Mãi đến khi cô hít thở không thông, Kỷ Hạo Du mới miễn cưỡng buông cô ra, nhìn hai má ửng hồng của cô, anh không khỏi gãi gãi chóp mũi của cô, khẽ hôn trên trán cô một cái, cảm giác thoải mái như gió xuân.
"Anh đã đi đâu?" Đinh Tâm Nguyệt vẫn là nhịn không được hỏi.
Kỷ Hạo Du không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, gối đầu lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa, như có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô bằng cách này.
"Em vừa đi gặp Giang đại sư.
"Đinh Tâm Nguyệt vừa nói, bàn tay ôm chặt lấy eo cô.
"Làm sao vậy?" Cảm nhận được sự thay đổi của anh, Đinh Tâm Nguyệt ngước mắt lên, ngơ ngẩn nhìn anh.
Vẻ mặt Kỷ Hạo Du ảm đạm, "Em không nên đi gặp ông ta!"Nhìn vẻ mặt có chút tức giận của anh, Đinh Tâm Nguyệt không chút nào trốn tránh, "Anh cho rằng nếu anh giấu em, em sẽ vĩnh viễn không biết được sao?""Anh giấu em chỉ vì không muốn em bị tổn thương!"Anh vốn tưởng rằng chỉ cần cô không biết, chuyện này liền sẽ được chôn giấu mãi mãi.
Nhưng hiện tại, cô lại tự mình tìm hiểu!Đinh Tâm Nguyệt đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi của Kỷ Hạo Du, trên mặt nở nụ cười nhẹ, dịu dàng như ánh mặt trời, đánh sâu vào trái tim của Kỷ Hạo Du, "Hạo Du, em không biết bắt đầu từ khi nào, em rất để ý, để ý khi nào anh xuất hiện, để ý quá khứ của anh, để ý đến cái chết của anh! "Có lẽ, cô đã yêu anh từ lúc nào không hay.
Có lẽ từ cuộc gặp gỡ trong hôn lễ của bọn họ, hay là từ những lần anh cứu cô, cũng có thể là từ khi nhìn thấy những bức ảnh đó?Cô cũng không rõ, cô chỉ biết hiện tại mình muốn cái gì nhất.
"Tâm Nguyệt, anh! rất xin lỗi! anh! "Đinh Tâm Nguyệt lấy tay che miệng anh, "Đừng nói những lời này đó, em nguyện ý yêu anh, em không quan tâm anh tồn tại trong đời em bao lâu, em chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này, em và anh có thể nói về tình yêu chúng ta!"Đúng vậy, cô muốn cùng Kỷ Hạo Du yêu đương, cưới trước yêu sau, có lẽ sẽ càng khiến cô ấy không thể nào quên.
"Em không ngại anh là ma sao?"Đinh Tâm Nguyệt lắc đầu, kiễng chân chạm nhẹ lên môi anh, "Anh có phải ma hay không, đối với em mà nói không quan trọng, quan trọng là anh chính là Kỷ Hạo Du, cho dù anh sống hay chết, em đều có thể thấy được anh, đây là duyên phận chúng ta.
"Duyên phận của bọn họ tới quá muộn, nên cô không nỡ buông tay và cứ để số phận trôi đi một cách lặng lẽ.
Trở lại nhà họ Kỷ, Đinh Tâm Nguyệt đem chính mình và Kỷ Hạo Du khóa ở trong phòng.
"Hạo Du, tai họa của em sắp đến rồi sao?" Đinh Tâm Nguyệt quay đầu nhìn về phía Kỷ Hạo Du đang ngồi ở bên cạnh bàn, trên mặt nở một nụ cười nhạt.
"Ừm, bọn họ đã phát hiện ra em.
" Kỷ Hạo Du sắc mặt nghiêm trọng gật đầu.
Gần đây anh đã ngăn cản, nhưng chuyện này đã nhanh chóng bị truyền ra ở âm phủ, hiện tại đều vội vàng tới tìm cô, một mình anh không thể bảo vệ tốt cho cô.
Đinh Tâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hạo Du, dựa vào vai anh, "Nếu đó là định mệnh, cũng đừng khổ sở, anh nên nghĩ, nếu em chết, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.
"Nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô, Kỷ Hạo Du cảm thấy trong lòng đau đớn không thể giải thích được, "Anh sẽ không để em chết.
"Ngay cả khi nó có nghĩa là anh sẽ không bao giờ được siêu sinh.
"Đúng rồi, Kỷ Thần Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định đối với tài sản của nhà họ Kỷ, em sẽ tìm ra bằng chứng cho thấy anh ta đã làm hại anh và đưa anh ta ra trước công lý, cũng có thể bảo vệ mẹ của anh.
""Không được, hiện tại em đã rất nguy hiểm, không thể lại chọc tức Kỷ Thần Vĩ, anh ta không phải người đơn giản.
" Kỷ Hạo Du lập tức bác bỏ quyết định của cô.
"Hạo Du, vì mẹ anh, cũng là vì em, chẳng lẽ anh thực sự muốn em kết hôn với người đã giết anh sao?" Đinh Tâm Nguyệt nắm lấy vai của Kỷ Hạo Du, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh.
Cô không thể ngồi yên.
Sau bữa trưa, Đinh Tâm Nguyệt gọi Dương Hoa Hoa tới.
"Chị dâu, chị xem!" Dương Hoa Hoa chỉ vào cái ly trên bàn treo lơ lửng trên không, lại nghiêng đi, nhưng không thấy nước tràn ra ngoài.
Đinh Tâm Nguyệt cười khẽ, "Anh trai em uống nước!"Dương Hoa Hoa mở to hai mắt nhìn, gật gật đầu, tuy rằng biết đến sự tồn tại của anh, nhưng tùy tiện uống trà như vậy cũng có chút ngạc nhiên.
Sau bữa tối, Đinh Tâm Nguyệt cùng với Dương Hoa Hoa, đi đến chỗ ở của Kỷ Thần Vĩ.
Kỷ Thần Vĩ không sống tại nhà họ Kỷ, mà là ở một sân riêng bên cạnh, tuy rằng không lớn, chính là cũng coi như một tòa nhà lớn.
Nhìn thấy Đinh Tâm Nguyệt, Kỷ Thần Vĩ rõ ràng là rất kinh ngạc, "Sao em lại tới đây?"Editor: Nghiên DiĐăng ngày 27/2/22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...