Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Tôi ra hiệu bảo cậu ta tiếp tục nói.
Thiếu niên kia phiền muộn phất tay một cái “Tôi nhìn thấy hắn từ quán rượu đi ra, sau đó cùng với Vương Bát Khâu, Lục Tử lên một chiếc xe.”
Vương Bát Khâu và Lục Tử? A Lạn cùng với bọn họ không phải là không ưa nhau sao?
Không đúng, tôi nhớ rõ trên danh sách ngày đó không có bọn Vương Bát Khâu.
“Cậu làm sao mà nhìn thấy?” Ánh mắt của tôi dần dần trở nên sắc bén, thanh âm cũng không còn ôn nhu nữa.
Tiểu Khải bị tôi nhìn cho đỏ mặt, thẹn quá hoá giận rít lên “Anh con mẹ nó nhìn tôi như vậy là có ý gì, lão tử còn có thể gạt anh sao? Đồ điên, làm việc tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú! Anh không tin tôi thì thôi!”
Thấy thiếu niên kia muốn rời đi tôi liền kéo cậu ta lại “Cậu đừng nóng giận, tôi cũng chỉ là hoài nghi, dù sao gã đối xử với cậu như vậy, cậu không ghét cũng không hận gã sao?”
“Cái gì?” Cậu ta hoảng hốt trừng lớn mắt, không lý giải được nhìn tôi “Lẽ nào anh nghĩ rằng tôi sẽ bởi vì … dạng này mà lừa anh?” Thiếu niên lại cười nhạo, “Tôi đúng là rất ghét hắn, đó là bởi vì hắn là một kẻ phóng túng, nhân phẩm tồi tệ, anh chán ghét hắn thế nào thì tôi cũng như vậy. Chúng ta đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Tôi chẳng qua là cảm thấy… Dù hắn chết tôi cũng phải biết rõ ràng chân tướng.” Cậu ta nở nụ cười, mang theo bi thương cùng châm chọc “Hắn là tên khốn nạn, sống cũng chỉ làm bẩn xã hội.”
Câu nói cuối cùng này, thiếu niên quay người nhìn vào trong linh đường nói. Trong ánh mắt thiếu niên yêu hận phân minh, đó là ánh mắt sạch sẽ của những thiếu niên thông minh.
Tôi tự hỏi không biết từ khi nào tôi lại trở thành con người như hiện tại.
“Vương Bát Khâu, Lục Tử…” Tôi nhớ kỹ hai cái tên này, bóng tối trong lòng càng lúc càng lớn.
Tôi biết, có thể đây là kết thúc, nhưng cũng có thể đây mới chỉ là khởi đầu.
Buổi tiệc trà xã giao chiều nay vô cùng hỗn loạn. Ai ai cũng bàn tán về chuyện phân chia địa bàn của A Lạn. Vương Bát Khâu ngày càng phô trương thanh thế, một vẻ không đạt được mục đích thì không từ bỏ, những kẻ còn lại đều là một lũ a dua, cho nên người phản đối hắn hầu như không có ai.
Tôi ngồi vị trí chủ toạ với gương mặt mệt mỏi. Nếu như đây không phải là tâm huyết nhiều năm khổ cực của Tam thúc thì tôi thật muốn phủi mông đi ra ngoài.
“Khâu thúc” Tôi khẩn thiết kêu hắn “A Lạn cũng từng là thủ hạ của thúc, hôm nay xác gã còn chưa ấm mồ, mấy người lại tranh nhau phân chia địa bàn của gã, cũng thật khiến cho người ta lạnh tâm?”
Vương Bát Khâu âm dương quái khí cười một tiếng “Nhận được Tiểu Tam gia gọi một tiếng ‘thúc’ thật vinh hạnh nha, nhưng ai mà biết sau lưng tôi tiểu tam gia đang có chủ ý gì!”
Tôi lúc này đã tin những lời Tiểu Khải nói buổi sáng, xem ra A Lạn với Vương Bát Khâu này bất hoà chỉ là hình thức bên ngoài, như vậy có thể giải thích vì sao lúc trước A Lạn lại do dự trước đề nghị của tôi.
Tôi cười nhạt “Khâu thúc, ông nói tôi mới nhớ ra cách đây không lâu tại ‘quán rượu Thuỷ Mậu’ tôi nhìn thấy các người đi cùng nhau, xem ra quan hệ rất tốt đi.”
Vương Bát Khâu không lên tiếng, Lục Tử và hắn liếc nhìn nhau. Gã “hừ”một tiếng, sau đó liền ngồi xuống trầm mặc không nói một lời.
Tôi ngồi phía trên vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ, chỉ thấy Vương Bát Khâu vẻ mặt âm trầm, trong mắt lộ ra hung quang, tôi âm thầm kinh hãi, ánh mắt này tôi từng gặp qua, mấy năm trước ở Tứ Xuyên, Mã gia cũng từng lộ ra ánh mắt như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...