“Cái này chỉ là xé nháp thôi!”
Câu nói của Tôn Nghị gần như cứ vang mãi trong đầu Tố Dĩ Dĩ cả ngày hôm nay.
Hiện tại đã là mười giờ đêm, Tố Dĩ Dĩ cứ nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được.
Mỗi lần cô nhắm mắt thì hình ảnh ấy lại hiện lên ngay trước mặt, chân thực đến mức làm cả mặt cô nóng bừng.
Cái gì mà xé nháp, cái gì mà không được tính là hôn kia chứ?
Tôn Nghị chơi khôn như vậy, thiệt thòi lại đổ hết về phía cô rồi.
Rõ ràng cô là người bị hôn, môi đã trực tiếp chạm vào nhau mà còn nói là không tính.
Tố Dĩ Dĩ càng nghĩ càng ấm ức, không ngủ nữa, ngồi dậy rời khỏi phòng.
Buổi tối, không gian im lặng đến mức Tố Dĩ Dĩ còn không dám thở quá mạnh.
Cô đi xuống nhà bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh.
Vừa đưa lên uống, nhìn ra phía trước hình như vẫn còn sáng đèn.
“Quên tắt đèn sao?”
Tố Dĩ Dĩ chậm rãi đi ra nhà trước, đẩy cửa ra lại giật mình khi thấy Tôn Nghị ngồi chình ình trên ghế gỗ.
“Anh… không ngủ à?”
Tố Dĩ Dĩ hỏi, giọng nói không giấu được kinh ngạc.
Dáng vẻ Tôn Nghị lúc này khá thoải mái, ánh mắt hướng thẳng ra phía chỗ bờ sông đang sáng rực, thấp giọng đáp.
“Tôi không ngủ được!”
Không biết có phải do Tố Dĩ Dĩ đang nghĩ quá nhiều hay không, mà lúc này cô đột nhiên nhận thấy ánh mắt Tôn Nghị có rất nhiều tâm sự.
Chần chừ một lúc, Tố Dĩ Dĩ đi đến gần rồi ngồi xuống.
“Lạ chỗ nên không ngủ được sao?”
Tố Dĩ Dĩ hỏi, mắt liếc sang người bên cạnh.
Tôn Nghị im lặng vài giây, sau đó khoé môi hơi cong lên: “Không phải! Chỉ là tối nay tự dưng lại nghĩ đến một số việc…”
“Việc gì?”
Tố Dĩ Dĩ không ngăn được tò mò, giọng giống như thì thầm.
Đột nhiên Tôn Nghị quay qua, ánh mắt ẩn ý khiến cô hơi giật mình.
“Sao… sao vậy?”
Nét mặt của cô thoáng chốc làm Tôn Nghị phì cười: “Không! Hôm nay có lẽ là ngày mà tôi vui nhất từ trước đến nay…”
“Em cũng biết đấy.
Tôi là trẻ mồ côi, cho nên loại trải nghiệm về tình thân trong gia đình, tôi chưa từng trải qua.
Cho đến khi tôi gặp được em, gặp được gia đình của em.
Tất cả mọi người đã cho tôi biết… gia đình là như thế nào!”
Mấy lời này của Tôn Nghị khiến Tố Dĩ Dĩ đỏ mặt, gò má nóng phừng phừng.
Ý của Tôn Nghị là gì? Anh đang tự nhận mình là con rể luôn rồi sao?
Nhưng mà, Tố Dĩ Dĩ chợt thấy ánh mắt của Tôn Nghị có gì đó rất khác.
Giống như một màn đêm đang dần rơi vào tĩnh lặng, thâm sâu khó đoan mà cực kỳ trầm ổn.
Tố Dĩ Dĩ siết chặt chai nước trong tay, bất động để Tôn Nghị đưa tay vén gọn lọn tóc trước trán mình.
Lúc đầu ngón tay anh vô tình chạm vào, tim của cô… hình như ngừng đập trong vài giây, nhưng sau đó lại đập loạn đến mức muốn nhảy luôn ra ngoài.
Ngón tay Tôn Nghị trượt dần từ trán qua vành tai đỏ ửng của Tố Dĩ Dĩ, sau cùng dừng lại ở sau gáy của cô.
Giọng nói trầm thấp mà ôn nhu.
“Dĩ Dĩ.
Cảm ơn em!”
“Cảm ơn tôi?” Tố Dĩ Dĩ hơi tròn mắt.
Tôn Nghị cứ nhìn cô bằng cái cách dịu dàng như vậy, một giây cũng không rời.
Năm ngón tay đặt sau gáy cô nhẹ nhàng chuyển động, cử chỉ đơn giản nhưng vẫn khiến tim gan cô sắp lộn hết cả lên, hơi thở trở nên cực kỳ căng thẳng, chai nước trong tay càng lúc càng bị siết chặt.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Giọng Tôn Nghị trầm thấp hỏi nhỏ bên tai Tố Dĩ Dĩ, khoảng cách quá gần làm cô sững người vì mùi rượu nhè nhẹ vừa thoảng qua mũi.
Tố Dĩ Dĩ mới chợt nhớ, vừa rồi sau bữa cơm tối, Tôn Nghị đã cùng với bố của cô uống khá nhiều.
Mi mắt Tố Dĩ Dĩ vô thức run lên, có phải Tôn Nghị đang say rồi không? Sao tự nhiên lại áp sát thế này?
“Đâu… đâu có gì…”
Tố Dĩ Dĩ lúng túng muốn đẩy Tôn Nghị ra, nhưng bàn tay vừa chạm lên ngực anh đã bị giữ lại.
“Nghĩ về việc xé nháp đó sao?”
Lời của Tôn Nghị nhẹ nhàng mà thẳng thắn, phút chốc làm Tố Dĩ Dĩ ngượng quá hoá giận, giọng hơi cao lên: “Không có!”
“Dĩ Dĩ…”
Tôn Nghị khẽ gọi, âm thanh mang theo sự say mê vô hạn lướt qua vành tai Tố Dĩ Dĩ làm tim cô run lên không ngừng.
Ngay lúc cô còn chưa kịp định hình lại cảm xúc của mình thì cánh môi nóng rực kia đã chạm lên vành tai đỏ ửng của cô một cái.
“Tôi đã nói cái đó không được tính là hôn kia mà.
Em vẫn còn nghĩ đến nó như vậy sao?”
“Nói… nói cái gì vậy chứ!”
Giọng Tố Dĩ Dĩ lúng túng, vừa muốn phản bác thì gương mặt Tôn Nghị đã dời qua, đối diện ở cự ly rất gần.
Một lần nữa, giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên: “Để tính là hôn, ít nhất cũng phải như thế này!”
Bàn tay đặt sau gáy Tố Dĩ Dĩ cơ hồ dùng chút sức siết lại, còn không cho cô có thời gian để phản ứng thì Tôn Nghị đã trực tiếp hôn tới.
Cả người Tố Dĩ Dĩ cứng đờ, bất lực để loại hơi thở nam tính kia xâm lấn vào tâm trí, từng chút bài xích lấy suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu cô.
Nụ hôn lần này rất đậm, không phải là một cái chạm môi lướt qua như lần trước.
Tôn Nghị chậm rãi tách hai cánh môi mềm mại của Tố Dĩ Dĩ, mang sự nóng bỏng đẩy hết vào trong, cướp hết hơi thở đang mỏng dần của cô.
Mãi đến khi cảm thấy Tố Dĩ Dĩ không thở được, anh mới tạm thời chịu rời môi.
Ngón tay lướt qua cánh môi vừa bị anh hôn đến đỏ tấy, cười nói: “Lần này không phải xé nháp nữa.
Em vẫn không hề né tránh hay phản đối.
Xem như em đã hoàn toàn chấp nhận tôi rồi đấy!”
Cổ họng Tố Dĩ Dĩ giống như bị ai đó khoá lại vậy, nghe xong mấy lời này cũng không nói được gì.
Ngu ngu ngơ ngơ để Tôn Nghị đứng dậy, nắm tay kéo vào trong nhà.
“Đợi… đợi đã! Anh làm gì?”
Tôn Nghị dừng lại, bỏ tay Tố Dĩ Dĩ ra, thản nhiên nói: “Đi ngủ!”
“Đi ngủ?”
Tố Dĩ Dĩ hoảng hốt, dùng hai tay che chắn trước ngực, nhìn Tôn Nghị với ánh mắt đề phòng làm anh không chịu được đưa tay búng lên trán cô một cái khá đau.
“Nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Ở đây là nhà của em, tôi làm gì được gì em chứ!”
Sau đó ánh mắt hướng lên đồng hồ, nói: “Muộn thế này rồi, không ngủ thì em tính ngồi trước nhà nói chuyện với tôi đến sáng à?”
Tôn Nghị nói hết câu thì cũng quay đi, bỏ lại Tố Dĩ Dĩ đứng như trời trồng suốt mấy phút.
Bình tĩnh lại một chút, cô mở cửa phòng, trèo lên giường kéo chăn trùm qua khỏi đầu, nghĩ lại lời mà Tôn Nghị đã nói… cả người lập tức nóng bừng như lửa, vội tốc chăn ra, ngồi bật dậy trên giường.
Ngón tay vô thức sờ lên môi, Tố Dĩ Dĩ lại cảm thấy hô hấp của mình có vấn đề nữa rồi.
Tim thì đập nhanh, hơi thở thì gấp, giống như vừa chạy một đoạn đường dài vậy.
Cầm lấy điện thoại, Tố Dĩ Dĩ không đắn đo bấm gọi cho Trạch Lam, nói chuyện một chút cho nhẹ lòng.
Ở bên kia, Trạch Lam cũng chưa ngủ, nghe thấy điện thoại rung lên liền vội bắt máy.
Giọng của Tố Dĩ Dĩ phát ra khá nhỏ.
“Cậu đã ngủ chưa?”
“Vẫn chưa…”
Trạch Lam đáp, mắt hơi nhìn về phía sau.
Thấy Giang Triết Hàn vẫn ngủ say, gương mặt vùi sát vào lưng mình, cô mới hỏi: “Mọi người trong nhà vẫn khoẻ chứ?”
Tố Dĩ Dĩ mãi lo suy nghĩ, nghe thấy câu hỏi của Trạch Lam chỉ “ừm” một tiếng.
“Có chuyện gì sao?”
Trạch Lam tinh ý nhận ra được sự bất an của Tố Dĩ Dĩ, lo lắng hỏi: “Mình nghe Triết Hàn nói Tôn Nghị chủ động đưa cậu về quê.
Sao vậy? Hai người… có phải đã có chuyện gì rồi không?”
Từ trước đến nay, Tố Dĩ Dĩ biết Trạch Lam là người tinh ý, nhưng không nghĩ đến cả mấy việc này cũng không qua mắt được cô ấy.
Hơn nữa chỉ là qua một chiếc điện thoại thôi mà cũng bị đoán trúng, khiến gương mặt Tố Dĩ Dĩ nhăn lại.
“Tôn Nghị… anh ta thực sự làm mình rối tung lên! Cũng không biết phải làm sao mới đúng nữa…”
“Nghe theo con tim đi!”
Trạch Lam đột ngột xen vào, nhẹ nhàng giống như trấn an: “Nếu lý trí của cậu không đưa ra được đáp án, vậy thì chỉ có thể nhờ đến con tim mà thôi! Dĩ Dĩ, cậu cứ thử cảm nhận, xem trái tim của cậu như thế nào mỗi khi ở gần Tôn Nghị!”
“Trái tim của mình ư?”
Giọng Tố Dĩ Dĩ hơi cao lên, vô thức nghĩ đến dư vị nam tính vẫn còn lưu lại trên môi, cõi lòng liền chấn động không ngừng.
Dường như vừa có một nụ hoa đã hé nở ở trong tim, mang theo loại màu sắc rực rỡ và hương thơm đầy mê hoặc chạy đuổi khắp mọi tế bào.
Phản ứng kỳ lạ này tựa hồ nhắc cho Tố Dĩ Dĩ biết, trái tim của cô thực sự đã rung động từ lâu rồi.
Chỉ là do cô bấy lâu cứ một mực che đậy, để bản thân ngụp lặn trong mớ cảm xúc mơ hồ cho nên mới nhất thời không nhận ra mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...