Edit: Đào
Phủ Minh Huyền trưởng lão
"Ông cũng không có cách nào?" Hoa Hồn giật mình hỏi.
Minh Huyền trưởng lão thở dài, " Không biết đã có chuyện gì xảy ra với Minh vương, lão phu thực sự bất lực, ai, đáng thương cho nha đầu kia " muốn cô sinh con ở cái nơi quỷ đó, điều này thật làm cho long người nguội lạnh."Hắn sao lại tuyệt tình như thế? Nàng ấy đã làm gì sai?" Hoa Hồn tức giận bất bình.
Minh Huyền trưởng lão suy nghĩ nói: "Ta nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, bằng không lần trước hắn cũng sẽ không hỏi ta hai chữ tin tưởng "
"Tin tưởng?" Hoa Hồn lặp lại một lần, hắn phải tin tưởng cái gì?
" Trong chuyện này chắc hẳn nhất định có hiểu lầm, ngươi cũng biết Minh vương lòng tự trọng rất mạnh, có thể hắn hiểu lầm cái gì "
"Không được, ta muốn tìm hắn "
"Hắn hiện tại sẽ không gặp ngươi "
"Mặc kệ hắn muốn gặp không, ta nhất định phải cho hắn biết, nàng đối với hắn thực ;òng" dứt lời, hắn biến mất ở trước mặt ông.
Lần thứ hai đi tới đại điện, lần này Lê Ngạo đã ở bên trong, nhưng hắn(LN) đối với thỉnh cầu của hắn(HH) lại không thèm để ý, ngoài cửa Tiểu Bạch đành phải ngăn cản hắn đi vào, cũng báo cho biết hắn biết, Minh vương không gặp.
"Ta cầu xin hắn gặp ta" hắn lần thứ hai lặp lại những lời này.
Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, "Hoa Hồn ngươi đừng tự làm khổ mình như thế, Minh vương hiện tại tâm tình không tốt, ngươi cũng đừng làm loạn thêm, ngươi yên tâm, ta nghĩ a, Vương Hậu nhất định có thể ra ngoài"Y làm sao không phải khó chịu đây! Hoa Hồn nghe vậy, 'Đông' một tiếng quỳ ở trên mặt đất.
"Ai, Hoa Hồn ngươi làm cái vậy?" Tiểu Bạch thấy thế vội kéo hắn muốn hắn đứng lên.
"Hắn không gặp ta, ta liền quỳ xuống cầu xin" Hoa Hồn kiên định nói.
"Ai..." Tiểu Bạch kéo không nhúc nhích hắn, liền bất đắc dĩ than một tiếng, y đành phải bị chửi lần thứ hai đi vào cung điện bẩm báo.
Một lúc sau
Tiểu bạch người đầy bụi đất đi ra, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Hoa Hồn ngươi đừng quỳ, Minh vương nói, sợ ngươi quỳ đến chết, hắn cũng sẽ không muốn gặp ngươi "
Hoa Hồn không hề để ý tới y, mà ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ngọn đèn dầu huy hoàng kia.
Tiểu Bạch không nói gì đành phải đứng ở bên cạnh nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng trong cung điện.
Trong cung điện Lê Ngạo tâm tình cũng thật uể oải, muốn cô tự mình sống ở đó sẽ không quen đúng chứ?
Nhưng một màn cô cùng người khác vui cười kia, hắn thế nào cũng quên không được...
Tô Tiểu Thiến cô có được trái tim ta nhưng lại đùa giỡn nó, có muốn sao đây?
Trầm mặc nửa ngày, hắn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa Hoa Hồn đang quỳ, chấp nhất như vậy, quật cường như vậy, hình như rất giống mình.
U Tĩnh uyển
Tô Tiểu Thiến nằm ở trên giường trằn trọc thế nào cũng ngủ không được , giường này thật cứng, mà cô lại gầy, khó chịu, dù điều chỉnh tư thế thế nào, cũng ngủ không được.
Mà thôi đi, ngủ không được thì đi ngắm trăng thâu đêm vậy.
Vừa tới cửa sổ, cục cưng trong bụng cô bất chợt chuyển động, như đang an ủi cô không nên khổ sở như vậy.
Tô Tiểu Thiến vô ý thức hai tay xoa bụng nhẹ nói, "Cục cưng ngày kia con sẽ ra đời , ba ba của con sẽ tới hay không để nhìn con đây?" Cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, U Tĩnh uyển thực sự rất thê lương, thê lương đến nổi nghe không được tiếng động gì, ngoại trừ tiếng gió thổi lá cây sàn sạt.
Ngước mắt nhìn về phía mặt trăng u ám, Lê Ngạo ta rốt cuộc làm sai gì a?
Chàng tại sao lại biếm cô vào lãnh cung mà chẳng ngó ngàng đến…
Minh Huyền trưởng lão nói không sai, chờ đợi thời gian trải qua khảo nghiệm tình cảm này? Càng nhìn thấy được những khổ sở trong lúc này.
Mà thôi, chỉ cần bé cưng bình an ra đời là được rồi, như vậy, cô có thể an tâm đi xử lý chuyện của mình, cảm tình không hề ràng buộc có thể đối với mình cũng là một chuyện tốt.
Minh Diễm trong bụng lại bắt đầu giật giật.
"Ngoan, ráng đợi hai ngày, hai ngày sau, con có thể nhìn thấy mẹ rồi" đúng vậy, còn có hai ngày, hai ngày sau, vận mệnh của hắn lại như thế nào?
Lúc này trong hậu cung cùng ở đây lại thật trái ngược.
Cầm phi cùng Ma Hân Nhã rót rượu ca hát, tỏ vẻ sung sướng.
"Hừ, nghĩ không ra nàng ta nhanh như vậy bị biếm vào lãnh cung, thật làm cho ta quá giật mình " Cầm phi cười, tốc độ này thật không phải là ả muốn , thực sự quá nhanh.
"Đúng vậy, sau này ở đây tỷ tỷ người là lớn nhất , muội muội ta còn hi vọng tỷ tỷ đề bạt hơn" Ma Hân Nhã nịnh hót nói.
"Muội muội đừng nói như vậy a, chúng ta là một đội , tự nhiên có phúc cùng hưởng , nay yêu nữ đã trừ đi, chúng ta hãy chuẩn bị tốt để giữ được trái tim Minh vương, ngươi cũng đừng quên, nàng ta có đứa nhỏ đấy" Cầm phi nói.
"Hừ, tỷ tỷ chuyện này không phải thật dễ sao, ngươi cũng mang thai đi là được mà?" Ma Hân Nhã cười nói.
"Ai, loại chuyện này ta muốn là được chắc ?" Cầm phi phiền muộn.
"Tỷ tỷ đừng khổ sở, lúc này nàng ta đã bị biếm vào lãnh cung , Minh vương cũng là nam nhân, hắn cũng cần , ta nghĩ hắn tự nhiên sẽ tìm đến tỷ tỷ, ngươi đừng lo lắng" Ma Hân Nhã vội an ủi nói.
Cầm phi nghe vậy cười, trả lời: " Cũng không thể nói như vậy, muội muội ngươi có kiều (yêu kiều), có sắc, cầm kỹ lại cao hơn tỷ tỷ, hơn nữa a, còn là Ma Giới công chúa, nói không chừng, Minh vương sẽ tìm ngươi, ta nha, chính là hoa cúc dại " giọng nói của ả nịnh hót, chẳng thà nói là đố kị.
Ma Hân Nhã nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười, "Tỷ tỷ đừng nói như vậy, muội muội tuy nói là công chúa, thế nhưng có người nào không biết tỷ tỷ được sủng ái cao nhất , giống như ngày hôm trước Minh vương còn ở chỗ của ngươi qua đêm đó "
"Ha ha" bị nàng ta nịnh hót như thế, Cầm phi hài lòng cười.
Ma Hân Nhã nhìn ả cũng cười.
Cầm phi nghĩ thầm, mặc dù ngươi rất ngốc, thật ngu ngốc, lại tâng bốc ta như thế, thế nhưng…
Ngươi thật đẹp , ngoại trừ nữ nhân kia, ngươi chính là đẹp nhất , mà ta, cũng sẽ không cho phép nữ nhân ưu tú hơn ta tồn tại , vì thế, Ma Hân Nhã người kế tiếp ta muốn diệt trừ chính là ngươi, hừ, giữa hậu cung cũng chỉ có ta độc sủng.
Cũng chỉ có Cầm phi ta mà thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...