Âm Hoàng

Y bỏ trốn!

Y muốn thoát khỏi phòng tuyến này để trốn về!

Rạng sáng bốn giờ, ngoại trừ ngọn đèn cảm ứng nhu hòa ngoài huyền quan Lăng trạch ở lưng chừng núi, thì chỉ có một mảnh tĩnh mịch u ám.

Cả người Bạch Thiên Nghiêm bị mưa sấm ướt lúc này đang đỡ tường cúi đầu thở hổn hển, hai mắt tràn đầy kinh hỉ vô pháp đè nén.

Hít một hơi thật sâu, nam nhân cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người nào đó trong không khí, y cảm thấy an tâm không gì sánh được, đồng thời đối với sự thật rằng mình đã chạy thoát về nhà vẫn cảm thấy khó tin.

Sau một lúc lâu, Bạch Thiên Nghiêm ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, vừa nghĩ tới người nào đó đang ở trên lầu, thì nội tâm vui sướng và tưởng niệm hầu như bao phủ cả trái tim.

Thậm chí y cũng không rõ lắm mình đi lên lầu như thế nào, đợi y lấy lại tinh thần, thì người đã đứng ở trước phòng của Lăng Nhất Quyền.

Tay run rẩy có chút bất ổn đẩy cửa ra, tình cảnh trước mắt lại làm cho lòng của Bạch Thiên Nghiêm một trận lên men.

Ngoài cửa sổ, cành cây lay động trong bão tố, trong phòng thanh niên tóc trắng chưa ngủ, chỉ một mình lẳng lặng co chân ngồi ở cửa sổ, nhìn bên ngoài đờ ra, sườn mặt an tĩnh xinh đẹp mà sắc bén, rồi lại không hiểu nhìn như một đứa bé.

“Nhất Quyền…”

Bạch Thiên Nghiêm đến gần cậu nhẹ kêu một tiếng, trong tiếng sấm hầu như không thể nghe thấy, nhưng người sau lại phảng phất như bị đánh trúng, ngây ngốc một lúc lâu, mới cứng đờ xoay đầu lại, lăng lăng nhìn Bạch Thiên Nghiêm đứng ở bên sô pha.

Hơi thở bỗng nhiên gấp gáp, Bạch Thiên Ngôn chỉ cảm thấy hoa mắt, người đã bị thanh niên hung hăng ấn vào trên ghế sa lon.

“Xin lỗi, khiến cậu lo lắng rồi…” Cảm nhận được run rẩy không cách nào khống chế của thanh niên, Bạch Thiên Nghiêm yêu thương đến nỗi giọng cũng trầm vài phần.


“Anh đi đâu vậy… Sao lại trở nên gầy như vậy…”

“Không quan trọng, tôi đã trở về rồi không phải sao? Thân thể của cậu sao lạnh như đá vậy… ” là ảo giác của y sao, vì sao y cảm thấy thân thể Nhất Quyền lạnh có chút không bình thường.

“Để tôi nhìn anh một chút…” Thanh niên cử động, tựa hồ muốn đứng dậy.

“Chờ một chút!” Hành động của cậu khiến Bạch Thiên Nghiêm lập tức ý thức được cái gì, lúc này hoảng sợ một phen đè lại cái tay muốn bật đèn của đối phương.

“Ầm ầm —— ”

Phảng phất như ai đó đang nhân cơ hội trào phúng y, ngoài phòng bỗng truyền tới một tiếng sấm, trong phòng bỗng nháy mắt sáng như ban ngày, triệt để chiếu sáng khuôn mặt dử tợn hiện đầy vết thương, như lệ quỷ của Bạch Thiên Nghiêm.

Tia sáng nương theo tiếng sét mà đến, giờ khắc này cứ như vĩnh viễn sẽ không tắt lịm, nên Bạch Thiên Nghiêm có thể thấy rõ ánh mắt của Lăng Nhất Quyền dần dần trở nên hoảng hốt.

Lộ ra ác cảm như muốn đem y xé rách.

Y có chút mờ mịt, theo bản năng nhìn về phía cái gương bên cạnh cách đó không xa, lại phát hiện mặt của mình trong gương, đã hoàn toàn biến thành tên ma sát nhân biến thái từng bắt cóc Lăng Nhất Quyền!

Bao gồm cả nụ cười nhe răng trên khuôn mặt vặn vẹo!

“Không —— ”

Bạch Thiên Nghiêm mạnh mẽ từ trên giường ngồi bật dậy, hai tròng mắt đầy tơ máu, đã bị thấm ướt từ lâu.

Liên tục hít sâu vài hớp, Bạch Thiên Nghiêm cả người toát mồ hôi lạnh, có chút hoảng hốt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, một lát sau mới ý thức tới, mọi chuyện vừa trải qua chỉ là mình đang gặp ác mộng.


Y không có chạy đi, y vẫn bị nhốt ở trong mật thất không biết tên này.

Nhưng cảm giác đau rát trên mặt lại không luôn rõ ràng nhắc nhở y, giấc mộng mới vừa rồi ít nhất có một phần là thật.

Bởi vì mặt của y, quả thực đã bị hủy.

Trên mặt còn quấn băng vải trắng do chính y buộc lại.

Ngồi ngây ngô một hồi lâu, Bạch Thiên Nghiêm giương mắt nhìn về phía đồng hồ báo thức, mới nhớ tới đồng hồ báo thức trước đó đã bị người cầm đi.

Xuống giường, Bạch Thiên Nghiêm chậm rãi đi tới giữa phòng, dưới bề ngoài bình tĩnh là sự lo lắng không thể ức chế được.

Y vô pháp xác định mình đã ở đây bao lâu, chỉ có thể từ việc mỗi ngày có ba bữa cơm được đưa vào từ khe cửa mà suy đoán ra, mình đã bị nhốt ở chỗ này chí ít đã hơn hai mươi ngày.

Trong phòng ngoại trừ WC và giường ra không có gì cả.

Đối tượng trao đổi duy nhất chỉ có Tĩnh Trầm thỉnh thoảng hay xuất hiện.

Nhưng Bạch Thiên Nghiêm căn bản không muốn để ý đến hắn, càng không cho phép hắn nhích lại gần mình.

Y mơ hồ biết ý đồ của Tĩnh Trầm —— đem người nhốt ở trong hoàn cảnh phong bế, sau đó cướp đoạt mọi nhu cầu trong lòng người này, tuy không đến mức triệt để cướp đoạt ngũ giác, nhưng cuộc sống trống rỗng trong thời gian dài cũng sẽ khiến cho người bị nhốt bởi vì rối loạn mà ỷ lại đối phương.

Bạch Thiên Nghiêm cảm giác mình không đánh người đã là cực kỳ khắc chế rồi, dĩ nhiên chưa nói tới cái gì gọi là ỷ lại đối phương.


Nhưng gần đây Tĩnh Trầm lại càng ngày càng quái dị, gần đây ba ngày rồi hoàn toàn không thấy hình bóng đâu cả.

Bạch Thiên Nghiêm không khỏi nhớ tới tình cảnh lần trước nhìn thấy hắn, ước chừng là nửa đêm, đối phương đột nhiên xuất hiện, lại một câu cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngồi ở bên giường theo dõi y, quỷ dị đến mức khiến sống lưng đều thấy lạnh.

Y không muốn nói chuyện với Tĩnh Trầm, nhưng trong mắt đối phương lóe lên rồi biến mất sầu lo khiến y có chút vô cùng kinh ngạc, nhịn không được liền hỏi: “Có việc?”

Tĩnh Trầm không lên tiếng, lại nhìn y một hồi, mới trực tiếp xoay người đi.

Bạch Thiên Nghiêm lúc đó sửng sốt thật lâu, tuy rằng không biết bên ngoài đã xảy ra biến cố gì, nhưng trực giác nói cho y biết, sự biến hóa của Tĩnh Trầm có liên quan tới Lăng Nhất Quyền.

Nam nhân rất nhanh từ trong ký ức rút ra, xuất phát từ thói quen, y lại đi qua lắc lắc chốt cửa, theo tiếng “lách cách” nhẹ nhàng truyền ra, cửa đang đóng cư nhiên mở——

Bạch Thiên Nghiêm có chút kinh ngạc, suy xét một phen, liền lặng yên không tiếng động mở cửa.

Hành lang tuyết trắng yên tĩnh không một bóng người, nhưng camera ở đầu ra cũng rất bắt mắt, lóe lên ánh sáng đỏ tỏ vẻ nó đang làm hết phận sự của mình.

“Xem ra có người cố ý thả mình ra…” Bạch Thiên Nghiêm nhàn nhạt tự nói, chậm rãi hướng đầu kia hàng lang đi qua.

Kiến trúc nơi này cũng không phức tạp, hình như là xây dưới đất, chằng chịt phòng ốc và phòng thí nghiệm khác nhau. Bạch Thiên Nghiêm xuyên qua hai hàng lang, bỗng nhiên dừng lại trước một gian phòng cửa hơi mở.

Nhìn khe cửa mơ hồ lộ ra ánh sáng, một xúc động không rõ khiến y trực tiếp đẩy ra cánh cửa màu trắng.

Đây là một gian phòng tư nhân thuần trắng, chỉnh thể gọn gàng đến trình độ thần kỳ, nhưng mặt bàn, tường, thậm chí là trần nhà trong phòng, đều treo đầy các loại ảnh chụp của Lăng Nhất Quyền. Nhất là bức tường đối diện, một tấm poster to dài chấm đất khiến Bạch Thiên Nghiêm sửng sốt nửa ngày.

Đó là cảnh Lăng Nhất Quyền mặc quần bơi mới từ hồ bơi lên bờ, trên khuôn mặt nhỏ xuống giọt nước dưới ống kính phóng đại, có loại xinh đẹp đến kinh tâm động phách.

Mà ở đây nhiều nhất là mấy tấm hình chụp riêng tư này.

Bạch Thiên Nghiêm lẳng lặng nhìn, hai tròng mắt sâu thẳm dần dần hiện đầy vẻ lo lắng.


Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp, Bạch Thiên Nghiêm quay đầu lại, một nam tử dáng dấp hoàn toàn giống y đứng yên ở cửa, hai mắt trong suốt mang theo ý cười khinh khỉnh theo dõi y.

“Còn nhớ tôi không?” Giọng của đối phương trầm ổn mà ôn nhuận, được thay đổi thanh tuyến hoàn mỹ như Bạch Thiên Nghiêm.

“Chỉ vào cái mặt giống tôi bảo tôi có nhớ hay không?” Bạch Thiên Nghiêm hầu như hết chỗ nói rồi.

“Lần trước chưa thể cùng anh nói chuyện, tôi thật lấy làm tiếc.” nam tử cứ như hoàn toàn không nghe được Bạch Thiên Nghiêm nói, hắn cẩn thận hướng Bạch Thiên Nghiêm đến gần hai bước, sau đó nghiêm túc hướng y bái một cái thật thấp.

“Cám ơn anh đã cho tôi khuôn mặt, thực sự không biết nên như thế nào cảm kích mới tốt.”

“Không ai cho cậu khuôn mặt.” Bạch Thiên Nghiêm quả thực tức đến nở nụ cười.

“Anh có thể cao hứng không, tôi với anh giống nhau, đều để ý cậu ấy đến vô pháp kiểm soát.”

“Cậu chỉ là một kẻ biến thái rình coi chuyện riêng tư của người khác !!” Giọng Bạch Thiên Nghiêm trong nháy mắt lạnh đến 0 độ.

“…” nụ cười trên mặt nam tử chợt biến mất, yên lặng một lát, lại nhàn nhạt mỉm cười: “Tôi lưu ý cậu ấy, theo dõi cậu ấy thì có gì sai? Trên thế giới này, chỉ có tôi hiểu rõ cậu ấy nhất, so với anh hay bất luận kẻ nào đều hiểu hơn cả.”

“Tôi biết cậu ấy khi còn bé thích nhất uống trà sơn tra, sáng sớm thích ăn custard sữa trứng. Cậu ấy hầu như không sợ thứ gì, nhưng tiếng sấm là ngoại lệ. Bất quá cậu ấy có rất nhiều ca khúc kinh điển đều viết ra trong những ngày dông tố, thói quen tự ngược thật đáng yêu.’’

“Nhất Quyền cái gì cũng tốt, có điều hơi lãnh đạm.” nam tử giống như đang hồi ức lại, thất thần nheo mắt, lại rõ ràng mang theo giọng điệu quyến luyến, lại không hiểu lộ ra một loại lãnh ý quỷ dị.

“Tôi viết cho cậu ấy hơn vạn email, mỗi một lá thư tôi đều rất nghiêm túc nói hết tất cả tình cảm của tôi với cậu ấy, thế nhưng cậu ấy chưa từng mở ra dù chỉ một lần.”

Là spam sao? Bạch Thiên Nghiêm lặng lẽ nghĩ.

“Tôi lái xe theo đuôi cậu ấy rất nhiều lần, cũng không có mục đích gì, chỉ là muốn nhìn cậu ấy nhiều một chút, sau đó ở thời cơ thích hợp đem món quà tôi chuẩn bị mấy năm tặng cho cậu ấy.” Nam tử nói cực kỳ nghiêm túc, gần như là thành kính.

Mấy năm? Là muốn tặng món quà biến chất quá hạn? Bạch Thiên Nghiêm lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên lạnh như băng chen vào một câu: “Thì ra người bị cảnh vệ bắt tới cục cảnh sát kia là cậu.” (T.T có ai nhớ thằng cờ hó này là ai ko? xuất hiện rồi à? >.‘’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận