Tô Tiểu Thiến buồn bực trở lại phòng của y, không còn cách nào, đây là mệnh lệnh của y, làm thiếp thân thị nữ (= thị nữ đi theo bên người) chính là bất cứ lúc nào cũng phải ở bên cạnh y, cho dù là lúc ngủ cũng
như vậy, cho nên, mấy hôm nay cô đều phải ngủ ở trên ghế, ôi, mất mặt,
vừa nãy thật sự là vô cùng vô cùng mất mặt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mí mắt của cô cũng càng ngày càng trĩu nặng.
Vừa định
chợp mắt, thì bỗng nhiên nghe thấy ‘bộp’ một tiếng, khiến cho cơn buồn
ngủ lập tức tan biến, theo phương hướng âm thanh nhìn qua, chỉ thấy Lê
Ngạo lắc lư không vững đi về phía căn phòng, trọng tâm thân thể không
vững ngã lên cửa.
“Nô tì tham kiến Minh Vương” Tô Tiểu Thiến vội lên trước hành lễ.
“Chóng mặt…” Y lẩm bẩm một tiếng thân thể liền ngã xuống, Tô Tiểu Thiến thấy vậy vội vàng tiến lên đỡ, trong chớp mắt khắp phòng tràn ngập mùi rượu trên
thân thể y.
“Woa…Nặng ghê luôn…” Tô Tiểu Thiến ráng sức đỡ y kêu lên, nhưng lại không nghe thấy y hồi
âm, liếc nhìn sang, thì ra y đã ngủ mất tiêu rồi, không còn cách nào, cô kéo lê bước chân nặng nề, phí hết sức chín trâu hai hổ (*) mới dìu hắn lên giường được.
( (*) Sức chín trâu hai hổ: Tức dùng rất nhiều sức, nổ lực to lớn, hình dung làm việc hao tổn rất nhiều sức lực.)
“Minh Vương… Minh Vương…” Tô Tiểu Thiến khẽ gọi, nhưng đáp lại chỉ là tiếng thở nhẹ truyền ra từ mũi của y.
“Minh Vương…” Cô lại khẽ gọi một lần nữa, nhưng y lẫn ngủ say như cũ, cô đặt mông ngồi xuống mép giường nhìn y.
Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Sau một hồi, cô dùng ngón tay chọt chọt vào ngực của y, “Ê… Ê…” Thấy cả buổi trời cũng không có động tĩnh gì, trừ khi y đã ngủ say thật rồi?
Trầm mặc vài giây, cô cuối cùng chống nạnh chỉ về phía y quát: “Đồ khốn kiếp, anh chảnh cái gì chứ hả, anh tưởng là mình đẹp trai chắc?
Nói cho anh biết, tôi đã gặp qua người đàn ông đẹp trai hơn anh gấp ngàn lần vạn lần kia kìa, hứ, nói tôi ngu ngốc, anh mới ngu ngốc, cái đám
đàn bà đần độn ở trước mặt anh thì giả bộ hiền thục phẩm đức, má nó (= từ chửi nha), tôi nói cho anh biết, thật ra bọn họ người nào người nấy đều là mặt
người dạ thú, anh cái tên nóng nảy, anh cứ tưởng rằng bắt tôi đánh đàn,
anh muốn làm cho tôi mất mặt chứ gì, tôi nói cho anh biết, cho dù tôi
không biết đàn thì đã sao? Tôi vẫn không phải đã lừa gạt qua ải rồi sao? Hứ hứ hứ!”
Phù phù, cằn nhằn một hồi xong xuôi, cô mới cảm thấy trong lòng tương đối thoải mái.
Trong phòng
vẫn yên tĩnh như cũ, lại trầm mặc một lát, cô mới tĩnh tâm lại, hơ, đều
nói y đẹp trai, cô phải xem thử rốt cuộc y đẹp trai cỡ nào?
Nghĩ đến
đây, Tô Tiểu Thiến nhịn không được lên trước nhìn một cách tỉ mỉ, chỉ
thấy lông mày rậm rạp hơi hếch lên, lông mi dài mà còn hơi cong giống
như cây quạt, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi phấn nộn (= hồng mềm mại) giống như cánh hoa hồng vậy, còn có làn da trắng trẻo…
Cô lại cầm
lòng không đặng giơ ngón trỏ ra từ trên trán y nhẹ nhàng lướt xuống, cho đến đôi môi gợi cảm mới dừng lại động tác, môi mềm ghê vậy đó, giây
phút chạm nhẹ vào, cô thả ngón tay ra khẽ nói, “Thật ra bộ dáng của anh khá tốt đó, chỉ là tính khí xấu quá thôi”
Trầm mặc một lát, cô khó nhọc giúp y cởi áo ngoài, sau đó lấy khăn nhúng nước lau thân thể y, “Hơ, da dẻ không tồi, rất là đàn hồi nha” Cô vừa lau vừa tự lẩm bẩm, nhân tiện thừa cơ nhéo da của y, mặc kệ y,
dù sao y cũng đang ngủ, cứ coi như là hình phạt được rồi, ai kêu y xấu
xa như thế!
Động tác nhỏ này làm cô vui quá quên luôn cả chuyện cũ, tâm tình cực tốt, khà khà,
nếu trở lại phàm gian nói với Tĩnh Nghi rằng cô đã từng nhéo Minh Vương
không biết cô ấy sẽ có phản ứng ra sao? Nghĩ đến đây cô lại nhịn không
được cười lớn ha hả.
Mà cô lại
không biết rằng, cái vị đang nằm trên giường kia, trên khuôn mặt tà ác
nhưng lại tuấn mỹ lúc này ẩn hiện một nụ cười phóng đãng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...