Lê Ngạo cười một cách tà ác, kéo lấy nàng ta đang tức giận, lật người đè nàng ta
dưới thân, Ma Tâm Ái mở to đôi mắt nhìn chằm chằm y đang từ trên cao
nhìn xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng.
“Ngươi ba lần bốn lượt câu dẫn ta, ngươi muốn gì?” Đôi mắt màu tím của Lê Ngạo chớp động giơ ngón tay nhẹ nhàng phớt qua gò má nàng ta.
“Hưm…” Ma Tâm Ái căng thẳng nuốt nước miếng, nàng ta không cách nào khống chế
được con tim, từ lần đầu tiên nhìn thấy y hôn mê, nàng ta liền bị hấp
dẫn bởi khuôn mặt đầy khí chất anh tuấn của y, chờ đến khi y mở đôi mắt, nàng ta lại chấn kinh lần nữa, nàng ta không biết rằng trên thế gian
lại có người có đôi mắt xinh đẹp đến thế, màu tím lóng lánh kia, đẹp đến mức làm người ta không thể thở nổi.
“Nghe nói… ngươi là chủ một nước?” Lê Ngạo nắm lấy cằm nàng ta mỉm cười hỏi.
Ma Tâm Ái
gật đầu không cần suy nghĩ, trong thế giới nữ tôn này, nam nhân giống
như con chó vậy tuỳ ý để nàng ta giẫm đạp, nàng ta đánh chửi, nhưng nàng ta chưa từng nghĩ đến nơi đây sẽ xuất hiện một người nam nhân còn hơn
cả nam nhân, y bá đạo, y lãnh khốc, y lại không để ý gì đến tình yêu của nàng ta, mà cho dù vậy nàng ta vẫn cứ như bị trúng bùa mê không thể nào dứt ra được.
“Vậy thì, Nữ vương Bệ hạ, nhờ người của ngươi, giúp ta tìm hai người bằng hữu”
“Bằng hữu?” Ma Tâm Ái khẽ nói.
“Một cô gái vô cùng dễ thương, cùng với một đứa bé trai tướng mạo rất giống ta” Lê Ngạo tiếp tục nói.
“Ta…”
Lê Ngạo cười một cách tà ác, sau đó đôi mắt hơi khép, đôi môi gợi cảm tiến gần môi
nàng ta, Ma Tâm Ái hoàn toàn không thể hít thở nhắm mắt lại, tim của
nàng ta đập ‘bịch bịch bịch’ điên cuồng, dường như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực, mà nàng ta thì vô cùng vô cùng chờ đợi nụ hôn này.
Nhưng mà…
Y lại rời khỏi quỹ đạo ban đầu chuyển hướng về lỗ tai nàng ta, “Ngươi sẽ không cự tuyệt ta, cho nên, nhiệm vụ tìm người giao cho ngươi đó” dứt lời, y ngồi thẳng người ngửa ra sau nhắm mắt lại không thèm quan tâm đến tâm tư hỗn loạn của nàng ta.
“Bọn họ là gì của chàng?” Ma Tâm Ái cảnh giác hỏi.
“Một người là muội muội của ta, một là con trai của của muội muội ta” y nhắm mắt khẽ nói.
“Người nhà của chàng?”
Lê Ngạo
không thèm để ý đến nàng ta nữa, Ma Tâm Ái xấu hổ đứng lên, sắc mặc nàng ta sớm đã đỏ một mảng, nàng ta ngượng ngùng chỉnh lại xiêm y trên người sau đó nhanh chóng rời khỏi tẩm cung.
Bên ngoài cung
“Tìm cho Bổn vương hai người rơi xuống còn lại” Ma Tâm Ái truyền lệnh xuống.
“Dạ” chúng nữ binh đồng thanh nói.
“Nhớ kỹ, đứa bé trai tìm được thì mang về cho ta, còn về ả nữ nhân kia, tìm thấy thì đem ả ném xuống Thi Ma Uyên (= vực thây ma)” Ma Tâm Ái nói một cách lãnh khốc, nàng ta sẽ không cho phép nam nhân mà nàng ta nhìn trúng nhớ nhung người nữ nhân khác, dẫu cho có là người
thân của y cũng không được!
Sự lãnh khốc của Ma Tâm Ái làm người ta phát lãnh, tính khí của nàng ta càng làm người ta không tài nào nắm bắt được…
Trong hoa viên, truyền ra từng tiếng xin tha thê thảm.
“A… hu hu… hu hu… nữ vương tha mạng, nữ vương tha mạng…” một người nam sủng anh tuấn lúc này toàn thân đầy máu, cả người trần
trụi ngồi trên mặt đất trong hoa viên, trên người y đều là vết roi, trên trời đang lất phất tuyết rơi.
Ma Tâm Ái
tay cầm roi quất một cách tàn bạo lên người nam sủng đang khóc thảm
thiết trên mặt đất, mà nàng ta thì không mảy may thương tiếc, “Nói ta nghe, Bổn vương khiến người ta chán ghét đến vậy sao?” vừa nói chiếc roi của nàng cũng vừa rơi lên người y.
“Nữ vương tha mạng… hu hu…” người nam sủng không biết đã làm sai điều gì, sao nữ vương lại nổi giận đùng đùng đến vậy, vốn khắp người y đã đau đớn không thôi, cộng thêm
trời tuyết rơi đầy khiến vết thương của y càng thêm đau đớn.
“Cái tên vô dụng chỉ biết có khóc?” Ma Tâm Ái tàn nhẫn quất y, đều là nam nhân sao lại khác biệt lớn đến vậy?
Người nam
sủng cuối cùng do thể lực không thể chống đỡ nổi nên ngất xỉu đi, mới
khiến cho nàng ta dừng tay lại, tại sao nàng ta đối xử với y tốt như
vậy, mà y vẫn cứ lãnh đạm như thế? Nhưng cho dù như vậy, nàng ta vẫn cứ
nhớ đến y? Ma Tâm Ái không hiểu, vô cùng không hiểu! Đây lẽ nào chính là ‘yêu’ trong lời của bà ngoại sao?
*************** Đường phân cách linh dị ***************
Tô Tiểu
Thiến nằm bò trên cửa sổ nhìn xuân sắc hiếm có có được, những đoá hoa
trên mặt đất từng đoá nở rộ, cô còn chưa kịp thưởng thức, thì bỗng trời
đất u ám, sau vài giây, trên bầu trời lất phất bông tuyết rơi, chỉ trong nháy mắt, núi rừng, ruộng đồng, thôn trang, tất cả đều bị che phủ trong màn tuyết trắng xoá.
Còn những đoá hoa, cây cỏ kia thì giống như hoa Quỳnh (1) trong chớp mắt biến mất…
“Xem ra nữ vương đã quá để tâm đến người bạn này của cô rồi” bà Vương từ đằng sau đi đến, trên mặt bà hiện rõ sự lo lắng.
“Bà bà…” Tô Tiểu Thiến bước đến phía trước dỡ lấy tay bà.
“Tiểu Thiến à, ta đã nhờ ông già mua cho cô đạo cụ rồi”
Tô Tiểu Thiến mơ hồ không hiểu, “Bà bà, mua đạo cụ làm gì?”
Bà Vương khẽ than một tiếng, “Nếu như bà bà không có nhìn lầm, vị nữ vương này nhất định bị bạn của cô mê hoặc rồi, cho nên nàng ta nếu như biết được sự tồn tại của cô, nhất
định sẽ không tha cho cô đâu, hôm qua ông già có nghe ngóng được tin cả
thành trên dưới đều đang đi tìm các người đó”
“Tìm chúng tôi?”
“Nghe lời bà, chờ lát nữa bà giúp cô mang thêm vết sẹo do ta đặc chế, sự lãnh
khốc của nữ vương Ma Huyễn Giới, ai ai cũng biết, nếu mà cô bị nàng ta
phát hiện không chừng sẽ bị ném xuống Thi Ma Uyên, nghe lời bà bà, cô
hoá trang xong mới có cơ hội tìm kiếm con trai và bạn của cô”
“Thi Ma Uyên?” Tô Tiểu Thiến nghe đến ba từ này bỗng dưng nổi hết da gà.
Bà Vương giải thích nói: “Thi Ma Uyên là nơi âm u khủng bố nhất Ma Huyễn Giới, tuy rằng người của Ma
Huyễn Giới có thể vĩnh viễn bất tử, nhưng nếu đắc tội với nữ vương, sẽ
bị ném xuống Thi Ma Uyên sâu không thấy đáy này, dưới đáy nuôi rất nhiều thây ma”.
“Mà cô
một khi đã rơi xuống dưới, thì sẽ sống không bằng chết, bọn họ sẽ đục
khoét linh hồn cô, chờ đúng bảy bảy bốn mươi chính ngày linh hồn của cô
sẽ bị ăn mất, thân thể cũng mãi mãi sẽ để lại mùi tanh hôi thối rữa,
nhìn bên ngoài thân thể có lẽ hoàn chỉnh nhưng kỳ thực bên trong hoàn
toàn trống rỗng, để lại cho cô chỉ là cái xác không hồn như là một khối
thịt biết đi, sau cùng cô cũng sẽ biến thành thây ma xấu xí vô cùng”.
Trời ơi, cái Ma Huyễn Giới này lại có nơi còn khủng bố hơn cả mười tám tầng địa ngục nữa?
“Bà bà… con… con phải rời đi, con sẽ làm liên luỵ đến bà” Tô Tiểu Thiến vội nói, cô không thể làm liên luỵ đến bất kỳ người nào, không thể được…
(1) Hoa Quỳnh: (tên khoa học:
Epiphyllum), là một chi thực vật gồm khoảng 19 loài thuộc họ Xương rồng
(Cactaceae), có nguồn gốc từ Trung Mỹ. Tên gọi chung của chúng trong
tiếng Việt là quỳnh, hoa được gọi là hoa quỳnh. Các loài quỳnh thường
được trồng để làm cảnh và hoa nở về đêm nên được mệnh danh là nữ hoàng
của bóng đêm. Thân và lá một số loài quỳnh cũng được thêm vào trong một
số dạng của loại đồ uống gây ảo giác ở khu vực rừng mưa Amazon là
ayahuasca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...