Một năm trở lại đây, giới giải trí có rất nhiều tin tức đặc biệt. Mở đầu năm nay phải kể đến đám cưới đình đám của Cảnh Di Minh và Tưởng Tinh được tổ chức trên đảo Bali, mời rất nhiều người trong giới tham dự, trong đó đáng chú ý nhất là một cặp đôi trong dàn phù dâu và phù rể.
Chính là Dư Trì và Thịnh Ly.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nữa, Thịnh Ly còn bắt được hoa cưới của cô dâu. Thực chất, cô không có ý định tranh giành với ai mà lúc bó hoa trùng hợp bay đến trên đầu cô thì Dư Trì đã đưa tay lên, dễ dàng bắt lấy, sau đó nhét bó hoa vào trong lòng Thịnh Ly. Thịnh Ly sững sờ một hồi, mới ôm bó hoa ngẩng đầu cười với Dư Trì.
Đoạn video được ghi lại, đăng tải trên Weibo, gây xôn xao cộng đồng mạng.
Dưới video, có người hâm mộ đã dự đoán: 【 Tôi cảm thấy hai người này muộn nhất là năm sau kết hôn. 】
Bình luận hot trả lời: 【 Thời điểm Dư Trì công khai theo đuổi lại mối tình đầu, không phải có người dự đoán anh ấy sẽ kết hôn sớm sao? Năm nay anh ấy 25 tuổi, năm sau đã 26, nếu như dự đoán thành sự thật, vậy đúng là kết hôn có hơi sớm. 】
Cuối năm, ngày Dư Trì chuyển vào nhà mới, có người tiết lộ rằng anh đã cầu hôn thành công.
Mùa xuân năm sau, đám cưới của Dư Trì và Thịnh Ly được tổ chức tại Ireland. Đám cưới nhẹ nhàng mà sang trọng, có không ít bạn bè trong giới tham dự. Dẫu sao từ sau khi công khai yêu đương, hai người đã tiết chế lâu như vậy, cho nên đám cưới cũng không cần che giấu hay bí mật gì.
Độ nóng và lượng quan tâm của đám cưới linh đình kéo dài từ xuân sang hè, siêu thoại Cá Chép CP mỗi ngày đều giống như đón mừng năm mới. Thậm chí, đến cả việc hai người sinh mấy đứa con, rồi giới tính và biệt danh của đứa bé cũng đã nghĩ xong xuôi.
Một buổi chiều cuối tháng Chín, Thịnh Ly ngồi trên ghế salon ngoài sân thượng lướt Weibo, bên chân là một chú mèo Anh lông ngắn đang làm biếng, đây chính là con mèo cái mà cô mang về từ chỗ Tưởng Tinh, hiện tại đã thành một con mèo lớn với bộ lông tuyệt đẹp.
Mới đầu khi đặt tên cho mèo đã phát sinh chút việc ngoài ý muốn, Thịnh Ly ôm con mèo cái vào lòng, hỏi Dư Trì nên đặt tên như thế nào, cô khẽ cười: “Theo họ của em hay theo họ của anh?”
Dư Trì không hứng thú với nuôi động vật, nếu như bắt buộc phải chọn, anh vẫn thích chó hơn, đặc biệt là giống Border Collie hoặc Becgie Đức. Có điều, anh biết rất nhiều cô gái thích nuôi mèo. Thịnh Ly thích nuôi thì nuôi, nhưng anh không hiểu, vì sao câu hỏi của cô khiến anh có cảm giác như là “Đứa bé theo họ ba hay họ mẹ”?
Anh đáp: “Đều được.”
Tuỳ tiện vậy sao?
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy nếu sau này chúng ta có con, theo họ của em hay anh?”
Dư Trì tay cầm cuốn kịch bản, chậm rãi lật vài trang, ngẩng đầu nhìn cô: “Tuỳ em.”
Là theo họ em?
Hay là theo họ anh?
Người này, thế nào chỉ nói được nửa câu thôi vậy?
Thịnh Ly cố ý hỏi: “Vậy theo họ em nhé, anh… cảm thấy thế nào?”
“Có thể.”
Dư Trì đối với chuyện này không quan trọng, hơn nữa ba anh, ông nội và bà nội đều đã không còn. Đại khái, Dư Mạn Kỳ sẽ có ý kiến, nhưng ý kiến của bà đối với anh mà nói chỉ là một điều rất nhỏ, thậm chí còn không dám đề cập với anh.
Chỉ là một cái họ mà thôi, rắc rối như vậy làm gì.
Anh hơi dừng, nhìn cô mấy giây, mỉm cười đầy ẩn ý: “Nếu như em đã nghĩ đến chuyện con cái mang họ ai, vậy không phải chúng ta nên kết hôn trước sao?”
Thịnh Ly: “………”
Dư Trì: “Hay là, em muốn mang thai rồi cưới?”
Thịnh Ly: “………”
Sai lầm rồi, không ngờ đặt tên cho mèo thôi cũng bị anh chọc tới chuyện cưới xin…
Thịnh Ly vội ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Hiện tại em là đang thảo luận vấn đề đặt tên cho mèo với anh, ai nói muốn kết hôn?”
Dư Trì khịt mũi, cúi đầu đọc tiếp kịch bản.
Cuối cùng, Thịnh Ly đặt tên cho con mèo là Thịnh Miên Miên, bởi vì lớp lông của nó khi chạm vào mềm mại như sợi bông.
(*) Miên trong tiếng Trung có nghĩa là bông, bông vải.
___
Có điện thoại gọi đến, Dư Trì từ trong thư phòng bước ra ngoài sân thượng, ngay khi Thịnh Miên Miên nhìn thấy anh, nó lập tức nhảy xuống ghế, chạy đến bên mắt cá chân của anh.
Thịnh Ly không nhịn được mà mắng một tiếng, đồ phản bội.
Mèo mặc dù theo họ cô, nhưng ở trước mặt Dư Trì thì như bất chấp mọi thứ để nịnh bợ anh, càng thích dính lấy anh hơn là cô.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thầm cảm thấy may mắn, vẫn may Dư Trì không phải là người đặc biệt thích mèo, bằng không cô sẽ phải tranh chấp sủng ái với một con mèo mất.
Dư Trì phớt lờ mèo con, rủ mắt liếc sang hướng Thịnh Ly, nói với Hà Nguyên Nhậm ở đầu bên kia: “Để cháu hỏi cô ấy xem sao. Vâng, được, cháu sẽ gọi lại sau.”
Anh cúp máy, nhìn Thịnh Ly: “Đạo diễn Hà mời chúng ta đi ăn tối.”
Thịnh Ly uể oải hỏi: “Khi nào vậy?”
Hà Nguyên Nhậm đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, muốn để cho hai người đóng vai chính. Từ sau bộ 《 Từ Viên 》, Dư Trì ngoại trừ đóng vai khách mời trong phim của Thịnh Ly, hai người chưa hợp tác lại thêm lần nào.
Đương nhiên, đã có rất nhiều đạo diễn đưa kịch bản tới mời hai người tham gia. Dù sao cả hai từ kỹ thuật diễn xuất đến độ nổi tiếng đều có, huống hồ còn là một cặp đôi hot nhất nhì, lượng người hâm mộ hùng hậu.
Trong hai năm này, ngày càng có nhiều người hâm mộ thúc giục hai người hợp tác, thậm chí còn sang cả bên phía đạo diễn, trong đó Hà Nguyên Nhậm là một trong những người được thúc giục đó.
Nghe nói, Hà Nguyên Nhậm chính là dựa vào bản sắc hai người để điều chỉnh kịch bản.
“Tối nay.” Dư Trì cúi đầu nhìn cô, “Em vẫn khó chịu sao? Nếu không muốn ra ngoài, anh nói với đạo diễn Hà một tiếng, chuyển sang hôm khác là được.”
“Không khó chịu.”
Sáng nay, dạ dày Thịnh Ly có chút nôn nao, sau khi uống thuốc thì không có vấn đề gì nữa, chỉ là hơi lười biếng. Cô dang hai tay về phía Dư Trì, “Ôm em đi chọn quần áo.”
Dư Trì khom người, nhấc bổng cô lên, tiến vào phòng thay đồ.
Anh đặt Thịnh Ly ngồi trên sofa ở phòng thay đồ, cô khoanh chân lại, chỉ trỏ: “Anh giúp em chọn đi.”
Con mắt thẩm mỹ của Dư Trì rất tốt, mỗi lần chọn quần áo cho Thịnh Ly ngoại trừ hơi bảo thủ ra, thì không có khuyết điểm gì. Hơn nữa, đồ đôi của hai người ngày càng nhiều, có lúc anh mặc cái gì, liền chọn cho cô cái giống hệt.
Lần này, Dư Trì chọn cho cô một bộ đồ đơn giản và thoải mái, anh ngoảnh đầu nhìn bộ dạng lười biếng của cô, nhướng mày hỏi: “Có cần giúp em thay luôn không?”
Thịnh Ly nhớ lần trước, vốn dĩ hai người muốn ra ngoài hẹn hò, đang chọn quần áo thì đột nhiên quấn lấy nhau ôm hôn đến mức cả người đều bốc lửa, chính là phát sinh trên chiếc sofa này. Đối diện sofa là một chiếc gương toàn thân cỡ lớn, vô cùng kích thích thị giác. Khi đó, Dư Trì hưng phấn đến tột độ, làm xong xuôi, khiến Thịnh Ly đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Kết quả, buổi hẹn hò bị huỷ.
Vì thế, cô quả quyết lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Đùa chút thôi, chị đây hiện tại chịu không nổi sự giày vò của chú sói nhỏ đâu.
Dư Trì thấp giọng cười, đặt trang phục sang bên cạnh, bước ra ngoài.
Đúng sáu giờ, hai người bước vào phòng bao, Hoàng Bách Nham và Dung Hoa đã có mặt. Trước khi Dư Trì và Thịnh Ly tái hợp, hai người là đối thủ một sống một còn của nhau. Hiện tại vì lợi ích, mà quan hệ hai bên cũng trở nên tốt hơn.
Hoàng Bách Nham nhìn hai người, cười nói: “Đến rồi à, đạo diễn Hà có lẽ sắp tới rồi.”
Dư Trì và Thịnh Ly vừa ngồi xuống, cánh cửa phòng bao liền mở ra. Hà Nguyên Nhậm cùng biên kịch chính đi vào, bên cạnh còn có cả Nguỵ Thành và vợ anh ấy, là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Trước đây ở đoàn phim 《 Giang Sơn Quyển 》, Thịnh Ly từng gặp cô ấy hai lần. Sau đó trong bữa tiệc mừng của 《 Hoa Hồng 2 》lại gặp thêm một lần nữa, xem như khá thân thuộc. Nguỵ Thành sợ bà xã cảm thấy nhàm chán, sắp xếp cho cô ấy ngồi bên cạnh Thịnh Ly.
Bữa ăn này chủ yếu là nói về bộ phim mới, Hà Nguyên Nhậm muốn mời Dư Trì và Thịnh Ly đóng vai nam nữ chính, Nguỵ Thành là một nhân vật phản diện quan trọng, cũng xem như một trong những vai chính. Nhưng nghiêm túc mà nói, Dư Trì sẽ là nam chính thứ nhất, Nguỵ Thành là nam chính thứ hai.
Tất nhiên trong bữa ăn không thể thiếu được rượu, trước mặt Thịnh Ly là ly vang đỏ đã vơi nửa. Cạn ly cùng mọi người xong, định nhấm nháp một ngụm thì liền bị người khác đoạt lấy. Dư Trì trực tiếp uống cạn, sau đó anh đặt ly xuống bàn, thấp giọng nói: “Tối nay em đừng uống nữa.”
Thịnh Ly ngẩng đầu nhìn anh, mím môi không nói được gì, không uống thì không uống.
Hà Nguyên Nhậm hỏi: “Thịnh Ly hôm nay sao không uống rượu?”
“Cháu uống là được rồi, lát nữa về nhà, cô ấy lái xe.” Dư Trì đáp.
Hà Nguyên Nhậm tựa như thở phào nhẹ nhõm, cười cười: “Chú còn tưởng hai đứa chuẩn bị có tin vui.”
Nếu như Thịnh Ly mang thai, vậy bộ phim này phải làm thế nào?
Thịnh Ly có chút không nói nên lời, khẽ cười: “Không có ạ.”
Dư Trì liếc cô một cái, “Không nhanh đến vậy.”
Không chỉ Hà Nguyên Nhậm, Dung Hoa và Hoàng Bách Nham đều thở phào nhẹ nhõm. Dung Hoa nói: “Hai em còn trẻ, chuyện này không cần vội vàng, chúng ta nói tiếp về kịch bản đi.”
Kịch bản bộ phim này rất thú vị, bất kể là nội dung hay tính cách nhân vật đều có nhiều tình tiết đảo ngược rất lớn, Dư Trì và Thịnh Ly đều cảm thấy rất hứng thú.
Trò chuyện đến mười một giờ đêm, mọi người mới ra về.
Tửu lượng của Dư Trì trước giờ vốn rất tốt, từ sau khi Thịnh Ly yêu đương với anh, nhiều nhất chỉ thấy anh mơ màng ba bốn phần, còn lại vẫn rất tỉnh táo. Hôm nay, đại khái là do uống thay phần của cả hai người, hoặc là do uống hai loại rượu vang đỏ và vang trắng trộn lẫn.
Tóm lại là, hình như Dư Trì say rồi.
Qua nửa đêm, Thịnh Ly đánh xe vào trong gara, quay đầu nhìn sang Dư Trì đang nhắm mắt ngồi bên ghế phụ lái. Khoé môi cô nâng lên, xuống xe đi về bên đó, toan giúp anh. Vừa mở cửa xe, Dư Trì đã giẫm chân xuống mặt đất, dựa vào cửa xe đứng thẳng.
Anh đóng cửa xe lại, thân thể hơi lảo đảo. Thịnh Ly vội vàng ôm lấy eo anh, ngẩng lên nhìn vài giây, đột nhiên nở nụ cười, duỗi ba ngón tay ra hỏi anh: “Dư Tiểu Trì, số mấy đây?”
Dư Trì quả thật uống rất nhiều, đầu óc choáng váng, có chút khó chịu. Anh nắm chặt bàn tay cô, thanh âm khàn khàn phát ra: “Nhàm chán, anh đâu có ngốc.”
Tiếp đó, sức nặng cơ thể người đàn ông dồn lên người cô. Dư Trì vùi cằm vào vai cô, hơi thở phả ra nóng rực. Thịnh Ly hơi cười, cảm giác anh hiện tại giống một chú chó lớn, không nhịn được mà sờ sờ sau gáy anh.
Đỡ Dư Trì vào phòng, đi qua phòng tắm, đột nhiên Dư Trì đứng chắn giữa cửa không động đậy. Anh khó chịu nhướng mày: “Anh đi tắm trước đã.”
Thịnh Ly đưa anh lên tầng hai, nói không mệt thì là giả, cô đổ mồ hôi, khẽ thở hổn hển: “Em sợ anh ngã bên trong, tối nay hay là đừng tắm nữa? Em không chê anh đâu.”
“Không được.”
Dư Trì mở cửa phòng tắm, đột nhiên kéo cả Thịnh Ly vào trong, sau đó khoá cửa lại. Đại khái do uống nhiều rượu, đôi mắt phiếm đỏ, còn hơi ươn ướt. Anh nhìn Thịnh Ly, cong khoé miệng, “Nếu như lo lắng, vậy… tắm giúp anh.”
Thịnh Ly: “………”
Người này khẳng định là say mèm rồi. Bình thường tuyệt đối sẽ không nói “Tắm giúp anh”, nếu có nói thì là mấy câu đại loại như “Anh giúp em tắm”.
Thịnh Ly nhìn anh chỉnh nhiệt độ nước rồi cởi áo, dáng vẻ không như quá say. Vừa quay người muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị người nọ túm cổ áo sau lại. Cô nhào vào lồng ngực Dư Trì, nước nóng từ trên dội xuống, rất nhanh, cả người ướt đẫm.
Thịnh Ly nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, tự dặn lòng, không được tức giận với ma men.
Dư Trì ôm chặt cô từ đằng sau, cả người ướt át. Cằm anh tựa trên đỉnh đầu cô, tóc tai cũng ẩm ướt, anh cúi đầu nói: “Vợ ơi.”
“………”
Thịnh Ly lau nước trên mặt, quay đầu nhìn anh, cố tình hỏi: “Ai là vợ anh?”
“Thịnh Ly.” Dư Trì khẽ nói.
Phòng tắm bốc hơi nghi ngút, hai người toàn thân từ trong ra ngoài đều ướt sũng dính chặt vào nhau có chút không thoải mái. Thịnh Ly bị anh ôm rất chặt, hô háp có chút ngắt quãng. Cô xoay lại nhìn anh, nhướng mày nói: “Không phải muốn em tắm cho anh sao? Mặc quần thế này thì tắm kiểu gì?”
Nghe đâu, đàn ông khi say không thể cương được, cô lại chưa từng chứng kiến điều này. Có điều, nhiều người nói như vậy, hẳn là sự thật đi.
Cho nên, cô càng không sợ anh được đà.
Thịnh Ly tháo vòi hoa sen xuống, hướng về phía người anh, vừa dội nước vừa tán thưởng. Không hổ là người 18 tuổi đã hấp dẫn cô năm đó, 8 năm qua đi, vóc dàng ngày càng trở nên quyến rũ, cơ bắp săn chắc từng đường. Dưới dáng vẻ ướt át này, trông lại càng gợi cảm hơn.
Dư Trì để cô tuỳ ý kỳ cọ như một món đồ chơi, cúi đầu xuống nhìn một hồi, đột nhiên đem vòi hoa sen để lại chỗ cũ.
Sau đó, bắt đầu cởi quần áo của Thịnh Ly.
Thịnh Ly đấu tranh giãy giụa vài giây, không ngờ một con ma men sức lực vẫn lớn như vậy. Không làm gì được nữa, chỉ có thể mặc theo anh muốn làm gì thì làm. Thịnh Ly tóc tai rối bời ướt đẫm, vừa muốn ngẩng đầu chửi người, lại bị anh giữ chặt bờ môi, trầm thấp mở miệng: “Vợ, em cũng gọi anh một tiếng đi.”
“………”
Thịnh Ly tâm tình mềm mại như có một dòng nước ấm chảy qua, ôm lấy cổ anh, “Chồng ơi.”
Một lúc sau, Thịnh Ly bị anh ép lên tường, hai chân nhấc lên, nghiêm trọng hoài nghi cái “nghe đâu” kia là giả.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Ly thức dậy trước Dư Trì, đi qua nhà nệm cho mèo con ăn, rồi vào bếp rót một ly nước.
Đột nhiên nhớ bản thân quên đóng cửa phòng.
Vội vàng đặt cốc xuống, chạy về phòng ngủ.
Dư Trì từ trên giường đứng dậy, thân trên cởi trần, đầu tóc hơi loạn, cau mày nhìn Thịnh Miên Miên. Người và mèo, hai bên nhìn nhau không dứt.
Thịnh Miên Miên ngoan ngoãn kêu “meo meo” vài tiếng, cái đuôi lông dài vẫy qua vẫy lại, đặc biệt giống như đang nịnh bợ. Nhưng đối mặt với nó, lại là vẻ mặt lạnh lùng của Dư Trì.
Thịnh Ly đứng cửa nhìn anh và Thịnh Miên Miên, không biết phải nói gì. Mỗi lần, chỉ cần cô quên đóng cửa, Thịnh Miên Miên đều nhân cơ hội lẻn vào phòng ngủ chính, điều này làm Dư Trì không chịu được.
Cô bước đến, ôm Thịnh Miên Miên dậy, nghiêng người hôn lên môi Dư Trì: “Chào buổi sáng, chồng yêu.”
*
From Editor: Tui ngang ngược quá, đã xin off một hôm mà cố gắng vừa chạy deadline vừa lên chương cho mọi người đỡ phải chờ nè ಠ,ಥ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...