"Cô sai rồi, cho dù tôi chết thì Thiên Ngạo cũng sẽ không yêu cô đâu!" Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, lại chỉ nghe tiếng nắm đấm của cô ta vang lên, xem ra là bị tức không hề nhẹ.
Vừa rồi tôi cũng là nghĩ sao nói vậy, thẳng miệng thốt ra thôi, cũng may cô ta không động tay trực tiếp giết tôi.
Nhìn cô chịu đựng đến nỗi ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên, tôi nhịn không được thở dài, người ta hay nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, thì ra người đáng hận này cũng có lúc đáng thương.
"Cô đừng cứ nhìn tôi như vậy, nếu cô thích Thiên Ngạo, vậy cô càng nên trừ khử một người."
"Ai?"
"Liễu Sương Sương!" Tôi nhếch khóe môi lên, đây là mượn đao giết người.
Trần Kha tất nhiên có quen biết với Liễu Sương Sương.
Từ trong hơi thở phát ra một tiếng hừ lạnh, "Cô là muốn mượn tay tôi để giết cô ta sao?”
"Vậy cũng không phải, tôi cũng không có bắt cô đi giết cô ta mà, tôi chỉ là nói rõ sự thật cho cô biết, lúc trước cô ta liên lạc với tôi, cất lời muốn cướp đi cơ thể của Thiên Ngạo, cô hẳn là biết cơ thể hiện tại của Thiên Ngạo là của Lãnh Triết Lăng chứ? Mà người Liễu Sương Sương thích là Lãnh Triết Lăng.”
"Vậy cô ta không phải thích Lãnh Triết Lăng, mà thích là Thiên Ngạo?"
"Không phải, cô ta thích chính là Lãnh Triết Lăng, nói là muốn tìm hồn phách Lãnh Triết Lăng trở về, nếu Lãnh Triết Lăng trở về.
Thiên Ngạo lại biến thành du hồn dã quỷ, lúc trước anh ấy hao hết tâm tư và sức lực mới đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn anh ấy mất đi tất cả sao?”
Quả nhiên, Trần Kha hoàn toàn tập trung lực chú ý lên người Liễu Sương Sương.
Ánh mắt nham hiểm dời khỏi người tôi, nhìn phía trước và hơi giơ cằm lên, hung tợn nói.
"Tôi sẽ không để cho người phụ nữ kia thực hiện được."
"Như vậy là tốt nhất, tôi sẽ đi âm phủ tìm Lãnh Triết Lăng, khuyên anh ta đi đầu thai, như vậy Thiên Ngạo có thể an toàn rồi." Tôi cố ý nói như vậy, Trần Kha quả nhiên không nói gì nữa, mà tầm mắt vẫn nhìn về phương xa, có lẽ đang suy nghĩ nên giết tôi ở thời điểm nào.
Tôi tạm thời xem như cũng an toàn, nhưng lời nói vừa rồi cũng có một ít là trái lương tâm nếu thật sự gặp lãnh Triết Lăng, thì tôi nên làm sao bây giờ?
Lúc trước phụ tình cảm của anh ta, hiện tại tôi làm sao không biết xấu hổ mà nói muốn người đàn ông khác chiếm đoạt cơ thể của anh ta?
Dọc theo đường đi chúng tôi đều có suy nghĩ riêng, sau khi thả Trần Kha xuống, tôi giữ cửa sổ và nói, "Tối nay tôi sẽ đi âm giới một chuyến, chờ ngày mai cô dẫn Tề Quân sang chỗ tôi, tôi cho cô tin tức mới nhất.”
Nghe vậy, Trần Kha xoay người nhìn tôi, gió đêm thổi bay mái tóc trên gò má của cô ta, thoạt nhìn trông cô ta có chút cô đơn.
"Tề Quân vẫn là một đứa bé, cô thật sự muốn tàn nhẫn với nó như vậy sao?" "Lúc trước lúc lấy máu cũng chưa từng thấy cô đau lòng mà, nó là thi quỷ cũng không phải đứa nhỏ bình thường, hơn nữa thuật ngự quỷ của sư phụ vẫn còn ở trên người nó, nếu không lấy ra ngay cả tôi cũng không biết là sau khi sư phụ chết có sinh ra ảnh hưởng gì không."
"Đừng nói cho tôi những lời vô nghĩa này, hôm nay cô đối với mẹ con chúng tôi làm gì, về sau tôi sẽ đòi lại gấp bội ở trên người cô!" Trần Kha nói xong nhún mũi chân một cái, tung người nhảy mấy cái liền biến mất trong bóng đêm.
Cũng may bây giờ là nửa đêm u tịch, nếu bị người khác phát hiện thì không tốt, người phụ nữ này tự cho là đúng.
"Ôi, đòi lại gấp bội trên người tôi à, tôi ghét nhất chính là loại giả bộ đáng thương đó, dòm ngó chồng người khác, còn dám nói hợp tình hợp lý như vậy!"
Tôi hừ lạnh một tiếng, dùng chân đạp mạnh vào chân ga, xe như mũi tên rời cung liền xông ra ngoài.
Trong gương chiếu hậu đột ngột xuất hiện một đôi mắt, cả người tôi liền căng thẳng, "Thiên Ngạo, anh không say hả?”
"Em đừng quên anh là quỷ, hơn nữa đây cũng không phải cơ thể của anh, cho dù có say, cũng không ảnh hưởng gì tới anh."
Thiên Ngạo ngồi thẳng người dậy, lạnh lùng nhếch môi, "Anh vốn muốn giả say để nhanh chóng rời đi, không ngờ rằng lại nhìn thấy một vở kịch hay này.”
Sắc mặt của anh ta có chút khó coi, không phải là bởi vì tôi xúi giục Trần Kha đi giết Liễu Sương Sương nên tức giận chứ?
"Thiên Ngạo à, anh nghe em giải thích đi, em không phải là cố ý xúi giục Trần Kha đi giết Liễu Sương Sương, mà là cô ta vừa rồi nhìn chằm chằm vào em, ước gì có thể chặt khúc em ra thành 8 đoạn, nên em đành phải kéo Liễu Sương Sương ra làm đệm lưng."
Lãnh Thiên Ngạo cúi người về trước, xoa xoa đầu tôi, sau đó lẻn đến ghế phụ ngồi xuống, "Anh không phải đang giận em, chỉ là không nghĩ tới Trần Kha lại biết diễn trò như vậy."
"Ha ha."
Mặc dù anh ta nói không phải là tôi, nhưng khuôn mặt của tôi vẫn rất xấu hổ, vì vừa rồi tôi rõ ràng cũng đang diễn xuất đó.
"Mộng Mộng, anh chính thức xin lỗi em về chuyện trước đó." Thiên Ngạo quay đầu nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự chân thành.
"Anh không cần xin lỗi em, em không sao, mà bây giờ anh biết mục đích của Trần Kha rồi, sẽ không xúc động giết cô ta chứ?" Lúc trước tôi bắt Thiên Ngạo giết Trần Kha chỉ là lời giận dỗi chiếm đa số, hôm nay nhìn bộ dáng kia của cô ta, tôi lại cảm thấy cô ta có chút đáng thương.
"Không, cô ta không phải là muốn đi giết Liễu Sương Sương sao, chờ cô ta giết Liễu Sương Sương xong, anh mới giết cô ta!"
Thiên Ngạo nói chuyện có kèm theo tức giận, ngay cả tôi ngồi bên cạnh anh ta cũng cảm giác được khí lạnh như băng, loại cảm giác này giống như quay trở về lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, lạnh như băng lại vô tình.
Tôi vốn định nói đỡ cho Trần Kha, nhưng lời nói đến bên miệng rồi mà cũng không nói thành lời.
Ông trời ơi, hãy để con ích kỷ một lần!
Tôi không muốn cứ xoay quanh vấn đề của Trần Kha, tôi vội vàng chuyển đề tài, "Nếu anh vẫn tỉnh, vừa rồi lời của em nói anh đều nghe thấy chứ? Nếu Lãnh Triết Lăng còn chưa đầu thai, thật sự được Liễu Sương Sương tìm về thì làm sao bây giờ?”
"Vậy anh sẽ đánh gã đến hồn phi phách tán!" Nắm đấm của Lãnh Thiên Ngạo vang lên, tôi suýt nữa cho rằng Trần Kha còn ở bên cạnh mình.
Nghe giọng điệu của anh ta tràn ngập phẫn nộ, tôi nhịn không được thở dài, "Anh hiện tại chiếm lấy cơ thể người ta, anh còn tức giận à? Anh có tư cách gì để tức giận?"
"Lúc trước gã chủ động giao cơ thể cho anh, hiện giờ lại muốn trở về lấy lại, chẳng lẽ là đang coi bản tôn là khỉ màn đùa giỡn?"
"Bản tôn lại bản tôn, nơi này cũng không phải là chỗ Hàng Thi!" Tôi bĩu môi, đáy lòng vui vẻ nói không nên lời, lúc trước về chuyện Thiên Ngạo cướp đi cơ thể Lãnh Triết Lăng, tôi còn ghi hận anh qua một thời gian cũng khá dài.
Chỉ là, "Thiên Ngạo, nếu cơ thể của anh thật sự bị Lãnh Triết Lăng lấy về, thì anh sẽ như thế nào đây?”
"Anh sẽ không cho gã có cơ hội này!"
"Ý em là, nếu như, anh sẽ lấy lại bằng mọi giá chứ? Hay trở về bộ dáng như trước kia.”
"Em hy vọng anh thành như thế nào?" Thiên Ngạo đột nhiên nhướng mày nhìn tôi, ném vấn đề này cho tôi.
Ông trời ơi, làm sao tôi biết, tôi chỉ là rối rắm mới hỏi anh ta.
Một bên là tình yêu chân chính sau trải qua đau khổ mới có được, một bên lại là người bạn mà tôi vô cùng áy náy, tôi không thể lựa chọn.
"Không biết, đi một bước tính một bước, tối nay em đi xuống dưới tìm anh ta, có thể nhanh hơn một bước trước khi Liễu Sương Sương tìm được anh ta mới là tốt nhất."
"Không cần đi." Ba chữ mạnh mẽ có lực, Thiên Ngạo dùng một tay bắt lấy tay tôi.
Tôi vội vàng dùng tay kia nắm giữ tay lái, "Em biết anh đang lo lắng cái gì, em sẽ nói cho anh ta biết em sống rất tốt, cho dù anh ta có trở về, em cũng sẽ không ở cùng anh ta, để cho anh ta chết cái tâm này và đi đầu thai.”
Nghe tôi nói như vậy Thiên Ngạo vẫn không chịu buông tay, "Nếu gã ta nhìn thấy em, khẳng định sẽ không đi đầu thai.”
"Vậy cũng tốt hơn là để anh ta bị Liễu Sương Sương tìm được, đến lúc đó Liễu Sương Sương nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp để cho anh ta trở về."
Tính tình của Liễu Sương Sương là gì tôi đã quá hiểu rõ, hơn nữa thân phận đặc biệt của Lãnh Thiên Ngạo, nếu Lãnh Triết Lăng biết Lãnh Thiên Ngạo đối xử như vậy với cha anh ta, thì nhất định sẽ trở về.
Thiên Ngạo không khuyên được tôi, đành phải đồng ý.
Lúc chúng tôi trở về, Gia Minh còn chưa ngủ, sau khi biết được suy nghĩ của tôi, thì anh ta chuẩn bị đồ vật cần dùng ngay lập tức.
Gia Minh nói về việc sư phụ ra đi đã có phát hiện mới, anh ta gọi Thiên Ngạo ra ngoài, tôi gật gật đầu với anh ta, "Đi đi, bên này một mình em cũng có thể làm được.”
"Thiên linh địa linh linh, Tiểu Hắc đi ra dẫn đường!"
Tôi hướng về phía Tây rắc xuống một nắm gạo nếp, cửa lớn âm giới màu đen mở ra, Tiểu Hắc ngồi ở chỗ đó lắc đầu vẫy đuôi nhìn tôi, tôi ném một phần bánh màn thầu máu cho nó dẫn đường.
Không biết có phải do lâu rồi không tới nơi này, mà tôi luôn cảm thấy trên đường đi âm giới lúc này đặc biệt âm u khủng bố, khí lạnh thấu người làm cho người ta nhịn không được rùng mình một cái, thật vất vả mới đến được chỗ quỷ sai, mới phát hiện quỷ sai đương nhiệm bị thay đổi.
"Chào sai đại ca, tôi là người tẩu âm, tên Lưu Mộng Mộng, đây là chút lòng thành kính hiếu kính với hai vị sai đại ca, xin hai vị nhận cho."
Trái lại với lo lắng của tôi là sợ mình mang tiền đến không đủ, cho nên dâng lên hết trong một lần, không nghĩ tới người ta cũng không thèm liếc mắt nhìn tiền giấy trong tay, trực tiếp hướng về phía tôi xua xua tay, "Nể mặt cô là người tẩu âm, lần này liền tha cho cô, lần sau lại dám xông loạn vào âm giới, trực tiếp đánh cô hồn phi phách tán!”.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Hai vị sai đại ca đầu trâu mặt ngựa này nói chuyện rất dọa người, làm tôi sợ đến mức lui về phía sau một bước, đúng lúc này bên trong quỷ môn quan lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, như tiếng quỷ khóc sói gào, tôi rụt cổ hỏi "Sai đại ca, có chuyện gì vậy, trước đây tôi cũng có đến vài lần, bộ có sơ suất gì trong hồ sơ của người tẩu âm ạ!"
"Các người là người tẩu âm, ỷ vào bản thân có mấy phần bản lĩnh liền dám quấy nhiễu quy củ âm giới của chúng tôi, hiện tại cấp trên đã hạ lệnh cấm tất cả người tẩu âm tiến vào!"
"Mày nói nhiều với nó như vậy để làm gì? Là quên mất hai tên quỷ sai kia bị thay đổi như thế nào à?" Một quỷ sai có người đen nhánh đứng bên cạnh chửi bới, sau đó quay đầu liền giơ lên cương xoa về phía tôi, "Mau đi đi, bằng không tao sẽ không khách sáo!!”
Tôi hiện tại là hồn phách, bị pháp khí của quỷ sai đụng trúng sẽ làm nguyên khí bị trọng thương, nên tôi nhanh chóng lui xa một chút.
Mới qua có mấy ngày ngắn ngủi, sao lại biến thành như vậy rồi?
Tôi vất vả lắm mới đến được đây cứ vậy mà đi thì tôi chắc chắn sẽ không cam lòng, với lại có loại trực giác, làm cho tôi có cảm giác, việc này có liên quan đến Lãnh Triết Lăng.
"Sai đại ca, nếu như lúc trước có người tẩu âm nào phạm vào quy củ, vậy tôi thay bọn họ xin lỗi hai vị, với lại hai vị có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Nếu không tôi không rõ ràng mà trở về, lại phải đến đây quấy rầy hai người nữa."
Có lẽ sợ tôi hỏi làm phiền, sai đại có có chút lòng tốt nọ mới ném lại một câu, "Có quỷ hồn bị người tẩu âm đưa ra ngoài chưa thấy mang trở về, cô hiểu rõ chưa? Còn không mau cút!!"
"Vâng vâng, cảm ơn sai đại ca, tôi đi đây, chút tâm ý này, kính xin sai đại ca nhận cho, coi như là hôm nay đã quấy rầy rồi!" Tôi bỏ tiền giấy xuống và vội vã rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...