Một đêm này, đã định trước vô pháp bình tĩnh.
Trước đây biệt thự màu trắng không cho phép người ngoài tiến vào, nhưng hôm nay lại khác thường, đèn đuốc sáng trưng, mấy người mặc áo đen ăn mặc tây trang thẳng thớm ở trong nhà bận rộn ra vào, phá vỡ sự yên tĩnh và ấm áp vốn thuộc về nơi này.
Trong đại sảnh được lót thảm màu trà sữa, cầu hồ ly không nói tiếng nào vùi ở một góc, không chuyển mắt nhìn chằm chằm mấy người mặc áo đen ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại cảnh giác bước từng bước.
Không cách nào hình dung được áp lực tràn ngập trong không khí.
Cầu hồ ly không hiểu những người này là ai, cũng không hiểu bọn họ vì sao lại được phép vào đây, nó lăng lăng nhìn những người này chuyển vào nhà một số dụng cụ thông tin, sau đó động tác lưu loát bắt đầu kết nối, cho đến khi máy móc có thể liên lạc được với mạng lưới tình báo trải rộng toàn cầu của Lăng gia, trong đó — bao gồm cả vệ tinh.
Cầu hồ ly tò mò ngửi hơi thở của một người trong số đó, nhận thấy được người mặc áo đen kia chỉ liếc mắt nhìn nó, lại làm cho cầu hồ ly khi tiếp xúc được ánh mắt đó sợ đến mức cụp đuôi lại, rụt người núp vào.
Đó là loại máu tanh băng lãnh từ trong xương cốt tràn ra.
Dù những người này thoạt nhìn coi như quy củ, ngay cả nói chuyện cũng rất chừng mực, nhưng cầu hồ ly vẫn ngửi được trên người họ quanh năm có mùi máu tanh sinh tử, như những lưỡi dao bén nhọn.
Nó hơi sợ, vô pháp ức chế run rẩy, cho dù như vậy, cầu hồ ly cũng vẫn không có ý tìm kiếm che chở từ chủ nhân Lăng Nhất Quyền của mình.
Bởi vì, ở trong đám người này, người đáng sợ nhất đó là Lăng Nhất Quyền đang ngồi trên ghế sa lon.
Từ đầu tới cuối đều không nói một lời, nam nhân tóc bạc ngồi ngay thẳng như pho tượng ở giữa đại sảnh, nhưng giống như bị làn sương dày bao phủ, sát thần, tản ra hơi thở khiến kẻ khác phát lạnh tử trong xương cốt.
Nó chưa từng nhìn thấy chủ nhân như vậy. Chỉ là trầm mặc ngồi, này cũng đủ khiến cho những người mặc áo đen cảm thấy sợ run, ngay cả lúc giao báo cáo, thần kinh cũng căng thẳng.
Bởi vì Bạch Bạch không ở sao?
Bạch Bạch đi đâu rồi?
Vì sao không trở về?
Không người nào để ý nó, cũng không có ai cho nó ăn, nếu như là trước đây, cầu hồ ly phỏng chừng đã sớm bão nổi nhảy lên đầu Lăng Nhất Quyền, nhưng lúc này trực giác nói cho nó biết, vào lúc này không nên tìm đường chết, vô cùng nguy hiểm.
Ngoài đại sảnh, ngoại trừ những người mặc áo đen đang bận rộn điều tra, còn có một vài người trung niên sắc mặt trắng bệch đang quỳ, cả người run rẩy.
Họ là đoàn phim của bên nhà sản xuất cùng với đạo diễn và phó đạo diễn lần này.
Họ đã quỳ ở chỗ này hơn bốn tiếng, những vẫn không người nào để ý họ, họ cũng không dám đi.
Bọn họ biết rõ vận mạng của mình quyết định bởi tung tích của Bạch Thiên Nghiêm.
Về phần hai vệ sĩ vứt bỏ Bạch Thiên Nghiêm, đạo diễn và phó đạo diễn cũng không nhìn thấy bọn họ, càng không dám tưởng tượng kết cục của bọn họ.
Trong phòng coi như an tĩnh, ngoại trừ tiếng tít tít từ các loại dụng cụ truyền tin ra. tròng mắt Lăng Nhất Quyền nhìn thuộc hạ trình lên kết quả điều tra, khí áp quanh thân càng phát ra khiếp người, song đồng gần như ngưng kết đóng băng.
Vẫn không tiến triển chút nào.
Bạch Thiên Nghiêm dường như biến mất, không để lại dấu vết gì. Một nữ thuộc hạ xinh đẹp cẩn thận từ trong phòng bếp đi tới, trong tay bưng một phần thức ăn còn đang bốc hơi nóng.
“Chủ nhân, ngài đã một ngày đêm chưa ăn gì, đây là tôi đặc biệt vi ngài chuẩn bị.” Mang theo chút mong đợi, nữ thuộc hạ xinh đẹp thẹn thùng ở trước mặt Lăng Nhất Quyền mở ra nắp đậy thức ăn, nhất thời một mùi sữa thơm nồng nặc bay ra —— một phần custard sữa trứng tươi mới ngon miệng, vài miếng tùng nhung điểm xuyết trong đó, hầu như giống y món Bạch Thiên Nghiêm bình thường làm.
Đây cũng là kết quả cô đã đặt biệt điều tra.
Lăng Nhất Quyền mặt không thay đổi nhìn nữ thuộc hạ trình lên món custard, nháy mắt ngưng trệ một lát, giây tiếp theo, món custard thơm ngon liền bị cậu hung hăng ném trên mặt đất, văng đầy đất.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch quỷ dị, cứ như là tất cả mọi người theo bản năng nín thở.
“Xin lỗi, tôi đã vượt quá giới hạn!” nữ thuộc hạ sắc mặt trắng bệch run rẩy quỳ trên mặt đất, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
“Thu dọn sạch sẽ.”
Lạnh như băng bỏ lại một câu, thanh niên tóc trắng liền lên lầu, bình tĩnh đến có chút quỷ dị.
Nhưng không người nào biết, nháy mắt khi thanh niên đóng cửa lại, hầu như đứng không vững dựa vào mặt sau cửa, hai mắt đỏ bừng như máu.
Nếu như nói vô tận hối hận từ lâu che mất lý trí cậu, như vậy mùi vị món custard như lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm xuyên qua tim cậu.
Hận mình sơ ý, cũng sợ hãi Bạch Thiên Nghiêm không chừng đã gặp phải thương tổn.
Tuy tạm thời cậu không tra ra được gì, nhưng từ vết tích hiện trường đã không khó nhìn ra, người bắt cóc Bạch Thiên Nghiêm đã lâm vào vặn vẹo cực đoan, dù giảo hoạt cũng không che giấu được sự tàn nhẫn…
Lúc đó, bởi vì nhận thấy được sự tình không thích hợp, vài nhân viên tính xông vào sơn động, thì bom chôn ở trong sơn động cư nhiên bị nổ! Nếu như không phải hai vệ sĩ ở hiện trường phát hiện có gì đó không đúng, ra tay cản lại mấy người muốn vọt vào, như vậy sợ rằng đêm nay sẽ có thêm vài thi thể…
Mà Bạch Thiên Nghiêm bị người như vậy bắt cóc, Lăng Nhất Quyền không dám nghĩ y sẽ gặp phải chuyện gì…
===
Trong nhà tù tĩnh mịch, Bạch Thiên Nghiêm một thân một mình ngồi ở giữa căn phòng trống trải, đường nhìn không có tiêu cự, mờ mịt nhìn phía trước. Đèn chiếu sáng trên đầu chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nam nhân, sáu vết sẹo như những con rết máu dữ tợn bò lên gò má nam nhân, khiến cho ngũ quan vốn lạnh lùng giống như bị xé nát, kinh khủng lại khiếp người.
Thuốc tê trên người vẫn chưa có hoàn toàn rút đi, nam nhân không biết thời gian qua bao lâu rồi, có lẽ là một giờ, hoặc không chừng đã qua một ngày đêm.
Nhưng những thứ này hiển nhiên chỉ là râu ria.
Nam nhân chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm hơi run.
Y không biết tại sao mình lại lọt vào chuyện như vậy, cũng không hiểu là ai đã hạ thủ.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, mối hận của đối phương đối với mình, khẳng định rất sâu đậm, bằng không cũng sẽ không đối với y hạ nặng tay như vậy.
Dù kỹ thuật chữa trị hàng đầu cũng không có biện pháp chữa trị vết đao kép…
Bạch Thiên Nghiêm cười khổ.
Chỉ là hủy dung thôi thì y có thể sẽ không tuyệt vọng như vậy, nhưng cố ý đem mặt y biến thành bộ dạng khiến cho Lăng Nhất Quyền ghét nhất kia, so với bất luận phương thức nào đều thật tàn nhẫn.
“Ha hả…”
Một tiếng cười mềm nhẹ lại quỷ dị, đột nhiên vang lên bên tai, phảng phất như đang liếm lỗ tai y.
Đồng tử Bạch Thiên Nghiêm hung hăng run lên, lập tức liền uốn người kéo cự ly ra, khi nhìn rõ đối phương, nháy mắt cả người đều ngốc ở tại chỗ.
“Tĩnh Trầm…”
Bạch Thiên Nghiêm nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ có không nghĩ qua cư nhiên là Tĩnh Trầm bắt cóc y.
Không biết sao, vết thương trên mặt đau nhức như đang xé rách vậy.
“Đã lâu không gặp, Bạch Thiên Nghiêm.” khuôn mặt anh tuấn của Tĩnh Trầm dưới ánh đèn mỉm cười, hoàn mỹ đến kỳ lạ, lại làm cho Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy trong xương cốt đều lộ ra hàn khí.
“Vì sao?”
Giọng của Bạch Thiên Nghiêm khàn đến nỗi như bị nghiền nát. nụ cười quỷ dị của Tĩnh Trầm, khiến y nhận thấy được đối phương tựa hồ đang lâm vào một trạng thái tinh thần cực đoan không ổn định, y cảnh giác kéo cự ly ra, nhưng cánh tay lại bị đối phương bắt lại.
“Anh đang run, tôi khiến anh rất sợ sao?”
Nụ cười của Tĩnh Trầm càng sâu, song đồng như mực cứ như không thấy được vực sâu, lộ ra ngọn lửa u ám. Bỗng chớp mắt, cả người Bạch Thiên Nghiêm đã bị mạnh mẽ kéo vào trong lòng đối phương.
Hơi thở xa lạ lại quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng cắn nuốt y.
“Anh bài xích tôi như vậy, tôi thật không thoải mái.” Vừa nói chuyện, đồng thời ngón tay thon dài của Tĩnh Trầm trực tiếp hướng về phía vết thương trên mặt Bạch Thiên Nghiêm, dùng lực đạo mang theo ác ý ấn xuống, “Tôi hy vọng anh nhớ kỹ một chút, tôi sẽ không thương tổn anh. (=.,= huỷ dung ngừ ta như thế mà gọi là ko à?)”
Vết thương bị kìm đau đớn khiến Bạch Thiên Nghiêm xanh cả mặt, nhưng tác dụng gây tê chưa lui, nên y căn bản không tránh thoát khỏi cái ôm của Tĩnh Trầm, trái lại càng rõ ràng cảm giác được hơi thở đối phương, thế nên y không khỏi nhớ lại đoạn hồi ức khó chịu.
“Buông…”
“Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, đây coi là tổn thương gì đâu, mặc dù anh bây giờ, trở nên thật buồn nôn.”
Nói đến đây lại khiến cho Bạch Thiên Nghiêm khó có thể tin, nụ cười trên mặt Tĩnh Trầm càng thêm ôn nhu, cũng càng yêu dị, “Chỉ là Nhất Quyền mà anh xem trọng nhất, phỏng chừng nhìn thấy sẽ nhịn không được ói ra, dù thích anh như thế nào đi nữa, đối mặt với khuôn mặt tương tự với khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trong ác mộng từ nhỏ của hắn, cũng vô pháp tiếp nhận đi.”
“Câm miệng…”
“Sợ rằng anh không biết, Lăng Nhất Quyền sau lần bị bắt đó, đã trải qua một đoạn thời gian rất dài để điều trị tâm lý. Thậm chí hắn đối với vết sẹo sinh ra sợ hãi —— nhất là vết sẹo trên mặt. Mà những vết thương bây giờ của anh, cùng cái người thương tổn hắn gần như không khác chút nào, anh đoán, hắn sẽ phản ứng như thế nào đây?!”
“…”
Bạch Thiên Nghiêm đôi môi thất sắc run rẩy, lại không nói được một lời.
“Anh cũng tò mò phản ứng của hắn sao, như vậy, bây giờ gọi điện thoại bảo hắn tới đón anh là một lựa chọn tốt.” Tĩnh Trầm giọng buông lỏng như là đang nói chuyện mùi vị bữa cơm, sau đó hắn móc điện thoại di động của mình ra, nhấn dãy số mà Bạch Thiên Nghiêm quen thuộc đến mức hầu như khắc ghi ở trong lòng.
Ba!
Con số cuối cùng trong dãy số còn chưa bấm, điện thoại di động đã bị Bạch Thiên Nghiêm cả người mồ hôi lạnh hất xuống sàn, lửa giận chợt bốc lên, y trở tay chụp Tĩnh Trầm, phẫn hận gầm nhẹ: “Đủ rồi! Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Tôi đã làm sai điều gì khiến cho cậu hận tôi như vậy!!”
Nhưng cổ tức giận này lại trong nháy mắt bị dập tắt, biểu tình trên mặt đọng lại.
Bạch Thiên Nghiêm cứng đờ đem đường nhìn từ mặt của Tĩnh Trầm dời xuống tay trái của hắn, cả người y đều sửng sốt.
Tay trái của Tĩnh Trầm… từ phía dưới cánh tay.. mất rồi…
“Ha hả, phương thức làm việc của Lăng Nhất Quyền, ngay cả anh cũng nói không nên lời sao?” (T.T Trầm ca của ta, Quyền Quyền thật tàn nhẫn mà, còn Saisite nữa mất tăm luôn rồi >’’’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...