"Về sau tôi sẽ không!"
"Cô không cần cơ hội về sau nữa! ! " Kỷ Thần Vĩ vừa mới nói xong, Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên thấy hoa mắt, hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài, thời tiết xầm xì, như là sắp có mưa to.
Chạng vạng, tiếng gió từng trận, giông tố đan xen.
Đinh Tâm Nguyệt mơ hồ trợn mắt, một tia chớp đột nhiên chém xuống, làm cô sợ tới mức nhắm chặt mắt lại.
Lại lần nữa mở mắt ra, cô đang ở trong một căn phòng không thuộc về Kỷ Hạo Du, xem bố cục này, không giống phòng, giống như là một căn hầm hơn, âm âm u u, có chút lạnh lẽo.
"Tâm Nguyệt!"
Đinh Tâm Nguyệt nghe thấy âm thanh, theo tiếng nhìn lại, là Kỷ Hạo Du, cô vui mừng khôn xiết.
"Em, đây là đang ở đâu?"
"Đừng sợ, em bị Kỷ Thần Vĩ nhốt lại, anh cũng phải tìm hồi lâu mới tìm thấy em đó.
" Kỷ Hạo Du đi qua đi, nhanh chóng cởi trói cho Đinh Tâm Nguyệt.
"Em chỉ nhớ rõ em đột nhiên hôn mê bất tỉnh, Kỷ Thần Vĩ đây là muốn làm cái gì?" Đinh Tâm Nguyệt vừa kéo dây thừng trên người xuống, vừa dò hỏi.
"Anh ta muốn sớm đạt được thứ mình muốn.
"
"Ý anh muốn nói là anh ta muốn giết em?" Đinh Tâm Nguyệt hơi khẩn trương hỏi.
Ôm lấy cánh tay của cô, anh an ủi cô, "Đừng sợ, anh sẽ không để anh ta thương tổn em.
"
Bình phục lại tâm tình, ngồi dưới đất, hai người bắt đầu phân tích thế cục trước mắt.
"Nói như vậy, hiện giờ anh ta chưa giết em, là vì muốn ổn định tình thế, xuôi theo dòng nước để lấy được tài sản, sau đó mới giết em mà không hề có ngăn trở gì?" Đinh Tâm Nguyệt suy đoán nói.
Kỷ Hạo Du gật gật đầu, "Hẳn là như vậy, bằng không hôm nay anh ta đã lấy mạng của em luôn rồi.
"
"Cái tên Kỷ Thần Vĩ này thật đúng là, chó cùng rứt giậu.
"
"Bởi vì chúng ta đã cho anh ta một cơ hội có thể làm em bị chết bình thường.
"
Điểm này, làm sao mà Đinh Tâm Nguyệt không biết được.
"Anh có thể xuyên tường?" Đinh Tâm Nguyệt nhìn bốn phía chung quanh, đều là cửa đá, Kỷ Hạo Du vào bằng cách nào vậy.
Phụt!
Kỷ Hạo Du cười, nụ cười này, khiến cho Đinh Tâm Nguyệt, dù cho rất nhiều năm về sau đã trôi qua, đều khó có thể quên được.
"Em nhất định phải đi ra ngoài, chỉ có em mới có thể ngăn cản âm mưu của Kỷ Thần Vĩ.
" Kỷ Hạo Du trở nên nghiêm túc.
Hiện nay, bọn họ đã theo dõi Tâm Nguyệt, nếu không nhanh chóng xử lý xong, Tâm Nguyệt sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
"Nhưng mà, hiện giờ em đi ra ngoài kiểu gì đây?" Đinh Tâm Nguyệt cũng rất chi là buồn rầu, hiện giờ, cô bị nhốt ở chỗ này, lại không thể giống như Kỷ Hạo Du trực tiếp bay ra ngoài đi.
"Cái này, anh sẽ nghĩ cách, nhưng em phải nhớ kỹ lời anh nói, một khi có cơ hội, là em phải đi ra ngoài ngay, sau đó đi số 68 phố Đông tìm anh Nghiêm, sau đó nói cho anh ấy! ! " Kỷ Hạo Du ghé sát vào bên tai Đinh Tâm Nguyệt, dặn dò vài câu.
Cũng không biết thời gian đã đi qua bao lâu, Đinh Tâm Nguyệt nghe thấy một tiếng gì đó vang lên, phản xạ có điều kiện, đột nhiên ngồi dậy.
Ánh sáng lộ ra, tựa hồ là từ bên ngoài hắt vào.
Đợi một lát, thấy không có ai đi vào, cô mới chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi tới gần điểm sáng kia.
Thấy bên ngoài không có ai, lúc này, cô mới nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bên ngoài, khói đặc nổi lên bốn phía, sương khói chui vào trong cổ họng, khiến cô ho khan không ngừng nghỉ.
Đây chẳng lẽ chính là biện pháp mà Hạo Du nói?
Tên ngốc này thật đúng là, biết cách giày vò người khác.
Tuy rằng trong lòng oán trách, thế nhưng, cô biết rõ, đây là để khiến cho Kỷ Thần Vĩ khó lòng phòng bị được.
Thừa dịp trong sân không có ai, Đinh Tâm Nguyệt nhanh chóng chuồn ra ngoài, tiếp sau đó, dựa theo lời dặn của Kỷ Hạo Du, đi phố Đông.
Số 68.
Nhìn anh Nghiêm trước mặt, trong lòng Đinh Tâm Nguyệt cười khổ.
Này, chỗ nào giống 'anh' a, rõ ràng là một người đẹp a, nếu không mở miệng, ai cũng không thể nói người này là đàn ông đi.
"Làm sao, rất không tự nhiên?" Nghiêm Phong thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên kia của Đinh Tâm Nguyệt, không khỏi cười ra tiếng.
Giơ tay, rót cho Đinh Tâm Nguyệt một chén trà, "Uống chút đi, nhuận nhuận họng!"
Đinh Tâm Nguyệt cầm chén nâng lên, một hớp hết bay.
Nhấc ấm trà, lên lại rót cho chính mình đổ một chén, uống xong, lại rót, lại uống, cứ thế liên tục uống mấy chén, mới ngừng tay lại, đến khi nhìn thấy Nghiêm Phong đang ngồi đối diện, cô mới vội vàng đặt ấm trà xuống, ánh mắt né tránh, "Rất xin lỗi a, tôi! ! tôi có hơi khát!"
Này, chỗ nào là khát, rõ ràng chính là vừa mới bị sặc vì khói đặc.
Nghiêm Phong đột nhiên cười, nụ cười này tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành.
Cho dù là gặp qua diện mạo giống như Kỷ Hạo Du vậy, cũng vẫn sẽ bị hớp hồn bởi vẻ đẹp của Nghiêm Phong.
Thấy bộ dáng si ngốc kia của Đinh Tâm Nguyệt, Nghiêm Phong dựa lưng vào ghế, phe phẩy cây quạt, một thân quần áo cổ trang phóng khoáng, khiến anh ta trông giống như thần tiên vậy, "Hiện giờ thì tôi biết vì sao mà cô khiến cho Tiểu Kỷ thích đến nỗi muốn ngừng mà không được rồi.
"
Tiểu Kỷ?
Ặc, xưng hô này, thật là! !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...