Trung tâm
thành phố náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ trên đường phố phồn hoa, xe cộ đông
đúc, Tĩnh Nghi và Minh Diệm ngồi bên cửa sổ ăn bữa tối vừa được mang
đến.
Nhưng đột
nhiên, Minh Diệm đang ăn ngon lành sắc mặt bỗng tái xanh, ngực truyền
đến một trận đau đớn, theo bản năng nó ôm lấy ngực.
“Nè, nè, tiểu quỷ mày bị làm sao vậy?” Tĩnh Nghi thấy sắc mặt nó đen thui bất giác đến bên cạnh nó lo lắng hỏi.
Tĩnh Nghi thấy nó không thèm trả lời, chỉ lo ôm lấy ngực sắc mặt cực kỳ khó coi, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Tao đưa mày đi bệnh viện.” Nói xong, cô bèn muốn đỡ nó đang đau đớn lên.
“Không… không cần đâu.” Hít sâu hai ngụm khí, nó cảm thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều.
“Nè, mới nãy mày bị sao vậy? Hay là, chúng ta vẫn nên đi bệnh viện xem thử đi.” Tĩnh Nghi vẫn có chút không yên tâm hỏi.
Minh Diệm hít sâu một hơi, sắc mặt cũng hồi phục trở lại, trầm mặc vài giây, nó nhíu mày nói: “Ta đột nhiên cảm thấy xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Tĩnh Nghi bị lời nói của nó làm cho ngơ ngác, xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì cơ chứ?
Không gian ngừng lại vài giây – - -
“Đúng đã xảy ra chuyện rồi.” Tĩnh Nghi đột nhiên nói ra lời không không có đầu óc.
Hả? Minh Diệm đang ôm ngực ngẩng đầu không hiểu nhìn cô, cái đồ ngu ngốc này lại chơi trò gì nữa đây?
“Mày nhìn tao làm cái gì, căn nhà tao xém chút nữa là bị mày thiêu rụi, cái này không gọi là xảy ra chuyện à?” Tĩnh Nghi thấy nó gần hồi phục rồi, cô cũng trở lại chỗ ngồi.
Minh Diệm luôn cảm thấy có điều không thích hợp cho lắm, cái loại đau đớn đến từ tim này, trừ khi là…
“Được rồi, mày khỏi tự trách nữa, tao là người tốt nên không tính toán với
mày, mày mau ăn nhanh lên đi, tao đã gọi nhân viên công ty xây dựng đến
sửa chữa nhà bếp rồi.” Tĩnh Nghi gắp một cái cánh gà bỏ vào chén nó.
“Không đúng.” Minh Diệm đột nhiên đứng dậy, cái biểu tình nghiêm túc kia làm cho Tĩnh Nghi giật nảy mình.
“Không đúng cái gì?”
“Tiêu rồi, người đã xảy ra chuyện.” Minh Diệm không ngó ngàng đến Tĩnh Nghi, mà tự nói tự trả lời luôn.
“Nè, mày đang nói cái gì vậy? Mày đừng có cuống quýt lên như vậy, tao sắp bị mày làm thành bệnh thần kinh luôn rồi.” Tĩnh Nghi rất bất mãn gào lên một câu.
Minh Diệm liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng phán ra một câu, “Không cần ta kích thích, người căn bản là đồ bệnh thần kinh.” Nói xong, nó xoay người ra khỏi nhà hàng.
“Ê, mày chờ tao với.” Tĩnh Nghi vội vã gọi nhân viên phục vụ rồi quăng 200 đồng, cũng không đợi nhân viên phục vụ thối tiền lẻ vội vàng chạy theo.
“Nè, cái tên tiểu quỷ này, mày rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả?” Tĩnh Nghi thở dốc phì phò đuổi theo bước chân vội vã của nó.
“Cái người ngu ngốc kia xảy ra chuyện rồi,” Nó vừa nói vừa đi về phía trước.
Tĩnh Nghi nghĩ ngợi, buột miệng nói: “Mày nói là Tiểu Thiến xảy ra chuyện à?”
Lời nói của cô, khiến cho Minh Diệm đang chạy cấp tốc liền ngừng bước, “Nè, mày đừng có nhìn tao như vậy, mẹ của mày ngu ngốc là sự thật mà.” Tĩnh Nghi nhìn thấy biểu tình trả lời trên mặt nó viết là, ‘ngươi làm sao lại biết’.
Minh Diệm than nhẹ một tiếng, cái đồ ngu ngốc này cũng có thể nhìn ra, mẹ của nó quả nhiên rất ngốc!
“Ta phải đi cứu người.” Minh Diệm nói xong cứ nhắm phía trước mà đi.
“Ê, mày làm sao đi đây? Mày đừng quên, bây giờ mày là người, là người đó.” Tĩnh Nghi ở phía sau gào lên, ý của cô rõ ràng là, ‘mày không phải ma, lẽ nào mày biết bay à?’
Lời của Tĩnh Nghi vừa dứt, Minh Diệm đã lao trở lại, “Ngươi – - – dẫn ta đi tìm người.”
“Tao?” Tĩnh Nghi chỉ chỉ mình.
“Phải, hơn nữa ngươi nhất định phải tìm cho ta một con gà biết bay, ngay lập tức.” Minh Diệm lấy khẩu khí mệnh lênh nói, bởi vì nó nhớ rõ mẹ của nó lúc đi là ngồi ‘phi kê’ (*), phi kê chắc là rất nhanh đây!
( (*) Phi kê (飞鸡): Hèm hèm, đọc khúc này mà đau cả ruột. Khúc này thật ra là
phi cơ (飞机) tức máy bay, nhưng vì từ cơ (机) và từ kê (鸡) trong tiếng Hoa phát âm giống nhau, đều là ‘ji’ nên mới khiến bạn Minh Diệm hiểu lầm là phi kê tức gà bay =)) )
“Gà biết bay?” Tĩnh Nghi không hiểu, từ khi nào mà gà lại biết bay vậy ta? Trầm ngâm
một lát, cô bỗng bừng tỉnh, gà gì mà biết bay chứ, cái nó nó chắc là máy bay rồi? 囧, quả nhiên người sao đẻ con ra y như vậy mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...