Vậy mới đúng với Mỹ Mỹ cứng đầu mà chị từng biết!"
"Cạch" một cái, cánh cửa gỗ màu nâu sẫm mở ra. Không gian trước mặt chỉ là một mảng tối mù mịt, Tố Dĩ Dĩ mò mẫm lên tường, theo trí nhớ của những lần tới đây mà bật lấy công tắc điện.
Mọi thứ bây giờ một chốc đều được đồng loạt thắp sáng, Tố Dĩ Dĩ ngậm ngùi nhìn quanh khung cảnh thân thuộc. Suốt bao nhiêu năm qua, ngôi nhà này của Trạch Lam, cô đã lui tới không biết bấy nhiêu lần.
Từng vị trí nơi chiếc ghế hay chiếc bàn, tủ kệ cô vẫn nhớ như in. Sờ tay lên mặt bàn thật nhẹ, Tố Dĩ Dĩ gượng cười lẩm bẩm: "Chỉ mới đây thôi đã bám nhiều bụi đến vậy sao?"
"Chị..." Giang Triết Mỹ bất chợt khẽ kêu lên, khiến Tố Dĩ Dĩ định thần trở lại. Không nhìn người sau lưng mình, Tố Dĩ Dĩ vội lau nước mắt mà nói: "Em tìm kiếm trong những ngăn tủ xem có thông tin gì từ những bài báo hoặc là những thứ liên quan đến gia đình của Trạch Lam hay không? Chị sẽ qua góc này, em sang góc bên kia đi..."
Giữa buổi đêm tĩnh lặng, trong căn nhà nhỏ liên tục vang lên những tiếng sột soạt. Tố Dĩ Dĩ cùng Giang Triết Mỹ bỏ ra hàng giờ đồng hồ chỉ để mong muốn tìm kiếm được một chút manh mối nào đó liên quan đến cha của Trạch Lam.
Đến khi trong tay Giang Triết Mỹ mở lấy một quyển sổ tay đã cũ, phần bìa còn bị rách rưới thì cô mới chợt reo lên: "Dĩ Dĩ, qua đây. Em tìm được cái này...có lẽ giúp được việc tra thông tin một chút!"
"Đưa cho chị xem!" Tố Dĩ Dĩ ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy quyển sổ tay, lật ra từng trang giấy bị ngả màu mà nhìn thật kĩ. Bên trong, là ghi chép rất nhiều những số điện thoại của nhiều người từ đồng nghiệp của Lưu Đình - những vị tiến sĩ, những nhà chế dược. Hay đơn giản là những người mà ông quen biết...
Tố Dĩ Dĩ xem xét một lúc liền nhíu mày mà nói: "Nếu gọi hết những người có tên trong danh sách này...hi vọng sẽ hỏi được điều gì đó về cha của Trạch Lam."
***
Bẵng đi vài tiếng trôi qua, Giang Triết Hàn chợt giật mình tỉnh giấc vì một cơn sấm nổ thật lớn vang lên đến nhức cả tai. Hắn nhìn lên đồng hồ trên cổ tay, lúc này đã gần 11 giờ đêm. Trong lòng lại có chút không vui khi thấy ai kia chẳng chịu buông lấy nửa lời van xin.
Hắn cầm lấy remote bấm nhẹ, mảnh rèm cửa trước mặt đã chầm chậm kéo ra. Sau tấm kính, hắn căng mắt khi hiện tại đã chẳng thấy Trạch Lam đâu cả.
Giang Triết Hàn bật dậy khỏi ghế, tiến thẳng ra phía hồ bơi. Trời lúc này đã bắt đầu đổ mưa nặng dần, hắn đứng bên trên nhìn xuống mặt nước đã thấy Trạch Lam chìm hẳn gần xuống đáy hồ. Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì đã vội lao xuống, nhanh chóng kéo lấy thân thể của cô trồi khỏi mặt nước.
Trạch Lam ho lên từng tiếng khù khụ, cô hé lấy tầm mắt nhìn vào người trước mặt, nhận ra là ai, cô liền vùng vẫy mà kháng cự: "Bỏ ra! Không phải muốn tôi chết sao. Cứ để cho tôi chìm xuống đáy hồ này là sẽ toại ý anh..."
Trong đôi mắt của Giang Triết Hàn mất dần sự căng thẳng vừa có, thay vào đó là một mảnh u ám nhuộm đầy trong lòng mắt. Hắn thoạt đầu khi nhìn thấy Trạch Lam chìm dưới đáy hồ đã vội nghĩ cô kiệt sức nên ngất lịm. Nhưng hoá ra...
"Cô muốn tự tìm đường để giải thoát hay sao?" Giang Triết Hàn đanh giọng mà nói với cô, hai bên bắp tay của cô bị hắn siết đến đau nhức. Cô cựa quậy thân người, đăm đăm nhìn hắn với sự quả quyết rồi đáp: "Sống mà chẳng khác gì địa ngục, cảm giác này...tứ thiếu anh đây đã bao giờ cảm nhận được chưa?"
Câu nói của Trạch Lam hệt như một mồi lửa đốt lên ngòi nổ trong lòng Giang Triết Hàn. Trong phút chốc, tất cả những gì đau đớn tột cùng nhất từ thể xác đến tinh thần mà hắn đã gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua đều đồng loạt ập đến.
Nhãn khí rộ lên tia giận dữ lẫn căm hận, hắn nghiến răng: "Nếu chỉ mới như thế này mà cô đã vội nói là địa ngục, tôi sẽ để cho cô biết...địa ngục không chỉ đơn giản chỉ có như thế này!"
Đoạn nói xong, Trạch Lam chỉ kịp thấy nơi tấm lưng cong bị một lực mạnh mẽ ghì chặt rồi kéo ghì cô ngã nhào về trước. Cánh môi bạt mạng lạnh lùng của Giang Triết Hàn khoá chặt cửa miệng khô khan của cô, nuốt trọn tất cả từ hơi thở của cô, cho đến những thanh âm uất nghẹn trong cổ họng.
Hai tay bị trói chặt vào thang inox, Trạch Lam chỉ có thể kháng cự bằng cách vùng vẫy thân thể. Dưới làn nước, cử động của cô liên tục tạo nên những tiếng nước vỗ thật mạnh. Trận mưa nặng hạt đêm nay trút xuống hai con người mang đầy những góc khuất trong cuộc đời, nhưng chẳng một lần được gột rửa vơi đi dù chỉ là một chút.
"Ưm...!" tiếng kêu nhỏ xíu của Trạch Lam khẽ kêu, Giang Triết Hàn dồn ép thân người cô sát vào thành hồ, tấm lưng bị ghì chặt lên gạch đến đau nhói. Nơi cánh môi nhỏ bị hôn đến sắp tê dại, mọi thứ xung quanh cô bây giờ đều đem đến cái lạnh khôn cùng. Nhưng Giang Triết Hàn, hắn lại nóng đến cuồng nhiệt, sự hoang dã của một người đàn ông tản ra bao trùm cả một bầu không khí lạnh ngắt.
Bàn tay mang theo hoả nhiệt vùi xuống làn nước, chạm vào cảnh thần tiên bên dưới làn váy bị bay cao lơ đãng. Một lực giật rách cả chiếc quần lót nhỏ xíu, Giang Triết Hàn nhanh chóng nắm lấy bên chân của Trạch Lam mà nâng cao, ngón tay tiến công chọc sâu vào cửa huyệt.
Cánh môi vừa được buông bỏ, Trạch Lam chỉ kịp rên lên một tiếng thật ngắn khi bất ngờ bị xâm nhập. Hai ngón tay thon dài của Giang Triết Hàn không ngừng khuấy động bên trong vách thịt, khiến cô chỉ đang đứng bằng một chân đã sắp không thể trụ nổi mà muốn ngã khuỵ.
Giang Triết Hàn ép sát vào người cô, bài xích cô chẳng còn đường trốn chạy. Lẫn bên tai của cô bây giờ, ngoài tiếng mưa đang rơi rớt lộp độp xung quanh thì chỉ còn âm thanh của tiếng nước đập từ bàn tay bên dưới đang cuồng dã đâm vào thật sâu, thật mạnh.
Nhịp thở dã thú của hắn nhả nhẹ sát bên vành tai mẫn cảm, đầu lưỡi càn rỡ liếm láp qua chúng. Cánh môi nóng như một viên than hồng cháy rực rơi nhẹ lên nơi cổ gợi cảm, lại trượt dần xuống nơi bờ vai trần khi quai áo đã bị hắn kéo tuột quá nửa.
Từng tấc da thịt mát lạnh của Trạch Lam hoà lẫn với mùi hương tuyệt đối quyện vào từng tế bào thần kinh của hắn. Sự hưng phấn, ham muốn một lúc lại được đẩy cao đỉnh điểm. Hắn bên cạnh cô, căn bản không thể ngăn bản thân mình không được ham muốn cô. Trạch Lam cô đối với hắn, ngay từ đầu đã là một mảnh ghép hoàn hảo không thể thiếu....mà sự hoàn hảo này, chẳng rõ là do tạo hoá hay là do kẻ nào đã tàn nhẫn tạo ra nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...