Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Tháng bảy hàng năm, theo hoàng lịch là thời điểm Quỷ môn quan(*) mở cửa, muốn làm việc gì cũng phải dè chừng, thế nhưng lại có ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ nhau trên cầu Ô Thước(**), kể cũng thật lạ. Sáng sớm tôi đã nhận được một bưu kiện, lúc mở ra xem phía bên trong phân làm hai ngăn phải trái riêng biệt bên trái hai xấp vải đỏ, một đĩnh vàng hình thỏ, bên phải là đồ lót bằng giấy, y phục, đai lưng mỗi thứ một kiện, cẩm hạp (???) hai người, vòng tay trâm cài mỗi thứ một bộ(***). Tôi hiếu kỳ nhìn tên người gửi: Trương Khởi Linh. Là anh, tại sao lại là anh chứ?
(*) Truyền thuyết dân gian cho rằng từ mùng 2/7, Diêm Vương ra lệnh bắt đầu mở Quỷ Môn Quan và đến rằm tháng 7 thì “thả cửa” để cho ma quỷ túa ra tứ phương, đến sau 12 giờ đêm ngày 14/7 thì kết thúc và các ma quỷ phải quay lại địa ngục. Bởi vậy, vào đêm 14/7, người ta thường đốt nến, hóa vàng bạc hoặc giết gà vịt cúng quỷ đói để cầu được bình an và những điều tốt đẹp, không bị ma quỷ hại phá, đó chính là nguồn gốc của tên gọi Tết Quỷ. Nguồn cội của Tết Quỷ gắn liền với văn hoá Đạo giáo của Trung Quốc, bởi Phật giáo không có chủ trương sát sinh hoặc đốt vàng bạc hàng mã để cúng tế quỷ thần.
(**) Mỗi năm vào ngày mùng 7 tháng 7 âm lịch, hết thảy chim sẻ và chim khách đều sẽ bay lên cõi trời, tập trung ở hai bên sông Ngân Hà, bắc thành một cây cầu Ô Thước, để cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau.
( gốc là: lượng xích hồng trù, một thỏi kiến hành thỏ niên kỷ niệm kim đĩnh, hữu biên còn lại là một bộ giấy đồ lót, bông xơ giáp đan các nhất kiện, cẩm hạp hai người, chỉ chế vòng tay giới nhị trâm các nhất) ta không rành mấy cái này nên chém đại.
Trong nháy mắt sợ hãi xông lên làm tôi toàn thân lạnh toát, không thể là anh, anh không có khả năng gửi thứ này cho tôi, chắc chắn là một kẻ đùa dai nào đó cố tình trêu chọc tôi. Tôi vươn tay lục lọi trong đống tơ lụa lấy ra một vòng ngọc hoàng ban, phía bên trong dường như có vết máu. Trong lòng có chút hiếu kỳ, giống như trong mấy bộ sách kiếm hiệp bên trong này nhất định có điều bí ẩn, tôi nhân lúc cửa hàng ít khách liền ôm cái hộp đi tới một quán trà quen thuộc lấy một gian riêng dự định sẽ ngồi nghiên cứu cái này, người phục vụ bưng trà xong liền rời đi còn không quên khép cửa phòng lại. Tôi nhấp một ngụm trà thiết quan âm liền ngồi xuống bắt đầu quan sát, khi nhìn kỹ tôi liền thấy rợn hết cả người, toàn thân thoáng cái lạnh toát, toàn bộ mấy thứ trong hộp này chính là những lễ vật dùng cho minh hôn(*), như vậy những đồ vật này mang hai hàm ý: một là Trương Khởi Linh đã chết, hai là anh muốn lấy tôi…
Bên tai dường như lại truyền tới âm thanh kinh khủng kia, nó tiến lại ngày một gần mang theo cảm giác lạnh lẽo cùng uy hiếp, giống như âm hồn bất tán…
………..Tôi dù chết cũng sẽ không buông tha em.
Trương Khởi Linh!
Không biết có phải do tâm lý bị hoảng sợ hay không mà ngọn đèn trong phòng thoáng chốc như tối đi, nhiệt độ trong phòng ngày càng lạnh khiến tôi run rẩy, màn hình máy tính vẫn sáng, trên đó là bức hình một người nét nặt đờ đẫn mặc hỉ phục đỏ sẫm, trên nền trắng càng làm tăng thêm vẻ tái nhợt của người kia, giống như…giống như người chết.
Tôi cố ngăn bản thân không tưởng tượng thêm bất kỳ điều gì nữa liền tắt máy tính, đứng dậy vươn tay muốn đẩy cửa đi ra ngoài, một giây tiếp theo tôi thấy toàn thân nháy mắt cứng đờ.
Nếu như …nếu như tôi cảm giác không sai thì … hình như vừa rồi có cơn gió thổi nhẹ qua tai tôi. Chẳng lẽ gió từ máy điều hoà thổi tới sao? nhưng tôi nhớ rõ vị trí máy điều hoà cách cửa khá xa …và cũng không phải thổi hướng này.
Hô…
Bên tai truyền tới tiếng thở trầm thấp, vành tai như bị một thứ gì đó mềm mại lạnh băng liếm qua, như ái muội trêu ghẹo… Cảm giác quen thuộc vô cùng, giống như thói quen vô số lần trước đây của người kia…. trong thoáng chốc tôi cảm thấy như sau lưng bị người ta lột sạch, da thịt như bị ép lên bức tường băng lạnh lẽo.
Tôi quên cả hô hấp, cũng quên luôn cả chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ biết anh đã trở về, anh đã từng nói dù chết, dù thành quỷ anh cũng không buông tha cho tôi. Tôi biết có khả năng anh đang ở ngay sau lưng tôi, anh đang dán lên người tôi, tôi rất muốn xác minh nhưng ngay cả can đảm quay đầu lại nhìn tôi cũng không có.
Ngày thứ 374 sau khi chết, Trương Khởi Linh đã trở về.
Hơn một năm trước, tôi mở to mắt nhìn anh chết, cũng mở to mắt nhìn thấy người ta chôn anh xuống.
Lúc anh chết gương mặt của anh đã hoàn toàn biến dạng, ánh mắt cố chấp, cùng nụ cười quỷ dị….
Tôi vĩnh viễn không quên được thời điểm trước lúc trút hơi thở cuối cùng vì cổ họng không thể nói được nên vào lúc mọi người không chú ý anh dùng khẩu hình nói cho tôi nghe câu cuối cùng —— chờ tôi.
Tôi tận mắt thấy quan tài anh bị chôn xuống đất, Trương Khởi Linh quả thật đã chết, tôi lúc đó cứ ngỡ ác mộng bao nhiêu năm đeo bám mình nay đã kết thúc, nhưng bây giờ anh lại trở về, còn đứng ngay sau lưng tôi, anh chết rồi mà vẫn không tha cho tôi, anh vẫn muốn tôi chờ anh.
Tôi từ trước tới giờ chưa từng đấu lại anh, anh cứ như bóng ma ám ảnh quấn riết lấy tôi. Lúc còn sống anh trói buộc kiểm soát cuộc sống của tôi, sau khi chết cũng không cho tôi sống yên ổn giây phút nào.
Tôi cố cắn chặt hàm răng để khỏi run lên nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, nếu như một phút trước tôi còn đang tự hỏi xem thế giới này không biết có thật sự có ma quỷ tồn tại hay không thì lúc này tôi đã hoàn toàn tin tưởng.
Thở ra một hơi, tôi ép buộc bản thân phải tỉnh táo, không thể để cho anh biết tôi đã phát hiện ra anh, càng không thể để anh thấy tôi sợ hãi, bình sinh anh ghét nhất tôi dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh…
Tôi giả bộ như cái gì cũng không thấy, chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, sau đó đè lên chốt cửa, một tiếng “đinh” giòn tan vang lên nhưng cửa vẫn đóng im lìm, hàn ý phía sau mỗi lúc một nhiều, điều hoà phát ra âm thanh vù vù khô khốc, đột nhiên một âm thanh khác vang lên phá vỡ không khí vắng vẻ của căn phòng.
Cạch – cạch – cạch
Cạch – cạch – cạch
Phía sau lưng vang lên âm thanh trầm đục của ngón tay gõ trên mặt bàn, tiết tấu vô cùng quen thuộc, chậm rãi mà chắc chắn. Âm thanh này do ngón trỏ cùng ngón giữa gõ lên mặt bàn tạo ra, mắt tôi trợn trừng nhìn bóng người phía sau đang phản chiếu trên nước sơn đen bóng của cánh cửa, cố ép bản thân không được nhắm mắt.
Anh đã phát hiện ra rồi, anh đã sớm nhận ra tôi nhận ra anh. Sợ hãi xông thẳng từ gót chân tới đỉnh đầu làm lỗ chân lông tôi run lên, chẳng quản được nhiều tôi hầu như là dùng toàn bộ sức lực còn lại để đập cửa, nhưng dù tôi đập thế nào cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.
“Mở cửa!!! Mở cửa ra!!! Trời đất, có ai không, nhanh lên một chút mở… a!”
Vành tai là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể tôi lại bị một trận lạnh lẽo đụng vào, tôi thét lên một tiếng, giống như mèo bị dẫm phải đuôi tôi co người rúc vào sát góc tường.
“Cút! Mau cút đi! Đừng có tới gần tôi!”
Tôi với lấy một cái ghế dựa, mặc dù biết sẽ chẳng có ích gì nhưng vẫn cố dùng hết sức bình sinh nâng cái ghế lên khua khua về khoảng không trước mặt, tôi biết anh đang đứng cách đó không xa nhìn tôi, giống như trước kia, anh muốn nhìn thấy vẻ yếu đuối bất lực lúc giãy dụa phản kháng của tôi. Khi đó băng ghế còn có thể tổn thương được anh, còn bây giờ….
“Mở cửa! Mau mau mở cửa ra…!” Tôi tiếp tục la to vẫn chưa từ bỏ ý định cầu cứu người bên ngoài, nhưng quán trà lúc này lại im lặng tựa như nghĩa trang, không một ai đáp lại, bỗng nhiên trong đầu tôi thoáng qua ý nghĩ đáng sợ: Tôi hình như đang bị giam trong không gian tách biệt với bên ngoài, ở đây ngoài tôi ra cũng chỉ có ….Trương Khởi Linh.
(*) Âm hôn: Đám cưới được tổ chức cho hai người chết hoặc giữa một người sống và một người chết.
Kết hôn với người chết là tục lệ của người Trung Quốc thời xưa (hay còn được gọi là âm hôn – đám cưới ma). Theo thông tin của những nhà sử học, đám cưới ma có thể bắt nguồn từ thời nhà Chu (1.046 TCN – 256 TCN).
Theo tín ngưỡng và tục lệ xưa, những thanh niên trẻ đã có hôn ước, đang chờ đến ngày cưới nhưng không may đột ngột qua đời thì người nhà phải giúp họ hoàn thành hôn lễ, nếu không hồn ma của họ sẽ quấy nhiễu khiến gia đình bất an. Bởi vậy, dù thế nào thì gia đình cũng phải cử hành âm hôn cho họ, sau đó mới tiến hành mai táng. Việc tổ chức một đám cưới với người âm cũng phải tiến hành như với người đang sống, không được phép bỏ qua bất kỳ một tiểu tiết nào do có nhiều người quan niệm rằng những hồn ma chưa được tổ chức hôn lễ sẽ rất “khó tính”, nếu không “khéo chiều” thì người nhà sẽ bị họ “hành” đến hết đời.
Bên cạnh đó, những gia đình giàu có nếu chẳng may có con cái qua đời khi chưa kết hôn thì sẽ phải tìm người sống để cưới cho con mình, còn những nhà bình thường thì sẽ tìm đến những gia đình có cùng cảnh ngộ để se duyên cho những đứa con đã mất.
Bức ảnh trên đây được chụp tại Quảng Đông khoảng những năm 1930-1933, bên trái là tiểu thư của gia đình giàu có, bên phải là chàng trai khôi ngô tuấn tú nhưng gia cảnh nghèo khó.
Còn với những thiếu niên chưa trưởng thành không may chết sớm mà cha mẹ quá thương xót con thì vẫn nhất quyết tìm đối tượng cho con vì họ cho rằng như vậy mới làm tròn bổn phận của đấng sinh thành. Thật ra, đây chỉ là một trong những hành động gửi gắm tình thương của cha mẹ.