"Sau lại, anh nghe được tin cô Lâm mất.
Trùng hợp lúc ấy anh đang muốn đi thăm em, vốn định tiện đường thăm dò đến tột cùng, cũng coi như là duyên phận, đã từng gặp mặt một lần, một lần kia sau là anh rời đi luôn!"
Hóa ra, trước khi Kỷ Hạo Du chết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Vậy, liệu có thể là do Kỷ Thần Vĩ hay không?" Đinh Tâm Nguyệt nghi hoặc.
Cái chết của Kỷ Hạo Du có quan hệ với Kỷ Thần Vĩ, vậy cái chết của cô Lâm liệu, có phải cũng có quan hệ với Kỷ Thần Vĩ hay không?
Người có thể biết rõ hành tung của Kỷ Hạo Du như vậy, cho dù Kỷ Thần Vĩ là một trong số đó, vậy có thể, là anh ta hay không đây?
"Anh cũng từng hoài nghi, nhưng mà anh không tìm thấy chứng cứ."
Đinh Tâm Nguyệt nghĩ nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái, "Thảm, chuyện này hẳn là rất nhanh sẽ truyền đến tai Kỷ Thần Vĩ, anh nói xem, liệu anh ta có thể hay không......"
"Sẽ không, em yên tâm đi.
Nếu anh ta muốn có được tài sản đến vậy, thì anh ta sẽ không chọn xuống tay với em ngay lúc này đâu." Kỷ Hạo Du an ủi cô.
Nếu không phải lúc trước anh để lại di chúc, thì có lẽ, Kỷ Thần Vĩ đã sớm động thủ với Tâm Nguyệt rồi.
Bây giờ, anh ta cứ gấp gáp muốn cưới Tâm Nguyệt như vậy, chẳng qua là vì muốn càng thuận lý thành chương hơn mà lấy được tài sản, cũng như được đến sự trợ giúp của các bạn bè của cha thôi.
Nếu anh ta cướp đoạt tài sản bằng sức mạnh, vậy thì sẽ bị tổn thất rất nhiều mối làm ăn, đó không thể nghi ngờ chính là tổn thất rất lớn.
Hiện giờ, chỉ có cách là, trước khi anh ta chiếm đoạt được hết thảy những thứ đó, phải tìm cách đưa anh ta vào tù đi, như Tâm Nguyệt nói vậy, vì mẹ mình, cũng vì Tâm Nguyệt.
Trong lòng Kỷ Hạo Du bắt đầu tính toán.
"Đúng rồi, Hạo Du, đợi thân thể cha em khôi phục một chút rồi chúng ta cũng trở về đi.
Hiện nay, thời gian còn lại của chúng ta càng ngày càng ít, nếu không nắm chặt thời gian đi tìm chứng cứ, vậy thì thật sự hết phim đó." Đinh Tâm Nguyệt có chút, nghĩ mà sợ, chuyện ngày hôm nay là nghĩ mà sợ, nhưng chuyện của Kỷ Thần Vĩ thì chính là đã có dấu hiệu nguy hiểm.
Chỉ cần một ngày cô còn không tìm được chứng cứ, vậy thì âm mưu của Kỷ Thần Vũ sẽ vẫn có khả năng thực hiện được.
"Ừ, được!" Kỷ Hạo Du đương nhiên là, vô điều kiện ủng hộ cô.
"Đúng rồi, Hoa Hoa nói, hai ngày nay, Kỷ Thần Vĩ vẫn luôn đang cố làm lung lay bạn bè của cha anh, việc này, chúng ta có phải ngăn lại hay không a?" Đinh Tâm Nguyệt do dự một chút, vẫn là mở miệng.
Trên sàn đấu kinh doanh, Kỷ Hạo Du khẳng định lợi hại hơn cô nhiều.
"Không quan trọng, chờ anh ta đi giữ gìn quan hệ, quan hệ như vậy, cũng không thể duy trì lâu." Kỷ Hạo Du một chút cũng không lo lắng chuyện này, anh có tin tưởng, càng có rất nhiều bạn bè của cha mình sẽ đứng về phía mình.
Chỉ là, tiền đặt cược này liệu có, quá lớn hay không, dù gì thì, hiện giờ, anh đã không còn nữa.
Người có thể đi xử lý tất cả những chuyện này chỉ có Tâm Nguyệt, mà Tâm Nguyệt dù sao cũng là một cô gái, nếu đối mặt với những tay già đời đã lăn lộn sờ bò trên thương trường vài chục năm, rất dễ chịu thiệt.
Bọn họ ở lại thành phố Phú Lan hai ngày, sức khỏe của Đinh Hữu Lan khỏe lên rất nhiều, hiện giờ, cơ bản là đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là vết thương ngoài da nhìn qua thì tương đối nghiêm trọng.
"Tâm Nguyệt, con định khi nào thì trở về?" Ngày này, Đinh Hữu Lan nắm tay của Đinh Tâm Nguyệt, dò hỏi.
Nghe lời này, Đinh Tâm Nguyệt ngây người một chút, nhìn nhìn Kỷ Hạo Du, có chút không hiểu, nhíu nhíu mi, "Cha, cha đang nói gì vậy?"
Đinh Hữu Lan thở dài, nói, "Lúc trước là cha hồ đồ, mới có thể gả con cho một người đã chết!"
"Cha, con đã không trách cha nữa!" Nghe được lời sám hối của cha mình, trong lòng Đinh Tâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy ấm áp, ở trong lòng của cha, vẫn còn yêu cô con gái này.
Nhưng, nụ cười trên mặt cô còn chưa kịp nở ra, đã nghe Đinh Hữu Lan tiếp tục nói: "Lúc trước, bọn họ đáp ứng cho cha năm mươi triệu tệ, kết quả chỉ cho mười triệu tệ, dựa vào cái gì để con gái cha vẫn luôn ở lại nhà bọn họ chứ!"
Bàn tay vốn nắm lấy cổ tay của Đinh Hữu Lan đột nhiên có chút không giữ được, chậm rãi buông xuống, mặt cô đầy vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm ông ta, khóe môi run rẩy, "Cha, cha vẫn coi con như lợi thế giao dịch như trước?"
Cô quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, người cha đã sinh cô ra này, thế nhưng vẫn luôn chỉ là coi cô như một vật phẩm để giao dịch.
"Tâm Nguyệt à, đây cũng là vì tốt cho con thôi! Lúc trước cha cho rằng nhà họ Kỷ có quyền thế, con gả vào rồi, khẳng định sẽ sống vinh hoa phú quý, lại còn có thể giúp cha trả hết nợ nần, thế nhưng......"
Editor: Nguyệt Trường Ly (4/3/22).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...