Dịch: Mã Tộc
Bầu trời hắc ám ép chặt khiến người ta không thể thở nổi, một đám người chờ đợi phía trên của Thi Ma Uyên, trên gương mặt mỗi người đều lộ rõ lo lắng bất
an.
Phía dưới không ngừng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết, điều này càng làm cho bọn họ thêm bất an.
“Mau cởi trói cho ta, ta phải đi cứu chàng.” Ma Tâm Ái nổi giận gầm lên.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám nói một lời, cũng không có ai dám đáp lời.
“Có nghe không?” Ma Tâm Ái lại tức giận hét lên.
Tô Tiểu Thiến vội đi qua, vỗ nhẹ lên vai nàng ta an ủi: “Cô đừng có như vậy, cô phải tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô đây là đang an ủi nàng ta, cũng là đang an ủi chính bản thân mình, nhìn Minh Diệm đang thoi thóp trong tay, không có ai có thể nóng vội hơn cô, nhưng cô biết, nếu như cô chạy bừa xuống dưới nói không chừng còn làm
liên luỵ đến y.
“Nhưng chàng đã đi lâu như vậy…” Ma Tâm Ái run rẩy nói.
Tô Tiểu
Thiến nhẹ nhàng ôm lấy hai con trùng đen vào lòng, trong lòng không
ngừng cầu khấn, ông trời ơi cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy để cho y bình an trở lại.
Thi Ma Uyên
“Ngươi không quan tâm bọn chúng, vậy nó thì sao?” Lê Ngạo lắc lư ‘thứ’ trong tay cười một cách xảo quyệt.
“Linh Nhi” Thây ma tóc trắng mất khống chế kêu gào.
“Gia gia (= ông nội), gia gia cứu con, hu hu.” Bé con thây ma trong tay y không ngừng vùng vẫy, trong lúc thây ma tóc
trắng xuất hiện thì y đã phát hiện ở đằng xa đã thấy có một bóng đen nhỏ di động cùng với thây ma tóc trắng, tuy rằng con bé ẩn nấp trong góc
tối, nhưng đôi mắt tím của y có thể nhìn xuyên thấu trong màn đêm, đã
thấy rõ được sự lo lắng trong đôi mắt của con bé.
“Ngươi mau thả cháu gái ta ra” Thây ma tóc trắng lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, ngữ khí cũng bắt đầu bi đát.
“Linh Nhi? Cái tên không tệ” Lê Ngạo mỉm cười, nhìn về phía bé con thây ma y nắm trong lòng bàn tay không nén nổi nghi hoặc, cái thứ này cũng quá nhỏ đi.
“Ngươi… nếu như ngươi dám động vào một sợi lông của nó, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Lê Ngạo nhếch lên một nụ cười khinh thường, “Ta giết chết bọn ngươi dễ dàng cũng giống như bóp chết một con kiến vậy, ngươi và cháu gái ngươi đều có trái tim.”
“Ngươi… ngươi làm sao biết được?” Thây ma tóc trắng sửng sốt hỏi.
“Kẻ vô tâm vô phế ( = không tim không phổi) thì sẽ không biết lo lắng, ngươi không nhìn thấy trong mắt của nó đầy
vẻ lo lắng sao? Ta không muốn gây tổn thương cho nó, ta cần thứ gì, lúc
ta đến cũng đã nói qua rồi.”
“Được, ta đưa cho ngươi, nhưng ngươi không được làm hại đến nó.”
Lê Ngạo mỉm cười gật đầu, coi bộ, bé con thây ma này rõ ràng còn quan trọng hơn y.
Một lát sau, ông cầm một chiếc hộp màu đỏ đi ra.
“Trong
chiếc hộp màu đỏ này có một viên thuốc, chỉ cần thả trùng đen vào trong
bồn tắm, bỏ viên thuốc vào, bọn chúng sẽ khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.”
“Đồ của Ma Tâm Ái đâu?” Lê Ngạo nhận lấy chiếc hộp đỏ cũng không quên chuyện của Ma Tâm Ái.
“Đồ vật
đó không thể đưa cho nàng ta, ngươi có biết rằng, nàng ta ngay cả người
thân cũng muốn hại, loại người này không có tư cách sinh sản?” Thây ma tóc trắng nói.
Lê Ngạo nhẹ nhàng nói: “Ngươi cho rằng như vậy là làm việc tốt sao? Một người nữ nhân chỉ khi làm mẫu thân mới có thể hiểu được người thân quan trọng cỡ nào, vả lại, nàng ta là bị bức ép, ta hy vọng ngươi có thể cho nàng ta một cơ hội để sửa
chữa sai lầm.”
“Việc này…”
Lê Ngạo cúi người xuống đặt bé con thây ma lên tay ông, “Ngươi cũng biết được rằng tính quan trọng của cháu gái đối với ngươi không phải sao?”
“Gia gia… gia gia…” Linh Nhi ôm chặt lấy cổ ông kêu lên.
“Bỏ đi bỏ đi” Dứt lời, ông lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ, mở hộp gấm ra, bên trong là một hạt châu trong suốt.
“Đồ của
nàng ta đã bị ta phong bế lại, ngươi cầm trở về đặt nó lên người nàng,
nó sẽ tự tìm đúng vị trí của mình, ôi, ta coi như vì Linh Nhi tích phúc
vậy, hy vọng nàng ta có thể làm cho bá tánh có cuộc sống tốt hơn, bọn ta cũng sẽ được tốt hơn.”
“Cám ơn.” Lê Ngạo mỉm cười nói, xoay người định rời khỏi.
“Khoan đã.” Ông đột nhiên gọi y lại.
“Còn chuyện gì nữa sao?” Lê Ngạo xoay người lại hỏi.
“Có thể nói cho ta biết, ngươi là ai được không?” Ông hỏi.
Lê Ngạo nở một nụ cười, “Một người không nên lưu lại ở thế giới này” Dứt lời, y xoay người rời khỏi.
“Ngươi mau cởi trói cho ta, ngươi có biết như vậy là sẽ hại chết chàng hay không?” Ma Tâm Ái nhìn thấy y đã đi lâu rồi mà còn chưa lên lo lắng vô cùng.
Tô Tiểu
Thiến nhìn thấy nàng ta như vậy trong lòng cũng vô cùng lo lắng, bỗng
nhiên hạ quyết tâm, cô đi đến bên cạnh nữ đội trưởng đặt hai con trùng
đen vào tay nàng ta, “Giúp tôi chăm sóc bọn họ” Dứt lời, cô không chút do dự nhảy xuống Thi Ma Uyên.
“Đừng…” Mọi người kinh ngạc la lên.
“Không phải đã nói ngươi ở trên đây đợi ta rồi sao?” Lê Ngạo ôm lấy cô từ bên dưới bay lên, giọng điệu của y đầy sự trách cứ.
Vừa chạm đất, Tô Tiểu Thiến sửng sờ nhìn y nói: “Anh không có chuyện gì chứ?”
“Ngươi nhìn dáng vẻ của ta xem giống có chuyện lắm sao?” Y cười nói.
Nữ đội
trưởng thấy y bình an vô sự trở lên, liền vội vã kêu người cởi trói cho
nữ vương, dây trói vừa cởi Ma Tâm Ái bổ nhào vào trong lòng Lê Ngạo.
“Chàng không sao? Hu hu, ta rất lo cho chàng.” Ma Tâm Ái khóc nức nở trong lòng y.
Lê Ngạo vuốt tóc nàng ta dịu dàng nói: “Ta đã nói rồi, ta sẽ bình an trở về.”
Tô Tiểu Thiến vội đem trùng đen đến nói: “Nè, hai người các người muốn thân mật có thể chờ lát nữa được không? Minh Diệm hiện tại đang rất nguy kịch đó.”
Lê Ngạo tiếp lấy trùng đen trong tay cô rồi dẫn đầu trở lại cung điện.
Chỉ thấy y
đem trùng đen bỏ vào bồn tắm, rồi bỏ một viên thuốc hơi lớn vào, viên
thuốc này gặp nước liền bắt đầu hoà tan, chớp mắt phát ra ánh sáng chói
mắt, toàn bộ đám trùng đều khôi phục lại hình người.
“Minh Diệm…” Tô Tiểu Thiến chạy qua ôm chầm lấy Minh Diệm đang hôn mê bất tỉnh không ngừng kêu gọi.
“Minh Diệm, con tỉnh lại đi, hu hu… con không thể bỏ mẹ lại một mình…” Tô Tiểu Thiến oà khóc.
“ Mẹ… nước mũi của mẹ rớt lên mặt con rồi…”
“Cái gì, nước mũi của mẹ làm sao mà…” Tô Tiểu thiến khựng lại một lát, vội nhìn đứa con trai bị cô ôm chặt đến biến dạng.
“Con trai con tỉnh lại rồi? Hu hu, con doạ mẹ chết khiếp luôn” Tô Tiểu Thiến ôm nó vào lòng mừng rỡ nói, lúc này Minh Diệm cố mỉm cười một lát, rồi lại ngất đi.
“Bà ngoại…”
Ma Tâm Ái
gọi một tiếng, khiến cho mọi người đều im bặt, Tô Tiểu Thiến xoay ngươi
nhìn qua, chỉ thấy một bà lão tóc bạc phơ khuôn mặt đầy nước mắt đi ra.
“Tâm Ái…” Bà mở rộng vòng tay run run gọi.
“Bà ngoại… bà ngoại…” Ma Tâm Ái cũng không khống chế được thêm nữa bổ nhào vào khóc nức nở.
Bà lão hai hàng nước mắt tuôn rơi, bà run rẩy vuốt mái tóc nàng ta không ngừng nhận lỗi “Bà ngoại sai rồi, bà ngoại sai rồi… Bà ngoại nghe lời gièm pha mới hiểu lầm con, Tâm Ái tha thứ cho bà nha.”
Ma Tâm Ái
vội ngẩng đầu, trong mắt đầy sự kinh ngạc, chuyện… chuyện này làm sao có thể, bọn họ rõ ràng đều không có trí nhớ, sao bà lại có thể nhận lỗi
được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...