Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Mưa phùn không tiếng động phảng phất như sương khói ăn mòn cả toà thành thị, một mảnh mù mịt nhìn không thấy trước mắt.
Thanh niên tuấn mỹ trầm tĩnh như bóng đêm một thân một mình ngồi ngay ngắn trong nhà xưởng bỏ hoang, đang chậm rãi cởi áo khoác nhuốm đầy máu ra.
Mới vừa rồi, hắn lại tàn sát ba người.
Người chết tuyệt vọng máu me nhiễm đỏ mắt hắn, lại không khơi dậy nổi tâm tình nào của hắn _ lúc không có người đàn ông, đồng tử của thanh niên thủy chung mang theo một loại băng lãnh thấu xương.
Đúng lúc này, thanh niên dường như nghe thấy động tĩnh nào đó, đồng tử như mặt hồ băng giá khẽ run lên, vẻ lo lắng thâm trầm nháy mắt rút đi, lộ ra một nét trông đợi trong suốt.
Như một đứa trẻ đợi gia trưởng trở về.
Bởi vì, chỉ có người đàn ông kia biết chỗ hắn ở.
Đem quần áo nhuộm màu đỏ giấu kỹ đi, thanh niên mở cửa ra, mưa phùn ẩm ướt mang theo hơi thở ngọt ngào của người đàn ông đập vào mặt. Dưới bầu trời đêm u ám, Đông Phương Hoàng trầm mặc đứng ở ngoài cửa. Nước mưa làm áo hắn ướt đẫm khiến cho hai mắt vô thần của hắn càng trở nên trống rỗng.
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thanh niên.
Đồng tử như bóng đêm của thanh niên hiện lên một tia yêu thương, vô thức tính kéo nam nhân vào trong nhà sưởi ấm.
“Người nhà…. của tôi…..”
Giọng của nam nhân khàn khàn, nước mưa yên lặng từ trên mặt hắn chảy xuống, như máu trên vết thương của hắn.
“…” Tay thanh niên kéo hắn khẽ run lên, lông mi thật dài lộ ra một tia luống cuống.
“Cậu có biết là ai giết họ không?” Nam nhân nói, chậm rãi nhắm tiêu cự ngay mắt thanh niên, bén nhọn mà lãnh đạm.
Đồng tử thanh niên co rút một cái, rồi im lặng lắc đầu, nhưng vẫn cố chấp lôi kéo tay của nam nhân.
“Phải không?” tầm mắt nam nhân vô lực dời đi, giống như là đang nhìn thanh niên, lại như là đang nhìn những nơi khác, thần sắc càng trở nên uể oải không chịu nổi.
Thanh niên kéo nam nhân, thử đưa hắn mang vào trong nhà lau khô người.
Chiếu cố nam nhân hình như đã thành một phản xạ vô thức của hắn. Nhưng một khắc sau, nam nhân lại cố sức hất tay hắn ra ……
“Nói láo! Ngươi là hung thủ giết người!” Dứt lời, lưỡi dao sắc bén trong tay nam nhân mang theo tức giận vung về phía cổ thanh niên.
Phốc!
Huyết nhục bị rạch ra, thanh niên dùng tay che lại cái cổ lui nhanh hai bước, lại không ngừng được dòng máu đỏ tươi đang phun trào từ vết thương.
“Vì sao, vì sao ngươi muốn giết họ?” Đông Phương Hoàng nhìn thẳng thanh niên, đồng tử đỏ đầy tơ máu ngoài sự oán hận cực độ còn có sự thương tâm nhức nhối, “Vì sao, hết lần này tới lần khác lại là ngươi…”
Thanh niên cứng còng đứng ở trong mưa phùn, máu tươi từ cổ áo của hắn im lặng lan tràn. Dần dần một thân quần áo tuyết trắng của hắn đã mơ hồ bị nhiễm đỏ, phảng phất như huyết nhục bị xé rách.
Hắn an tĩnh nhìn nam nhân, đôi mắt u ám lộ ra một vẻ lo lắng băng lãnh.
Sắc mặt nam nhân càng cứng ngắc khó xem, ngay cả một tia áy náy cuối cùng cũng biến mất hầu như không còn _ ánh mắt giờ khắc này của thanh niên, rõ ràng là ánh mắt của một người đã nhuốm đầy máu tươi của vô số sinh mạng mới có được.
Thanh niên xoay người rời đi gian nhà. Nam nhân dừng một chút, ánh mắt càng phát ra băng lãnh, nắm chặt lưỡi dao sắc bén chạy theo vào, nhưng sau khi vào nhà thì ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng chỉ cần đơn giản nhìn đã hiểu ngay kết cục nhưng thanh niên lại biến mất ở bên trong phòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng! Ngay cả vết máu đỏ tươi trên mặt đất, cũng chỉ vẻn vẹn kéo dài từ cửa đến giữa phòng thì không còn nữa.
Nam nhân đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn thật lâu, không có đuổi theo…
Bởi vì hắn đã từ xuất huyết lượng nhìn ra, dù thanh niên được đưa tới bệnh viện cũng chưa chắc có thể cứu được. Huống chi, hắn là một tội phạm đang bị truy nã không thể tự do ra ngoài.
Có điều, ý thức được việc này cũng không khiến nam nhân cảm thấy vui sướng chút nào, trái lại càng trở nên áp lực. Hắn nhìn quanh bày biện trong phòng một vòng, tình trạng vẫn giống với lúc hắn rời đi, thậm chí ngay cả những thứ nhỏ nhặt mà hắn lưu lại cũng được đặt rất chỉnh tề, tựa hồ nhưng đang chờ hắn lần thứ hai trở về…
Nam nhân chán nản ngồi ở trên ghế sa lon, trống rỗng nhìn trần nhà.
Ngực, không tiếng động nhói đau…
…
Những làn mưa mù mịt dấu đi những vết thương của tòa thành thị, tỏa ra một sự trầm trọng và áp lực khiến người thở không nổi.
Mưa phùn không tiếng động dần dần nặng hạt, giọt mưa lạnh băng rửa sạch cả tòa thành thị xám tro, cũng không ngừng trôi đi máu trên người thanh niên.
Thanh niên đôi môi đã trắng bệch chán nản ngồi ở trong mưa. Tức thì không còn chút khí lực nào, trong tay hắn vẫn gắt gao nắm lấy một vật nhỏ _ là một chú heo con thơ ngây đáng yêu mà nam nhân gấp cho hắn. Đóa hoa kiều diễm đã bị nước mưa thấm hư, còn dính máu…
Thanh niên lặng lẽ nhìn chú heo con trong tay, trong đôi mắt lạnh băng lần đầu tiên xuất hiện sự yếu đuối…
Thân thể cũng vô pháp chống đỡ ngã ra phía sau, thanh niên cứ như vậy ôm chú heo con co ro ở trong mưa. Mái tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nên nhìn không rõ biểu tình của hắn, nhưng từ đôi môi run rẩy đó vẫn có thể thấy được…
Hắn đang khóc…
Một thân một mình, cô đơn bật khóc…
Không một ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Cũng không có ai muốn biết.
===
Ở một chỗ khác của thành phố——
“Ba ba, mẹ đâu rồi…” Ban đêm, trên giường lớn mềm mại, đứa con gái còn sống của nam nhân mềm mại ỷ ôi ở trong ngực nam nhân, giọng còn hơi sữa hỏi. Ở độ tuổi này của cô bé, vẫn còn chưa hiểu cái gì gọi là tử vong, cũng không biết mẹ và chú mình đã vĩnh viễn rời khỏi mình _ bằng một cái chết thảm.
Nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái một cái, “Mẹ đã đi đến một nơi rất xa…” Hắn cũng không biết dỗ dành con gái như thế nào, chỉ là dùng một phương pháp cũ như trong TV, bịa ra một lời nói dối.
“Vậy lúc nào sẽ trở về? Con nhớ mẹ… Còn có chú…”
“Chờ con lớn lên…”
“Vâng, con tin ba ba.” Con gái dùng khuôn mặt phấn hồng của mình cà cà vào cha, tâm tình đã dễ chịu hơn, sau đó có chút oán trách nói, “Bạn học lớp con thật xấu, ai cũng nói mẹ đã chết, con sẽ không còn được gặp lại mẹ…”
Nam nhân cứng đờ, một chữ cũng nói không nên lời.
Con gái tựa hồ đang suy nghĩ gì đó đã trở nên an tĩnh lại, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, trên thế giới này, có yêu quái sao?”
Nam nhân kinh ngạc nhìn con gái mình, trầm mặc thật lâu mới gian nan mà thận trọng gằn từng chữ: “Trên thế giới này không có yêu ma, trước giờ cũng không có….”
Hắn không muốn tin tưởng điều này, nhưng không thể không thừa nhận sự thực, muốn từ miệng hắn nói ra, so với tưởng tượng của hắn càng khó khăn…
Đứa con gái mở đôi mắt thật to nhìn hắn, giống như bị giật mình, có chút khiếp đảm nói: “… Ba ba, tại sao người lại rơi lệ?”
“…” Nam nhân lắc đầu, những chuyện đẫm máu đã xảy ra gần đây cứ không ngừng hiện lên ở trong đầu…….
Hình ảnh vị bác sĩ chẩn bệnh, thê tử khóc rống, thân nhân chết thảm… cuối cùng dừng lại ở một màn thanh niên không hề phòng bị, bị hắn đâm một đao kia.
Vô pháp nói cùng hít thở không thông bao vây lấy hắn, nam nhân thống khổ nhắm nghiền hai mắt.
Nếu như hắn không phải tin tưởng vững chắc, trên thế giới này có sự tồn tại của yêu ma và Đông Phương Thế Gia, đây hết thảy, có phải sẽ không phát sinh hay không?
Không có đáp án.
Mà hắn, quả thực cũng có thể thanh tỉnh…
==========
Vì để khiến cho con gái thay đổi tâm tình, Đông Phương Hoàng quyết định mang cô bé đi khu vui chơi vui đùa một chút.
Sáng sớm cô bé đã rời giường, mặc xong quần áo, lưng đeo một cái ba lô nhỏ, bỏ đồ ăn vặt và nước vào xong liền lôi kéo nam nhân ra cửa.
Nắng ấm ôn hòa phả vào cả một vùng đất rộng lớn, nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình của nam nhân tựa hồ cũng bắt đầu thả lỏng.
Mua cho con gái chocolate kem mà cô bé thích ăn nhất, nam nhân nhìn con gái tràn đầy sức sống đi ở phía trước, mệt mỏi trên khuôn mặt dần dần hiện lên chút tươi cười.
Hôm nay có rất nhiều người dẫn con cái tới vui chơi, trên mặt mọi người đều mang nụ cười.
“Đừng cách cha quá xa.” Thấy con gái hơi quá vui chạy ở phía trước, nam nhân dặn dò một câu.
Nhưng đứa con gái trước giờ khéo léo lại không để ý đến hắn, mà ngừng lại trước một bức tượng hoạt hình thật to, yên lặng nhìn phía sau bức tượng. Nam nhân có chút mê hoặc, đang tính tiến lên hỏi, thì đứa con gái chợt quay đầu nhìn về phía hắn, nói: “Ba ba, nơi này có yêu quái.”
Từ góc đứng của nam nhân cũng không thể nhìn thấy phía sau pho tượng, nhưng ở sân chơi người đến người đi, tùy ý có thể thấy được nhân viên hóa trang như nhân vật hoạt hình, nam nhân tưởng chắc là người hóa trang thành phù thủy.
“Là người hóa trang, không cần lo lắng.” Nam nhân cười giải thích.”
“Oh, vậy con đây không sợ” con gái hướng hắn cười cười, khuôn mặt phấn hồng thoạt nhìn đáng yêu như cái bánh bao nhỏ.
Sau đó, từ góc độ của nam nhân, có thể thấy con gái tựa hồ muốn vươn tay qua sờ _ cánh tay củ sen mập mạp tò mò dò xét … Lúc này, một cái đầu thật to và dữ tợn thò ra, trên mặt đầy những chiếc vảy ghê tởm! Nam nhân thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cái đầu kia đã trực tiếp mở cái miệng to như chậu máu cắn xuống đứa con gái…
Tầm mắt nam nhân nháy mắt đọng lại, hắn như pho tượng, cứng còng nhìn con gái…
Xung quanh vang lên tiếng thét thê lương chói tai.
Vô số yêu ma tướng mạo dữ tợn từ bên trong pho tượng hoạt hình chui ra, bắt đầu công kích những người chung quanh.
Chúng tùy tiện nắm một người rồi xé xác như chơi đùa, xác người nằm rải rác khắp nơi, lại không có ăn…
Thẳng đến khi đầu con gái bị ném tới trước mặt nam nhân, hắn vẫn như trước chưa kịp phản ứng. Thậm chí nụ cười trên mặt còn đọng lại, chỉ là hơn chút co quắp, quặn quẹo.
Hắn cúi đầu, nhìn không nhúc nhích, đồng tử trống rỗng co duỗi.
Sau đó, hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay run rẩy nhẹ nhàng sờ sờ vết máu bị văng lên mặt mình, vẫn còn ấm…
Ngón tay của nam nhân càng lúc càng run rẩy kịch liệt, thậm chí ngay cả thân thể cũng khống chế không được bắt đầu run rẩy.
Tựa hồ hắn đang cố gắng muốn hít sâu, lại không hít được gì vào phổi…
Chỉ nghe thấy tiếng tứ chi va chạm mặt đất ‘’Rầm’’ một cái, nam nhân thoát lực quỳ xuống. Cứng ngắc trong chốc lát, hắn mới chậm chạp nhặt lên cái đầu của con gái bị cắn đến nỗi biến hình.
Rõ ràng mới vừa rồi còn lộ ra nụ cười ngọt ngào với hắn… Sao đảo mắt lại thành ra như vậy chứ?
Nam nhân cúi đầu, một âm thanh kỳ quái từ chỗ sâu trong cổ họng hắn phát ra, như là đang khóc, lại phảng phất như đang cười, như dã thú đang thấp giọng rên rĩ…
“Lại là như thế này…”
Nụ cười trên mặt nam nhân dần dần vặn vẹo, hai tròng mắt đầy tơ máu thê lương nhìn yêu ma đang lộng hành ở phía xa, “Ảo giác, sao càng ngày lại càng chân thật…”
Nam nhân còn chưa nói hết, một giọt lệ trong suốt cũng từ khóe mắt mang ý cười của hắn chảy xuống…
Dù không muốn nhìn thẳng vào sự thật đi nữa, trực giác cũng đã nói cho hắn biết….
Toàn bộ trước mắt, đều là thật…
Đầu đau nhức kịch liệt, Đông Phương Hoàng đã dần dần khôi phục ký ức _ vô số hình ảnh vụn vặt như lưỡi dao sắc bén xoẹt qua đầu hắn…
Hắn đúng là đại chưởng môn thử 7 của Đông Phương Thế Gia, yêu ma cũng thật sự tồn tại.
Mà chiến dịch nghênh chiến ba đại Yêu Hoàng kia, tuy rằng hắn đã chém chết vợ chồng Yêu Hoàng, cũng khiến cho hậu duệ Yêu Hoàng bị thương nặng nhưng kết cục cũng là _ hắn thua.
Bại bởi kẻ phản bội cùng tộc ___ một nữ đệ tử của Đông Long thích hậu duệ Yêu Hoàng, từ phía sau lưng đâm hắn một đao, khiến cho hắn hầu như chết tại chỗ.
Ký ức sau đó cũng rất hỗn loạn, hắn nghe thấy tiếng rống giận thê lương của cháu trai mình, nhưng hậu duệ Yêu Hoàng đứng cách gần hắn đã bắt hắn đi.
Tộc nhân đại loạn, kế tiếp tháo chạy. Các yêu ma đã nhân cơ hội khống chế gần một phần ba lãnh thổ nhân loại, xem nhân loại như súc sinh mà nhốt nuôi.
Mà hắn, thì bị Yêu Hoàng nhỏ tuổi lòng đầy hận ý kia đích thân trông giữ.
Yêu Hoàng cũng không trực tiếp giết hắn, mà là một lần lại một lần rửa đi trí nhớ của hắn, sau đó dùng Hủ Ma Huyết làm cho vợ con hắn sống lại trong một thời gian ngắn, rồi lại để cho hắn không ngừng trải qua hình ảnh vợ con bị giết.
“Ngô sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhõm như vậy.” trên giường lớn đỏ rực như máu, Yêu Hoàng trẻ tuổi chặn ở trên người hắn cắn xé, như quỷ mỵ ở bên tai hắn liếm láp, cười nhẹ, “Sinh vật ti tiện như ngươi, chỉ thích hợp ở trong địa ngục mà Ngô đã giăng ra cho ngươi, tận tình thể nghiệm nỗi thống khổ vì thân nhân chết thảm. Dùng nước mắt và máu của ngươi, hiến tế cho cha mẹ đã chết của ta.” (ầu, mún nhìn a khi dễ thúc quá >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...