Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta

‘Rầm’ một
tiếng, cửa bị đóng lại, trong căn phòng ẩm ướt u ám, lan toả ra một mùi
hôi thối, Tô Tiểu Thiến không quen bịt lấy mũi.

Huyết cười gượng hơ hơ vài tiếng, rồi hất tay một cái, căn phòng trong chớp mắt bừng sáng.

“A…” Một tiếng thét kinh khủng, ngay khi cô nhìn rõ căn phòng thì đã bắt đầu hét vang vọng khắp cả toà thành.

Những thứ này là gì vậy?

Là người, là người đó!

Tô Tiểu
Thiến kinh hoàng đôi mắt trừng lớn, dưới đất nằm không biết bao nhiêu
thi thể, xương trắng chỗ nào cũng có, sọ người, xương chân được chất
thành đống ở mỗi một góc trong phòng.

Thời điểm mà tầm mắt Tô Tiểu Thiến từ phía dưới di chuyển lên trên giường, cô lại
kinh hoàng bịt chặt lấy miệng, nhưng mà, tiếng thét sợ hãi vẫn lọt qua
kẽ tay truyền ra.


Trên chiếc
giường rộng lớn, đang treo một nữ nhâ, trên ngực nữ nhân cắm một cái ống dài trong suốt, cái ống bên trong đều là máu đỏ tươi, sau khi nhìn rõ
diện mạo của nữ nhân này, Tô Tiểu Thiến chịu không nổi lớn tiếng gào
lên: “Cô… cô đã làm gì cô ấy?” Không sai, nữ nhân này
chính là cô gái mà đã cho cô mượn tấm vải màu đen, trên miệng của cô ấy
có một cái nốt ruồi màu đen, nên sẽ không nhận sai được.

“Ngươi nói đi?” Huyết cười một cách tà ác, đồng thời đưa lưỡi ra liếm lấy môi.

“Cô… cô là ác ma, ác ma.” Người dịu dàng như cô, lúc này đây lại vô cùng oán hận người nữ nhân trước mặt này.

Huyết không
để ý mỉm cười, xoay người một cách tao nhã, y phục màu trắng của ả ta
trong nháy mắt biến thành màu đen, làn da hoàn mỹ trước kia bây giờ xù
xì giống như lưng của con cóc, nổi lên từng cục từng cục, đôi môi hồng
phấn kia thì bây giờ cũng biến thành màu đỏ của máu, đôi cánh giống như
thiên sứ kia cũng hiện ra, chỉ không giống là, đôi cánh của ả ta một bên màu đen, bên còn lại là màu trắng.

“Cô rốt cuộc là ai?” Tô Tiểu Thiến phẫn nộ chất vấn.


“Ta không phải là đã nói rồi sao? Ta là Huyết đó.” Ả ta lại cười tiếp, tiếng cười lần này vô cùng chướng tai.

“Tuyết? Cô không xứng!” Tô Tiểu Thiến căm hận nói.

“Ta chưa từng nói ta là Tuyết của tuyết trắng nha, đó là tự ngươi cho là như vậy thôi, ta là cái kia kìa…” Đang nói ả ta đi đến phía trước mặt cô gái kia, lấy một đầu của cái ống bỏ vào miệng mình, hút một ngụm lớn.

“Tuyết… Huyết? Cô… cô là Huyết kẻ thích uống máu?” Tô Tiểu Thiến run rẩy hỏi, cô đã nhìn rõ rồi, cái ống màu đỏ kia lại
một lần nữa phình lên, còn ả ta thì đang hưởng thụ không thấy chán.

Huyết uống cũng đủ rồi, ả ta chán ghét quăng cái ống, đi đến phía trước mặt người nam nhân kia, bất ngờ vung ra một cái bạt tai.

Tô Tiểu Thiến bị hành động bất ngờ của ả ta làm kinh ngạc nói không nên lời, ả ta là có ý gì?

“Máu của ả đã hết rồi, ngươi lại không biết đổi cho ta một người khác?” Huyết tức giận trách mắng người nam nhân kia.

Người nam nhân đối với sự trách mắng của ả, đuối lý cúi đầu nhận sai.

Nhìn thấy hắn ta nhận sai, tâm tình Huyết bỗng tốt hơn, sau đó lại vỗ vỗ lên khuôn mặt bị đánh của hắn ta, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chờ một lát thì lấy máu của ả đút cho ta.” Nói xong, ả liếm lấy đôi môi một cách thèm thuồng, giống như đã uống được máu của cô vậy.

Tô Tiểu Thiến nhìn thấy vậy nội tâm một trận kinh tởm, người nữ nhân này thật khủng bố quá đi.

Huyết nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô đánh giả tỉ mỉ, nhịn không được khen ngợi: “Đôi mắt của ngươi thật sự rất đẹp, có điều, chỉ một lát nữa thôi nó sẽ nằm trong bụng của ta, ha ha.”

“Đồ
biến thái, thì ra Tư tế Đại nhân ăn thịt người thật sự chính là cô, mà
cô, cư nhiên lại để cho Vũ phải gánh chịu cái ác danh như thế này.” Tô Tiểu Thiến không thể tin được nói, đây mà là chị được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui