Âm Hôn Lúc Nửa Đêm



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sắc mặt của Quân Chi càng khó coi, thậm chí còn có không ít tự trách: “Chẳng lẽ… Là bởi vì ngày hôm qua em đặt trận chiêu quỷ ở chỗ này?”

Đứa nhỏ này bị ngu sao, tôi nhắc nhở nói: “Nói như vậy, cương thi và âm linh là không can thiệp vào chuyện của nhau, tối hôm qua em đặt trận chiêu quỷ, diệt trừ sạch sẽ không để lại dấu vết. Muốn thật sự để lại chút dấu vết, trực giác của cương thi cũng sẽ không khiến chúng nó đi đến nơi này.”

Lúc này sắc mặt của Quân Chi mới tốt chút.

Để Tiểu Tiểu đốt sạch gà chết trên mặt đất, Quân Chi trở về phòng vẽ bùa, hắn vốn cho rằng bên này chỉ là âm linh quấy phá, không nghĩ tới còn có cương thi, nên không mang nhiều bùa khắc cương thi.

Theo cách nói của Mặc Hàn, cương thi còn không chỉ một hai con, Quân Chi sợ cho dù tính đi thu thập sẽ còn có cá lọt lưới, nên phải vẽ nhiều bùa mới được.

Tôi nhìn về phía có sát khí nặng nhất kia, nói với Mặc Hàn: “Chúng ta đi xem đi.”

Mặc Hàn tất nhiên là theo tôi rồi.

Trưởng thôn thấy chúng tôi chạy đến đó, vội gọi chúng tôi: “Cô gái! Nơi đó không đi được! Không đi được!”

“Vì sao?” Tôi hỏi.

“Ở kia đều là một số phần mộ của tổ tiên trong thôn chúng tôi, gần đây trong thôn này rất tà khí, bên kia vẫn là ít đi thì tốt hơn!” Trưởng thôn tốt bụng nhắc nhở.

Tôi cảm ơn ý tốt của trưởng thôn: “Chúng tôi đến còn không phải là vì tra chuyện này sao, đi xem mà thôi.”

Quân Chi từ trong phòng dò người ra, hét to một tiếng: “Em cũng đi!”

Không đến trong chốc lát, đã đeo một cái túi nhỏ thêu trận bát quái ra, vừa thấy thật sự là có vài phần bộ dáng của đạo sĩ.

Trưởng thôn không yên tâm chúng tôi, cũng khiêng cái xẻng đi với chúng tôi.


Càng tới gần nghĩa địa, cổ sát khí kia càng nặng.

Tôi lờ mờ đoán được cái gì đó, nhẹ giọng hỏi Mặc Hàn: “Những cương thi đó, không phải là thi thể của tổ tiên bên nghĩa địa kia hóa cương thi chứ?”

Mặc Hàn gật đầu.

“Trưởng thôn, trước kia các ông gặp qua cương thi bên này chưa?” Tôi hỏi.

Trưởng thôn lắc đầu: “Chưa từng!”

“Vậy các ông vẫn luôn chôn cất sao?” Tôi lại hỏi.

Trưởng thôn gật đầu, còn có chút xấu hổ: “Thôn của chúng tôi ở xa, lại không có tiền, không đi nổi nhà tang lễ hoả táng, cứ chôn một bộ quan tài như vậy, cũng coi như là nhập thổ vi an rồi. Chỉ là trước nay chưa gặp qua cái gì, cũng không biết mấy ngày này là làm sao!”

Trời vốn âm u, giờ phút này càng tối hơn, hơn nữa gần đây còn hiện ra sương trắng nhàn nhạt, càng làm cho người ta khó chịu.

Phong thuỷ của nghĩa trang tổ tiên này như thiên thượng, bình thường mà nói, xác thật sẽ không có cương thi.

Nhưng càng tới gần, sát khí càng dày.

Nếu chỉ là mấy con cương thi, vậy không có khả năng có sát khí lớn như vậy.

Rất nhanh đã tới nghĩa trang tổ tiên, trưởng thôn đi đến trước phần mộ tổ tiên nhà mình vái mấy cái: “Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ! Phù hộ chúng con thuận lợi vượt qua khó khăn này!”

Ông ấy còn chưa bái xong, đột nhiên Quân Chi kéo tay ông ấy lại, đâm một kiếm vào chỗ trưởng thôn vừa mới quỳ.

Phần mộ tổ tiên bị hủy, trưởng thôn đang muốn phát tác, thấy thứ dưới kiếm Quân Chi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Sao lại, sao lại có bàn tay!”

Từ trong đất vươn ra một cái tay, tay kia khô khốc thô ráp, có một lớp lông trắng dài, còn có móng tay sắc nhọn thật dài.

Xem ra, tổ tông nhà trưởng thôn hóa cương thi, không những không phù hộ được ông ấy, còn sẽ bởi vì liên hệ huyết mạch, là hậu thế đầu tiên của hóa cương này.


Chỉ sợ, đây là nguyên nhân tối hôm qua chỉ có nhà trưởng thôn xảy ra chuyện.

Quân Chi kéo trưởng thôn ra sau, tôi ý bảo Tiểu Tiểu theo tới bên cạnh Quân Chi, vạn nhất hắn không ứng phó được, tùy thời giúp hắn.

Tay lông trắng kia lại cẩn thận, sau khi bị Quân Chi đâm trúng, lập tức giãy giụa muốn thu tay lại.

Quân Chi nào sẽ cho hắn cơ hội như vậy, một tay nắm chặt kiếm gỗ đào, một tay khác nhanh chóng lấy ra một lá bùa, khẽ xoay cổ tay, một cổ linh lực rót vào bùa bùng cháy, Quân Chi ném lên trên tay lông trắng.

Kiếm gỗ đào ghim chặt tay của cương thi trên mặt đất, cương thi bên trong càng trốn không thoát, chỉ có thể hấp hối giãy giụa.

Ngọn lửa từ tay cương thi lan khắp mặt đất, Quân Chi lại rót linh lực từ kiếm gỗ đào vào trên người cương thi, khiến cho bùa cháy có thể nhanh chóng đốt cháy cương thi hơn.

Cách bùn đất thật dày đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cương thi kia.

Một mùi khó ngửi dần truyền tới, tay cương thi dưới kiếm Quân Chi hóa thành một đống tro tàn, tiếng kêu rên kia cũng đã biến mất.

Lúc này Quân Chi mới nhẹ nhàng thở ra, thu kiếm lại, xoay người trở về đến bên người trưởng thôn, nói với ông ấy: “Chờ sau khi trời tối, ông dẫn mấy thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, dương khí mạnh đến nghĩa địa này đào ra một lần nữa, đốt hết đồ vật bên trong, mặc kệ là thứ gì, nhất định phải đốt sạch.”

Trưởng thôn còn có chút không đành lòng: “Nhưng… Đây chính là phần mộ tổ tiên của nhà chúng tôi…”

“Thi thể bên trong đã thành cương thi, vài thứ kia không mang thi độc cũng không sạch sẽ, đốt sạch mới có thể tốt, bằng không, vẫn phải gặp cương thi.” Quân Chi nói tình huống đến nghiêm trọng, trưởng thôn vội vàng không ngừng đồng ý.

Mặc Hàn nói qua, bạch cương không chỉ có một con.

Quân Chi đảo qua từng ngôi mộ một, đều bao phủ ở dưới cổ sát khí kia, lại không có khả năng phía dưới mỗi ngôi mộ đều là cương thi, nếu hắn cần mở mỗi quan tài ra để nghiệm thi, thôn dân trong thôn đầu tiên là sẽ đến đánh chết hắn.

Suy nghĩ một lát, Quân Chi có biện pháp khác.

Hắn tìm vợ của trưởng thôn muốn hai con gà, sau khi trời tối, dùng tơ hồng buộc vào cây hòe sau cửa thôn, sau khi mình che dấu hơi thở, dẫn theo chúng tôi trèo lên mấy cây khác trốn.


Vẫn luôn thủ đến đêm khuya, cũng chưa xuất hiện dị động gì.

Tôi không khỏi nghi ngờ phương pháp của Quân Chi căn bản không dùng được.

Ngay ở lúc tôi ôm Mặc Hàn mơ màng sắp ngủ, chỗ nghĩa địa tổ tiên kia bay tới sát khí dị động, tôi giật mình một cái hoàn toàn tỉnh ngủ.

Quân Chi và Tiểu Tiểu tránh ở trên cây hòe lớn đối diện, một người một chim nhìn chằm chằm phía sát khí bay tới không nháy mắt.

Không bao lâu, hai bạch cương hành động thong thả nhảy nhót vào trong thôn.

Hai con gà sống đều bị trói ở dưới tàng cây bên Quân Chi kia, gà hắn chọn kia hoạt bát thích động, càng có thể hấp dẫn lực chú của cương thi.

Các bạch cương bị gà sống hấp dẫn, tất nhiên là nhảy tới dưới tàng cây, cầm lên một con gà sống há mồm muốn cắn xuống.

Sợ tôi nhìn sợ hãi, tay Mặc Hàn kịp thời che kín đôi mắt của tôi, nhưng mà tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ừng ực hút máu của cương thi kia.

Quanh người Quân Chi đều nổi lên linh lực, hắn nắm kiếm, luôn nhìn thằng vào phía sau bạch cương, đâm một kiếm vào trái tim của bạch cương.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, cơ thể của bạch cương bỗng nhiên bùng lên lửa lớn, Quân Chi lại rút nhanh kiếm ra muốn đâm bạch cương khác đang muốn công kích hắn. Lúc này, lại không đâm trúng trái tim, mà là trực tiếp chém đứt một bàn tay của bạch cương.

Lấy thân thủ của hắn, bạch cương kia không đáng giá nhắc tới, hắn là cố ý chém lệch.

Bạch cương thuộc về cương thi thấp kém nhất, nhát gan sợ ánh sáng, một số người sống có lá gan hơi lớn và sức lực mạnh hơn chút, đều có thể chạy thoát từ trong tay bạch cương. Nếu không, tối hôm qua chúng nó cũng sẽ không ở nhà trưởng thôn ăn vụng mấy con gà rồi rút lui.

Bây giờ nó bị Quân Chi chém bị thương, tự biết không đấu lại Quân Chi, nhảy nhót chạy trốn về phía vừa đến kia.

Quân Chi nhìn một cái, giơ tay ném một lá bùa ra, sau đó đốt hai thi thể gà sống và một đoạn cánh tay của cương thi trên mặt đất kia sạch sẽ, mới dẫn theo Tiểu Tiểu thu hơi thở lại đuổi theo.

Tôi và Mặc Hàn tự nhiên là đi theo.

Bạch cương vẫn luôn chạy đến chỗ phần mộ tổ tiên, nơi đó có hai nấm mồ bị đào ra.

Theo lý mà nói, cương thi bị thương, đều sẽ chạy về huyệt mộ của mình chữa thương, hai nấm mồ bị đào ra từ bên trong, khẳng định có một cái là của nó, nó lại không nằm vào bất kì một cái nào trong đó, mà tiếp tục nhảy vào trong núi.

“Cương thi cũng có lúc không quen biết nhà của mình sao?” Tôi phun ra một câu.


Quân Chi lắc đầu, nhìn nơi bạch cương kia chạy trốn, trầm giọng nói: “Chỉ sợ… Hắn là đi tìm kiếm che chở… Nơi đó, có thứ khủng bố hơn!”

Khủng bố hơn minh vương đại nhân bên người tôi sao?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn vẫn vân đạm phong kinh, vừa nhìn là biết với hắn mà nói chỉ là đối thủ giơ tay ném hỏa cầu nhỏ.

Sau khi Quân Chi ý bảo Tiểu Tiểu đốt sạch hai quan tài nấm mồ bị đào ra kia tính cả vật bồi táng với nhau, cầm theo kiếm thật cẩn thận tiếp tục đuổi theo đường bạch cương chạy trốn.

Tôi và Mặc Hàn đuổi theo, vẫn luôn đi vào trong núi, hơi thở của bạch cương kia lại biến mất.

Quân Chi nhìn một vòng xung quanh, từ trong túi nhỏ lấy ra một cái la bàn.

Kim đồng hồ la bàn lảo đảo lắc lư, Tiểu Tiểu làm nguồn sáng duy nhất, tiến đến một bên tò mò nhìn, bỗng nhiên, la bàn chỉ thẳng tắp về phía sau Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu lắc lư bay ra, kim đồng hồ không có dị động, Quân Chi nắm chặt kiếm đi qua.

Đó là đường núi hoang vu đầy cỏ dại, trời vừa mới tối không phát hiện ra, hiện tại đến gần, lại phát hiện nơi đó có không ít dấu vết cỏ dại bị dẫm qua.

Quân Chi để Tiểu Tiểu bay đến phía trước hai vòng, cũng không thấy bóng dáng của cương thi, lại chậm rãi cầm kiếm đi đến phía trước.

Đột nhiên, cơ thể của hắn biến mất ở tầm mắt tôi.

“Quân Chi?” Tôi lập tức hét.

Tiểu Tiểu bay trở về đến bên người tôi, Mặc Hàn nói: “Trên mặt đất bên kia có cái động, hắn ngã xuống.”

“Sao hắn đều không kêu một tiếng?” Tôi vội đi qua, ở dưới mặt trời nhỏ chiếu, thấy trên mặt đất quả nhiên có một cái động sâu không thấy đáy.

“Hắn sợ rút dây động rừng, nên không kêu lên.” Mặc Hàn nói.

Tiểu Tiểu tò mò


//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận