Ngồi trong bàn ăn, Lý Dịch Đình mãi cầm đũa ngang miệng mà không chịu gắp thêm thức ăn.
Mắt cô mãi nhìn chằm chằm vào đĩa bò xào dưa chua trên bàn, vẻ mặt như người mất hồn.
Bà Lý để ý con gái mấy ngày nay, thực sự có gì đó không ổn.
Từ ngày trở về từ thôn Đầu Hải đã kỳ lạ, sau đêm hôm qua lại càng trở nên kỳ lạ hơn.
Quan trọng nhất là đêm hôm qua cô không về nhà, đến tận trưa hôm nay mới trở về.
Khi bà hỏi thì Lý Dịch Đình bảo đi ăn với bạn, sau đó quá trễ đường thì xa cho nên đành ngủ nhờ nhà bạn một đêm.
Nhưng bà Lý đã hai thứ tóc trên đầu, Lý Dịch Đình làm sao qua mắt được bà.
Trở về người cô vẫn còn thoảng mùi rượu, hơn nữa khí sắc trên mặt loạn vô cùng.
Hệt như vừa trải qua một biến cố chấn động nào đó.
Đến tận bây giờ, Lý Dịch Đình vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Trong mắt hiện tại chỉ toàn hoang mang!
"Đình Đình!"
Bà Lý khẽ gọi con gái, thấy cô không trả lời đành phải lớn tiếng thêm chút nữa:
"Đình Đình!"
“Dạ...dạ mẹ!" Lý Dịch Đình giật mình nhìn lên, đã thấy ánh mắt bà Lý nhìn mình đầy dò xét.
Cô vội né tránh, gắp nhanh một đũa thức ăn cho vào miệng.
Ông Lý ngồi cạnh, lúc này mới hậm hừ lên tiếng: "Đình Đình, con có chuyện gì à? Mấy ngày nay cứ thấy con ngẩn ngẩn ngơ ngơ vậy?"
Lý Dịch Đình không nhìn ông, chỉ lắc đầu: "Không có gì đâu bố!"
“Không có gì!? Mẹ thấy con dạo gần đây đều như vậy rồi.
Đình Đình, có chuyện gì thì nói với bố mẹ, xem bố mẹ có giúp được con không?"
Lý Dịch Đình vẫn không nói, chỉ lắc đầu chối bỏ.
Giúp làm sao được, chuyện mà cô vừa làm ra với Bách Thâm có ông trời cũng chưa chắc đã giúp được cô.
Thấy con gái có vẻ khả nghi, ông Lý mới buộc miệng hỏi: "Con với Triều Nhiệm có vấn đề à?"
Đôi đũa vừa muốn gắp thêm một ít thịt bò liền khựng lại, Lý Dịch Đình nhìn ông, vẫn tiếp tục lắc đầu: "Không có, thực sự con không có chuyện gì cả!"
"Vậy à?"
Giọng ông Lý đột nhiên thấp xuống, mắt ông lộ nét hoài nghi.
Nhìn con gái một chút, ông lại hỏi: "Hay là có chuyện gì với Bách Thâm?"
Đôi đũa trên tay Lý Dịch Đình suýt chút thì rơi xuống, tay cô run lên, ánh mắt cũng cùng lúc trở nên hỗn loạn.
Thấy thái độ của con gái có phần khó hiểu, bà Lý vừa lo vừa nói: "Đình Đình, con làm sao vậy hả? Dạo trước Bách Thâm có đến tìm con, nói đi Đình Đình, có phải con và Bách Thâm đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không...con đã nói là không kia mà!"
Lý Dịch Đình đột nhiên giằng bát đũa xuống bàn, đứng dậy khỏi ghế.
"Con no rồi, xin phép bố mẹ con lên phòng."
Nói rồi cô quay lưng đi mất, để lại hai vợ chồng ông Lý đưa mắt nhìn nhau một cách khó hiểu.
Ông đắn đo suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định thở dài: "Để tôi gọi cho Triều Nhiệm."
"Ông gọi làm gì?" bà Lý hơi ngạc nhiên.
Ông Lý đưa mắt nhìn lên trên lầu, đôi mắt già nua cũng hơi nhíu lại nhau: "Không còn bao lâu nữa là đến ngày cưới của chúng nó rồi.
Bà nhìn Đình Đình, nhìn xem trên mặt con bé có chút nào gọi là nôn nóng hay mong đợi không?"
"Tôi thì thấy, lần này thực sự có chuyện không ổn rồi!"
Trở về phòng, Lý Dịch Đình ngồi phịch xuống giường, căng thẳng thở suýt không ra hơi.
Cả nội tâm gần như chấn động khi nghe bố bỗng nhiên nhắc đến Bách Thâm.
Tim cô đập thình thịch, cảm tưởng nó đang đánh đến mức vỡ cả lồng ngực.
Cô ngồi gục mặt, trong đáy mắt đã chất đầy bất an.
Cô ôm đầu, khổ sở tự trách:"Chuyện đó là ngoài ý muốn, là ngoài ý muốn thôi mà!"
Lại nhớ đến sáng nay, khi cô tỉnh dậy và phát hiện bản thân đã và đang ở chung khách sạn với Bách Thâm, cả hai đã ở cùng một phòng cả đêm.
Hơn nữa, qua lời mà Bách Thâm đã gợi ý, đã khiến cô mơ hồ nhớ lại vài chuyện đã xảy ra trước đó.
Lý Dịch Đình cô thực sự đã gây ra hoạ tày trời rồi!
“Thầy Bách! Thầy Bách à..."
Lý Dịch Đình luôn miệng kêu lấy cái tên này khi mà bản thân đã say đến nỗi không còn đi được, phải nhờ vào sự nâng đỡ của người khác.
Mở cửa phòng, Bách Thâm đỡ lấy Lý Dịch Đình đưa cô vào trong.
Quen biết với Lý Dịch Đình cũng đã lâu, đây là lần đầu tiên anh mới thấy bộ dạng không đúng đắn này của cô.
Anh biết cô rất yêu anh, yêu đến mức vô thức gọi tên anh không ngừng trong cơn say như thế này.
"Được rồi! Cô nằm đây, tôi sẽ đi lấy nước ấm."
Bách Thâm vừa muốn để Lý Dịch Đình nằm xuống giường thì đột nhiên cô vòng hai tay qua cổ anh, gắt gao ôm chặt.
Gục mặt vào ngực anh, Lý Dịch Đình nũng nịu: "Bách Thâm, em thực sự thích anh...rất thích...rất rất thích!"
“Em không muốn kết hôn với Hoài Triều Nhiệm, em không thích anh ta chút nào cả...em..."Giọng Lý Dịch Đình đến đây thì nghẹn lại, nghe như sắp khóc.
Bách Thâm không có ý muốn gỡ tay cô ra, như thể chịu trận, anh đứng yên mặc cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ngực mình.
Gương mặt Bách Thâm hoá ra lãnh đạm, thẳng thắn nói: "Tôi biết chứ! Nhưng có lẽ cô Lý cũng biết rõ, người mà tôi yêu chỉ có mỗi Tiểu Thất."
"Không..."
Lý Dịch Đình đau lòng khẽ kêu, cô ngước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt mình.
Vẫn là gương mặt mà cô đã yêu đến cạn cả tâm can, nhưng sao hôm nay lại trở nên xa cách thế này?Sự xa cách trong mắt anh khiến tim cô đau đến vỡ nát, vết thương rỉ máu bao lâu nay lại một lúc chảy máu không ngừng.
Nước mắt ngắn dài hoen ra đôi gò má đỏ ửng vì say, Lý Dịch Đình mơ hồ ôm lấy gương mặt trước mắt, chẳng giữ được tỉnh táo mà bắt đầu nói bừa.
"Em không quan tâm thầy yêu ai, em chỉ biết...em yêu thầy..."
"Yêu...em thực sự yêu anh rất nhiều!"
Gót chân Lý Dịch Đình cao lên, hai cánh tay ôm lấy cổ Bách Thâm mà kéo xuống, cô đặt lên môi anh một cái hôn vụng về.
Bất ngờ bị hôn như vậy nhưng nét mặt Bách Thâm vẫn thờ ơ vô cùng.
Anh không hề né tránh nụ hôn của Lý Dịch Đình, lạnh nhạt đón nhận nó.
Rời khỏi môi Bách Thâm, Lý Dịch Đình giương đôi mắt ướt đẫm nhìn anh.
Gương mặt cô càng trở nên đỏ gay gắt, ánh mắt cũng mơ màng đầy dẫn dụ.
Bách Thâm nhìn cô, lanh lùng nói: "Cô say quá rồi, nghỉ ngơi đi."
Vừa xoay lưng bước đi, cánh tay anh đã bị giữ lại.
Sau đó là giọng nói chua xót của Lý Dịch Đình vang lên.
"Đừng, anh đừng đi! Đừng tàn nhẫn với em như vậy!"
Đứng lặng người vài giây, Bách Thâm mới chậm rãi quay lại.
Nhưng lần này anh thực sự có chút kinh ngạc khi đột nhiên Lý Dịch Đình đã tự mình cởi bỏ áo khoác bên ngoài, và đang nhìn anh với ánh mắt chẳng khác gì van xin.
Bách Thâm nhíu mày, nét mặt liền trở về bình thản.
"Lý Dịch Đình, cô đang muốn..."
Còn chưa để anh nói hết, thì Lý Dịch Đình đã xen ngang vào: "Em muốn được ở bên cạnh anh, một lần...một lần thôi cũng được!"
Kéo lấy bàn tay to lớn kia đặt lên mặt, Lý Dịch Đình lưu luyến nâng niu không rời.
Bách Thâm tiến gần hơn, đường nét sắc bén trên mặt được lột tả hoàn hảo dưới ngọn đén vàng phía trên cao.
Anh nhìn Lý Dịch Đình hồi lâu, trầm giọng hỏi: "Lý Dịch Đình, hối hận vẫn còn kịp!"
Lý Dịch Đình mãn nguyện mỉm cười: "Không, em nhất định sẽ không hối hận!"
"Được, đây là do cô chọn!"
Bách Thâm cười nhạt, sau đó liền kéo lấy người Lý Dịch Đình ngã về trước, dùng sự nam tính mạnh mẽ mà cướp lấy hơi thở hỗn loạn của cô.
Cánh môi mềm bị anh cạy mở, nụ hôn cứ thế mỗi lúc mỗi cuồng nhiệt.
Lý Dịch Đình siết chặt cổ Bách Thâm, cam tâm tình nguyện để anh rút cạn lý trí của bản thân.
Áo vest của Bách Thâm bị Lý Dịch Đình kéo rơi xuống sàn, cả thân người dần bị anh đẩy về phía giường ngủ.
Lý Dịch Đình thực sự không thể nhớ nổi việc tiếp theo diễn ra như thế nào?
Bây giờ cô chỉ mơ hồ nhớ được những hình ảnh rời rạc, cô chỉ nhớ đêm hôm qua chính cô là người đã chủ động.
"Mình mất trí rồi mới đi làm ra hành động như vậy! Làm sao đây, bây giờ mình biết phải làm gì cơ chứ!?"
Lý Dịch Đình ôm chặt hai tai, sau đó vò đến đầu tóc rối tung cả lên.
Sáng nay tỉnh dậy, cô còn không dám nhìn Bách Thâm quá lâu.
Cả một buổi sáng cô trốn trong phòng khách sạn, sau đó anh lại đưa cô về tận nhà.
Suốt một quãng đường dài như vậy, cả cô và anh không ai nói với nhau tiếng nào nữa.
Câu duy nhất mà anh nói với cô, đó chính là câu "Tạm biệt" trước khi rời đi.
Hơn cả sự hoảng loạn, đó là đau lòng!
Lý Dịch Đình chợt nghĩ, nếu giữa cô và Bách Thâm đã thực sự đã vượt quá giới hạn.
Liệu anh có vì vậy mà thay đổi cách nhìn với cô hay không?
Ánh mắt đầy ẩn ý sáng nay là loại ánh mắt kỳ lạ nhất mà cô từng thấy ở anh.
Thậm chí anh còn bảo cô nên bỏ cách gọi đầy khách sáo kia đi.
Giây phút cô ngỡ bản thân đã hiểu được anh phần nào thì cũng là lúc cô ngỡ ngàng nhận ra.
Hoá ra bấy lâu cô vẫn chưa hề hiểu được con người anh dù chỉ là một phần.
Tại sao vậy?
Nếu như ngay từ đầu đã không muốn tiếp nhận tình cảm của cô, thì đêm qua anh lại dễ dàng chấp nhận hành động đó của cô để làm gì?
"Nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?"
Phùng Ái Ninh đặt tách cafe xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh.
Bách Thâm không nhìn sang, lạnh nhạt đáp: "Không có gì!"
Thổi nhẹ lớp khói mỏng trên miệng tách, Phùng Ái Ninh nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi thưởng thức.
Nhìn sắc mặt của Bách Thâm, cô đoán đã có chuyện.
Không nhịn được, cô bật cười giọng châm chọc: "Sao hả? Trải qua một đêm với cô gái kia, mãnh liệt đến mức đầu óc vẫn còn choáng à?"
Ném cho cô ánh mắt nóng giận, Bách Thâm hậm hực quay sang một phía.
Vừa rồi nghĩ đến chuyện tối qua, nhất thời khiến tâm trí anh rối loạn môt chút.
Liệu có phải là ý trời hay không, khi việc xảy ra nằm ngoài dự tính nhưng vốn dĩ lại nằm trong một phần tính toán của anh.
Sự chủ động lần này của Lý Dịch Đình thực sự đã gây ra đại hoạ rồi!
[...]
Xếp gọn số quần áo cuối cùng vào vali, Trạch Lam vô thức thở dài.
Phía sau, dì Vân đi đến vuốt nhẹ lên vai cô, mỉm cười hỏi: "Sao lại thở dài thở ngắn thế kia?"
"Dì Vân!"
Trạch Lam nhìn bà, đôi mắt trong trẻo không giấu được lo toang.
"Con rời đi như vậy là không nên đúng không dì?"
"Tiểu Thất." dì Vân hiền từ cười, bà nhẹ nhàng nói: "Sao lại là không nên? Con lấy lại được thân phận, tìm được em gái, đây là việc tốt.
Trở về nơi mà con thuộc về không có gì là quá đáng cả! Gần bảy năm trời sống ở đây, con đã sống hết mình với cái thôn nhỏ này rồi.
Chúng ta lấy của con bấy nhiêu thời gian dưới cái tên Tiểu Thất đã là quá đủ rồi.
Hơn nữa về Bắc Kinh cũng sẽ thuận tiện hơn trong việc chữa trị cho bệnh của Xảo Nhi.
Chỉ cần con thỉnh thoảng về thăm thân già này là được rồi!"
Lời nói của dì Vân một lúc đánh đến tận cõi lòng Trạch Lam, cô ứa nước mắt gục đầu vào người dì Vân mà thổn thức: "Con nhất định sẽ thường xuyên về thăm dì và mọi người!"
Vốn dĩ đưa Xảo Nhi về đây, cô vẫn chưa có suy nghĩ sẽ lập tức quay về Bắc Kinh gấp đến vậy.
Nhưng chả hiểu là do số trời muốn cô phải rời xa nơi này, mà phía nhà trường lại đưa kiến nghị chuyển công tác của cô về Bắc Kinh.
Hỏi hiệu trưởng Quách thì ông chỉ đại khái giải thích rằng đây là ý trên bộ giáo dục đưa xuống.
Nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần cô cũng không hiểu, cô chỉ là một giáo viên không nổi trội chỉ làm việc tại ngôi trường nhỏ ở thôn Đầu Hải, cớ gì lại được cả bộ giáo dục chỉ mặt gọi tên thế kia?
Chắc chắn là có người can thiệp!
Vừa nghĩ đến đây thì cô đã thấy Giang Triết Hàn đang đi vào, như thể trùng khớp hoàn toàn với suy nghĩ vừa rồi của cô.
Người đủ khả năng để làm ra những chuyện như vậy chỉ có thể là hắn.
Đúng là hắn lại bắt đầu giở trò rồi.
Đứng trước mặt dì Vân, Giang Triết Hàn cúi đầu.
Dì Vân vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói: "Không còn sớm nữa, mau đi đi."
"Cảm ơn dì! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!"
Giang Triết Hàn kính trọng cúi đầu lần nữa, sau đó mới cho người mang hành lý của Trạch Lam ra xe.
Trước khi rời đi, Trạch Lam vẫn còn cố ôm chặt lấy dì Vân thêm vài phút.
Nước mắt không ngăn được mà rưng rưng , khiến bờ mi mỏng manh ướt đẫm đầy nặng nề.
"Tạm biệt dì! Con sẽ gọi cho dì khi đến nơi."
Dì Vân vỗ về lên lưng Trạch Lam, nén buồn gượng cười: "Được rồi! Đừng để người khác đợi quá lâu."
Thực ra dì Vân không hề có ý muốn Trạch Lam đi nhanh như vậy, chẳng qua bà sợ nếu như Trạch Lam tiếp tục nán lại lâu chừng nào thì bà sẽ càng không nỡ để cô rời đi chừng ấy.
Khi chiếc xe của Trạch Lam rời khỏi, bà mới dám rơi nước mắt.
Nhìn thấy cuộc sống đầy đủ của Trạch Lam, bà mãn nguyện vô cùng.
Vốn dĩ đây mới là cuộc sống thực sự của Tiểu Thất, bà ngàn lần cũng không nên ích kỷ giữ cô ở mãi bên cạnh mình được.
Trả Tiểu Thất về với thực tại, trả cô về với cuộc sống mà cô cần phải có.
Bảy năm đã là quá đủ rồi, tạm biệt Tiểu Thất của thôn Đầu Hải!
Ngồi trong xe, Trạch Lam do dự mãi, cuối cùng cũng quay sang hỏi: "Triết Hàn, nói thật đi.
Có phải anh đã nhúng tay vào hay không?"
Giang Triết Hàn nhìn cô, thoải mái nói: "Anh không hề nhúng tay vào, chỉ thuận tiện nói một tiếng ai ngờ người ta đã răm rắp làm theo."
"Anh..."
Thái độ đắc ý của hắn thoáng làm Trạch Lam cứng họng, quả nhiên dù cho hắn có thay đổi khác với trước đến mức nào đi nữa thì nét kiêu ngạo kia vẫn không thể lẫn vào đâu được.
Giang Triết Hàn ôm lấy vai cô, xoa xoa vài lần.
Hắn đặt lên tóc cô một nụ hôn nhẹ nhưng tràn ngập sự yêu chiều vô hạn.
"Xin lỗi, anh đã để em ở đây quá lâu rồi.
Nếu em bảo anh hãy cho em thêm thời gian ở lại nơi này lâu thêm nữa, anh không thể làm được!"
"Ngay giây phút anh gặp lại em, anh đã tự nói với lòng mình bằng mọi giá phải đưa được em trở về.
Dù là bất chấp sự phản đối của em, anh nhất định cũng phải đưa em đi."
"Đừng giận!"
Hôn lên trán Trạch Lam, hắn khẽ nói một cách dịu dàng.
Trạch Lam căn bản luôn chịu thua trước sự ngang ngược này của hắn, cô dựa vào vai hắn, tự do trải nghiệm cảm giác an lòng bất tận.
Cô nhỏ giọng nói: "Không, em không giận!"
"Tốt rồi!"
Giang Triết Hàn thở phào một hơi, kèm theo một tiếng cười vụn vặt.
Hắn nâng mặt Trạch Lam lên, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô một lúc sau đó lại nói: "Còn một điều bất ngờ nữa anh muốn dành cho em."
Trạch Lam im lặng đợi tiếp câu nói của hắn, nhưng mãi không thấy hắn nói thêm lời nào.
Liền gấp gáp hỏi: "Điều gì?"
Chợt, ánh mắt hắn tựa hồ như sắc lại, trên môi phảng phất gian ý.
Ngón tay hắn trượt nhẹ qua môi Trạch Lam, trầm giọng lên tiếng: "Hôn anh, anh sẽ nói cho em biết."
"Ở đây!?"
Trạch Lam tròn mắt, Giang Triết Hàn lại nhướng mày.
Thấy cô ngập ngừng, hắn lại trêu ghẹo: "Sao vậy? Chẳng phải hôm qua chính em là người đã hôn anh trước cửa nhà hàng.
Ở đó có bao nhiêu người qua lại em không ngại, còn ở đây chỉ vài người mà lại làm khó được em sao?"
Trạch Lam bị hắn nói trúng ý, sắc mặt liền co thành một khối hỗn độn.
Hôm qua ở Thượng Hải là một tình cảnh hoàn toàn khác, còn bây giờ hắn chính là đang ép buộc cô kia mà.
Cô nhìn Giang Triết Hàn, khẽ gằn giọng: "Anh dám dùng cách này để làm điều kiện trao đổi với em?"
Giang Triết Hàn nhếch cười, trong mắt đã là mười phần đắc ý.
Ngón tay nâng niu khuôn cằm nhỏ của cô, hắn nheo mắt cười thích thú: "Đối với anh, điều kiện này đã là quá dễ dãi.
Còn nếu em vẫn không đồng ý, anh sẽ lập điều kiện khác với em."
"E là sẽ khó hơn rất nhiều!"
Nhìn biểu diện của hắn, Trạch Lam ngầm hiểu ý hắn là gì.
Điều khiện khó khăn mà hắn nói chẳng phải là bắt cô chủ động lăn giường với hắn cả đêm hay sao.
Tâm cơ này của hắn, cô nắm cả rồi!
Sắc bén nhìn hắn, Trạch Lam nhanh nhẹn nói: "Giữa dễ và khó, đương nhiên em sẽ chọn cái dễ hơn mà vẫn có được thứ mình cần!"
Rất nhanh, Trạch Lam liền kéo lấy gương mặt Giang Triết Hàn thấp xuống, trao cho hắn nụ hôn thật nóng bỏng.
Mí mắt hắn cơ hồ hẹp xuống, thoải mái cảm nhận sự mềm mại đến mê người trên môi cô.
Đến khi nụ hôn kia rời đi, hắn mới mỉm cười với cô, ngắn gọn nói: "Tố Dĩ Dĩ đã tỉnh lại rồi!"
[...]
"Ăn xong rồi thì mau dọn dẹp sạch sẽ vị trí của mình, trở về phòng giam.
Mười phút sau tập trung ở sân!"
Tiếng quát tháo của bọn quản giáo nghe nhiều đến mức nhàm chán, Giang Cẩn Quỳ không để tâm đến, chỗ của anh ăn xong mỗi lần đều có bọn đàn em dọn cho.
Anh đi đến bồn nước, ngậm một ngụm nước trong miệng rồi phun ra.
Rửa mặt xong, anh vừa tính quay đi khỏi phòng ăn thì lúc này ti vi lại phát tin tức về Giang Triết Hàn.
Biên tập viên trên thời sự đọc to rõ từng chữ của dòng tiêu đề đang in đậm trên màn hình.
"Đoàn tựu rồi, thực sự đã đoàn tựu rồi!"
Giang Cẩn Quỳ bật cười, sự hung ác trong mắt đậm như lửa đỏ.
Nhìn vào hình ảnh mà phóng viên chụp được trên bản tin, Giang Triết Hàn cẩn thận nắm tay Trạch Lam đi qua đường ở một con phố ở Thượng Hải.
Anh phấn khích tột cùng, gần như muốn hét lên một cách điên loạn mới có thể giải phóng được sự hào hứng này của anh hiện giờ.
Mảnh khăn giấy trong tay bị Giang Cẩn Quỳ vò cho nhàu nát, anh nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Trạch Lam trên màn hình, ác ý khẽ cười: "Lưu Trạch Lam, cảm giác mà tôi mang đến cho cô ở Nóng bỏng năm đó, cô còn nhớ chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...