Người phụ nữ mỉm cười đầy quyến rũ, "Đừng đùa, cô ta đã ngã xuống, làm sao có thể đứng dậy."
"Em tự tin như vậy, nếu không thì tại sao anh lại yêu em nhiều như vậy?" Người đàn ông không nói nữa, trực tiếp gặm cắn từng bộ phận của người phụ nữ.
Nhiệt độ trong phòng tăng vọt nhanh chóng, Đinh Tâm Nguyệt cố gắng hết sức để tỉnh lại, khi đứng dậy, cô bất lực ngã xuống và ngất đi lần nữa.
Khi Đinh Tâm Nguyệt tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đầu nặng đến mức cô không thể thở nổi.
Cô muốn đưa tay lên ấn trán, lại phát hiện hai tay hoàn toàn không thể động đậy.
Cô bị trói vào ghế, hai tay bị trói sau lưng và hai chân cũng bị trói.
Cô loay hoay một hồi vẫn không thoát ra được, ngẩng đầu nhìn bốn phía thì thấy căn phòng này rất lớn, giống như một phòng ngủ trong biệt thự, có một chiếc giường lớn mềm mại và màu trắng hoàn mỹ.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
Cô nín thở nhìn người bước vào cửa, cô vô cùng sửng sốt, đó là Kỷ Thần Vỹ, còn có Lý Mân Vũ bước vào.
Cô lại đến thành phố Phú Lan?
Ý nghĩ đó khiến cô hoảng sợ không thể giải thích được.
Cô rốt cuộc đã hôn mê bao lâu rồi, thế nhưng bất tri bất giác lại bị người đưa tới nơi này.
Lý Mân Vũ nhìn cô, có chút ngạc nhiên, dường như là ngoài ý muốn.
"Cậu Lý, anh xem tôi đưa ai đến đây?" Kỷ Thần Vỹ quay lại, và Lý Mân Vũ tự nhiên nhìn thấy Đinh Tâm Nguyệt.
Trong căn phòng rộng lớn, chỉ có một mình cô ở đây.
"A!" Lý Mân Vũ kinh ngạc a một tiếng, sau đó không đến gặp Đinh Tâm Nguyệt.
"Cậu Lý, lần trước cô gái này đã làm anh mất mặt rồi.
Hôm nay, anh muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó!" Kỷ Thần Vỹ cười ha hả nói.
Vốn dĩ anh ta muốn trực tiếp giết Đinh Tâm Nguyệt, nhưng lại nghĩ đến một vài đơn hàng lớn của công ty nhà họ Kỷ gần đây đều là của nhà họ Lý, nhà họ Lý dường như thấy công ty nhà họ Kỷ không bằng trước kia nữa nên muốn hủy đơn hàng.
Vừa lúc lần trước Lý Mân Vũ có chút hứng thú với Đinh Tâm Nguyệt, tại sao anh ta lại không nắm bắt cơ hội này!
Đầu tiên, anh ta có thể mượn sức thiếu gia nhà họ Lý, sau đó có thể giữ được một số đơn đặt hàng lớn; thứ hai, nếu Đinh Tâm Nguyệt bị chơi chết cũng không liên quan đến anh ta, anh ta vừa lúc có thể tiếp quản doanh nghiệp và tài sản của nhà họ Kỷ.
"Kỷ tổng thật chu đáo, nhưng tôi không hiểu, anh sẽ không vô cớ tặng cho tôi một món quà lớn như vậy?" Lý Mân Vũ sờ lên khóe miệng, cười xấu xa.
"Cậu Lý, chúng ta đã biết nhau, chúng ta cũng có thể coi là anh em.
Nếu anh em của tôi để ý một người phụ nữ, đương nhiên tôi sẽ tìm cách giúp anh!" Lúc này Kỷ Thần Vỹ đang nịnh bợ Lý Mân Vũ.
Lý Mân Vũ mỉm cười, "Anh muốn những đơn hàng lớn từ nhà họ Lý, phải không?"
Một nhát dao đâm thẳng vào tim Kỷ Thần Vỹ.
"Tôi thật sự không giấu được cậu Lý cái gì, không biết cậu Lý..." Kỷ Thần Vỹ cười chờ đợi.
Lý Mân Vũ nhìn xung quanh Đinh Tâm Nguyệt hai lần, cuối cùng gật đầu, "Anh đã tặng một món quà tốt như vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để nói với anh trước mặt cha tôi."
Vừa nghe như vậy, Kỷ Thần Vĩ đương nhiên vui mừng, vội vàng cảm ơn, "Cảm ơn cậu Lý, tôi sẽ không làm phiền chuyện của anh!"
Anh ta chuẩn bị đi ra, nhưng lại bị Lý Mân Vũ ngăn lại, "Anh bắt được cô ta ở đâu?"
"Chuyện này, cậu Lý không cần lo lắng, cậu Lý chỉ cần tùy ý chơi là được."
"Con người tôi không thích nói hai lần!" Vẻ mặt Lý Mân Vũ lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
Kỷ Thần Vỹ không dám giấu giếm, "Tôi mang cô ta về từ số 68 Phố Đông, nhưng cậu Lý đừng lo lắng, cô ấy sẽ biến mất khỏi thành phố Giang."
Lý Mân Vũ nghe xong liền gật đầu, sau đó vẫy tay với anh ta và ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài.
Editor: Nghiên Di.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...