Theo sát xe ngựa của đám người đại gia trưởng, xe ngựa của Tô Xương Hà và Tô Triết cũng đi vào Cửu Tiêu thành.
“Nơi này là Cửu Tiêu thành, trước đây là võ thành nổi danh thiên hạ, còn bây giờ chỉ là một phàm thành, dựa vào truyền thuyết trăm năm trước thu hút một số du khách.
Trước kia thường xuyên nghe Tô Mộ Vũ nhắc tới.” Tô Xương Hà vén rèm xe ngựa, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Bọn họ tạm thời dừng chân tại đây, đợi tụ họp với Tô Mộ Vũ.”
“Ở đây có ổ nhện?” Tô Triết ngạc nhiên.
“Đúng vậy.
Không ai tưởng tượng nổi Chu Ảnh lại bố trí một sào huyệt trong Cửu Tiêu thành ở mạn bắc này, có lẽ do Tô Mộ Vũ cố chấp với kiếm.” Tô Xương Hà nói đầy ẩn ý.
“Gián điệp của ngươi không phải trong Tạ gia.” Tô Triết mỉm cười.
“Không sai, gián điệp của ta là trong Chu Ảnh.” Tô Xương Hà không hề kiêng dè nói: “Hành tung của đại gia trưởng trên quãng đường này đều là theo ý ta, nằm trong khống chế của ta.”
“Có thể nhét người vào trong Chu Ảnh? Những người đó đều là Tô Mộ Vũ đích thân lựa chọn rồi được đại gia trưởng khảo nghiệm cơ mà.” Tô Triết gõ tẩu thuốc trong tay: “Ngay cả các gia chủ cũng không thể thẩm thấu thế lực của mình vào trong Chu Ảnh.”
“Ta hiểu rất rõ Tô Mộ Vũ.” Tô Xương Hà duỗi người: “Tìm chỗ nào nghỉ chân một chút, Triết thúc, bôn ba lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Tô Triết cất tẩu thuốc: “Nghỉ ngơi? Nếu đám người đại gia trưởng vào trong ổ nhện, đó là nơi dễ thủ khó công, chúng ta muốn ra tay lại càng khó khăn.”
“Không cần chúng ta ra tay, có Tạ gia mở đường cho chúng ta, Bệnh Tử Quỷ Tạ Phồn Hoa, vẫn có chút công dụng.” Tô Xương Hà mỉm cười nói.
“Loại người như ngươi, đúng là quá xấu bụng.” Tô Triết cười mắng.
“Đi!” Trên đường lớn, Tô Mộ Vũ vung mạnh roi ngựa, muốn chạy tới Cửu Tiêu thành bằng tốc độ nhanh nhất.
Mộ Vũ Mặc ngồi trong xe ngựa nhìn bóng lưng Tô Mộ Vũ, thở dài nói: “Vũ ca, dọc đường ngươi chưa hề nghỉ ngơi chút nào, hay là chậm lại một chút.”
Tô Mộ Vũ không quay đầu lại nói: “Không thể nghỉ ngơi được, cho dù trong Cửu Tiêu thành có ổ nhện vẫn không an toàn.
Trong Chu Ảnh có gián điệp.”
Mộ Vũ Mặc đột nhiên đặt tay lên lưng Tô Mộ Vũ: “Vũ ca, chẳng lẽ ngươi không nghĩ rằng, có lẽ ta là gián điệp à?”
Tô Mộ Vũ cau mày, nắm lấy cây dù bên cạnh, đột nhiên xoay người, đánh về phía Mộ Vũ Mặc.
Mộ Vũ Mặc mỉm cười, không hề né tránh, vì vậy cây dù xuyên thẳng qua bên cạnh cô, đánh lên một chiếc phi luân màu vàng kim.
Phi luân bị đánh bay ra ngoài, Mộ Vũ Mặc nghiêng người lắc mình, đứng bên cạnh Tô Mộ Vũ, cười nói: “Người của Đường môn đúng là lắm tiền, trên người mang cả đống sắt vụn, không biết bị đánh bay đi rồi có thu lại được không.”
Tô Mộ Vũ tay phải cầm dù, tay trái nhẹ nhàng kéo dây cương, dừng chiếc xe ngựa lại.
Đường Liên Nguyệt mặc áo lông chim màu đen đứng trên một gốc cây lớn, cúi đầu nhìn bọn họ.
“Ngươi đến nhanh thật, chúng ta đi cả ngày cả đêm không ngừng không nghỉ mà vẫn bị ngươi đuổi theo.” Mộ Vũ Mặc cười khanh khách: “Nôn nóng muốn gặp ta đến vậy cơ à?”
“Ngươi nên bỏ cô ấy lại, cô ấy đã bị thương, các ngươi đánh xe không nhanh, đương nhiên ta sẽ đuổi kịp.” Đường Liên Nguyệt nhìn về phía Tô Mộ Vũ, Tô Mộ Vũ khẽ thở dài một tiếng, hơi cúi người.
“Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, năm xưa trong trận chiến ngăn chặn Ma giáo, ta từng thấy kiếm của ngươi.
Giết ngươi không phải chuyện dễ dàng gì.” Ánh sáng lạnh lóe lên trong lòng bàn tay Đường Liên Nguyệt, Chỉ Tiêm Nhận đã được nắm trong tay: “Kiếm thuật của ngươi gần tương đương với Lý Hàn Y, nhưng thuật giết người của ngươi lại hơn xa cô ấy.”
“Ta ngăn hắn lại, ngươi chạy đi, tới Cửu Tiêu thành thì báo cho đại gia trưởng tìm ra gián điệp.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.
Mộ Vũ Mặc lắc đầu: “Không, để ta ngăn hắn lại, ngươi tới Cửu Tiêu thành.”
“Hắn là Đường Liên Nguyệt, ngươi đã thua một lần rồi.” Tô Mộ Vũ nhắc nhở: “Lần trước hắn nương tay, lần này thì chưa chắc đâu.”
“Vũ ca, vừa rồi ta đã nói với ngươi ta là gián điệp.” Mộ Vũ Mặc cười nói.
Con ngươi của Tô Mộ Vũ co lại: “Ta chỉ nghĩ là một câu đùa.”
“Đến tận hôm nay, ta vẫn chưa làm chuyện gì vi phạm lời thề năm xưa, nhưng đúng là ta đã do dự, cũng đã hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chúng ta.
Mấy hôm nay, ta còn nghĩ, liệu có nên bước ra bước đó không.” Mộ Vũ Mặc nhìn về phía Tô Mộ Vũ, khẽ thở dài: “Ta không muốn lựa chọn giữa ngươi và Xương Hà.
Cho nên Vũ ca, ngươi tới kết thúc mọi chuyện đi.
Ta giao lựa chọn cho ngươi!”
“Là Xương Hà hắn...” Tô Mộ Vũ nhíu mày.
“Không cần đưa đẩy, ở lại cả đi!” Đường Liên Nguyệt búng nhẹ ngón tay, hai tấm Diêm Vương Thiếp đồng thời bắn về phía hai người bọn họ.
“Đi! Tin ta đi, gã này không nỡ giết ta đâu!” Mộ Vũ Mặc đẩy mạnh ra, hất văng Tô Mộ Vũ ra ngoài, tiếp đó xoay người vung hai tay áo, hai ống tay màu tím bay ra, cuốn lấy hai tấm Diêm Vương Thiếp, tiếp đó lại kéo một cái, đập cho chiếc xe ngựa phía trước chia năm xẻ bảy.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ, nắm chặt cây dù trong tay, trầm giọng nói: “Không ngăn được thì trốn.”
“Yên tâm đi, Vũ ca, ta đã nói rồi, hắn sẽ không giết ta đâu.” Mộ Vũ Mặc nhướn mày với Đường Liên Nguyệt trên cây: “Ngươi thấy sao?”
Đường Liên Nguyệt nhìn Tô Mộ Vũ đã xoay người rời khỏi, cúi đầu nói với Mộ Vũ Mặc: “Ngươi thật sự nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Mộ Vũ Mặc nhún vai: “Trong giang hồ không thiếu gì kẻ đa tình.
Nhưng hôm nay đa tình, ngày mai vô tình.
Tuy mấy hôm trước ngươi liếc mắt nhìn ta một cái mà tâm trí rối loạn, nhưng đã mấy ngày, có thể đã quên, cũng có thể trong lòng ngươi báo thù quan trọng hơn, nhi nữ tình trường có thể tùy ý đặt sang một bên.”
“Ai nhìn ngươi mà tâm trí rối loạn?” Đường Liên Nguyệt cả giận nói.
“Ài, ai bảo Mộ Vũ Mặc ta trời sinh quốc sắc, là đệ nhất mỹ nhân trong Ám Hà.
Nhưng dù sao chúng ta cũng mới gặp mặt có một lần, cái gọi là thấy sắc chung tình chẳng qua chỉ là thấy đẹp nên mê mẩn.
Cuối cùng thì ngươi đối với ta cũng không có cảm tình gì sâu nặng...” Mộ Vũ Mặc cúi đầu, giọng nói có vẻ ai oán.
“Thấy đẹp nên mê mẩn?” Gương mặt Đường Liên Nguyệt run rẩy một thoáng: “Ta có một mũi Long Tu Châm, ngươi có muốn thấy không?”
“Không cần đâu.” Mộ Vũ Mặc giang tay, mặt hơi đỏ lên: “Nam nhân mà lại đi nói mình là châm, đúng là khiến cô bé như ta đỏ mặt.”
“Một cô gái như ngươi sao miệng lưỡi toàn những lời thô tục như vậy!” Đường Liên Nguyệt kinh ngạc, lúc này mới phản ứng lại, mặt hơi đỏ lên, tay trái vốn đang cầm Long Tu Châm nhưng ném cũng không được mà không ném cũng không được, cuối cùng đành thu hồi.
“Lấy Long Tu Châm ra làm gì, phải dùng chùy sắt lớn!” Mộ Vũ Mặc cao giọng nói.
“Câm miệng!” Đường Liên Nguyệt nắm lấy Chỉ Tiêm Nhận, đang định lao tới nhưng vừa đứng dậy lại phát hiện dưới chân đã quấn đầy tơ nhện màu trắng, hai con nhện màu xanh sẫm như hòa vào màu sắc thân cây,hơn nữa Mộ Vũ Mặc nói năng nhiễu loạn, không ngờ hắn lại không phát hiện ra.
“Võ công có cao hơn nữa cũng chỉ là thằng nhóc chưa lớn thôi.” Mộ Vũ Mặc nhướn mày đắc ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...