Mộ Vũ Mặc nghe vậy cả kinh, lập tức điểm mũi chân lướt đi, nhưng một lưỡi dao mảnh đã đặt lên hông cô.
“Nếu ngươi còn cử động, ta buộc phải giết ngươi.” Đường Liên Nguyệt lạnh nhạt nói.
Mộ Vũ Mặc đột nhiên cười khanh khách: “Nghe nói trên thanh Chỉ Tiêm Nhận của Huyền Vũ Sứ nhà ngươi còn dính máu một vương gia, sao lúc giết người lại do do dự dự như vậy?”
“Ta không thích giết người, cho dù ngươi là người của Ám Hà.” Đường Liên Nguyệt trả lời.
“Ồ? Ta còn tưởng vì mình xinh đẹp nên ngươi không nỡ hạ thủ chứ?” Mộ Vũ Mặc đột nhiên xoay người, ánh mắt hai người nhìn nhau, cô mỉm cười yêu kiều với Đường Liên Nguyệt.
Đường Liên Nguyệt thất thần trong một chớp mắt, mũi Chỉ Tiêm Nhận đảo qua năm ngón tay nhưng không xuất thủ.
“Đồ ngốc.” Mộ Vũ Mặc há miệng, phun một làn sương về phía Đường Liên Nguyệt.
Đường Liên Nguyệt lập tức ngừng hô hấp, hai ngón tay kẹp trước mặt, quát khẽ một tiếng, làn sương kia dần dần tan đi, nhưng trên người Đường Liên Nguyệt lập tức phủ đầy băng sương, mấy chục con nhện trắng toát đứng trên vai, trên đùi, trên tóc hắn.
“Trước đây nghe nói Ám Hà Mộ gia tinh thông các loại kỳ thuật quái dị, hôm nay được thấy, quả nhiên là đúng.” Lúc này, Đường Liên Nguyệt không dám hành động khinh suất nữa, nếu đám nhện băng này cũng nổ tung như mấy con nhện sói vừa rồi, hắn thật sự không trốn được.
Mộ Vũ Mặc cười nói: “Trong Cửu Giang Tỳ Bà Đình, Đường môn Đường Liên Nguyệt thi triển ba món ám khí, dương danh thiên hạ.
Ta cũng kính ngưỡng Huyền Vũ Sứ lâu rồi.”
“Vừa rồi không nên hạ thủ lưu tình với ngươi, trúng mị thuật của ngươi, Chỉ Tiêm Nhận của ta chậm mất một chớp mắt.” Đường Liên Nguyệt nhíu mày nói.
Mộ Vũ Mặc sửng sốt: “Mị thuật? Mị thuật gì?”
Đường Liên Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đã biết trong Cửu Giang Tỳ Ba Đình, ta thi triển ba món ám khí dương danh thiên hạ, vậy ngươi có biết ba món ám khí đó là ba món nào không?”
Mộ Vũ Mặc nhún vai: “Cái này thì trên phố không đồn, ba món ám khí đó đều là ngươi tự nghĩ ra, nhưng cụ thể là gì thì chưa từng nghe nói.”
“Không cần nghe, ngươi sẽ thấy ngay thôi.” Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng hất tay áo.
“Đừng làm bừa, còn cử động nữa, đám nhện của ta sẽ phun ngươi thành người băng, lại cho thêm mấy con nhện sói, nổ tới mức ngươi không còn xương cốt!” Mộ Vũ Mặc uy hiếp.
“Thế thì thử xem.” Đường Liên Nguyệt rung ống tay áo, chỉ thấy cánh chim trên bộ áo khoác lông chim màu đen đều bay lên, phủi hết băng giá và đám nhện băng ra ngoài.
Mộ Vũ Mặc thấy vậy kinh hãi, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, rút thanh trường kiếm bên hông ra, húyt sáo một cái, gần ngàn con nhện từ khắp các nơi trong sân lục tục bò ra.
“Đây là món ám khí thứ nhất, Thiên Điểu Kinh Minh!” Đường Liên Nguyệt đột nhiên vung tay về phía Mộ Vũ Mặc, tất cả những cánh chim đều bay về phía Mộ Vũ Mặc, tiếng gió rít ầm ầm như ngàn con chim đồng thanh kêu vang.
Mộ Vũ Mặc vung kiếm ngăn cản, đám nhện cũng điên cuồng đánh về phía những cánh chim kia.
Từng tiếng nổ vang lên ầm ầm, toàn bộ khoảng sân lập lòe ánh lửa, nửa ngày sau, tấm áo khoác phất phới theo làn gió của Đường Liên Nguyệt mới rủ xuống, hắn nhìn màn khói dần dần tan đi, Mộ Vũ Mặc cầm kiếm chống xuống đất thở hổn hển không ngừng, có vài chỗ trên người đã có vết đỏ, đám nhện trào ra từ bốn phương tám hướng chỉ dám đi loanh quanh cách Đường Liên Nguyệt ba trượng, không dám tiến thêm về phía trước.
“Còn trò gì nữa?” Đường Liên Nguyệt lấy ra một mũi Long Tu Châm, nhắm thẳng vào Mộ Vũ Mặc.
“Ngươi nỡ giết ta ư?” Mộ Vũ Mặc ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.
“Mị thuật như vậy, lần thứ hai dùng lên người ta sẽ không có tác dụng gì đâu.” Đường Liên Nguyệt trầm giọng nói: “Mau nói cho ta biết, lần này các ngươi định đến nơi nào, ta lưu lại tính mạng nhà ngươi.”
Mộ Vũ Mặc khẽ thở dài một tiếng, thu kiếm nói: “Ngươi mà không tới, ta chết thật đấy.”
Đường Liên Nguyệt đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, lập tức xoay người, Long Tu Châm trong tay không hề do dự đánh thẳng ra ngoài.
Chưa một ai có thể lặng lẽ tiếp cận hắn như vậy, kể cả đám người trong tòa Tuyết Nguyệt thành hiện đang là đệ nhất giang hồ hiện tại cũng vậy, như vậy người tới chỉ có thể là một người.
Người vừa tới vung thứ hắn đang cầm trong tay lên, đánh bay mũi Long Tu Châm ra ngoài, tiếp đó hắn giậm chân lướt qua cạnh Đường Liên Nguyệt, đi tới bên Mộ Vũ Mặc.
Đường Liên Nguyệt lật tay, Chỉ Tiêm Nhận đã xuất hiện trong tay hắn, hắn khẽ cúi người, chuẩn bị nghênh chiến: “Đội trưởng đội sát thủ trực thuộc đại gia trưởng Ám Hà, Khôi.”
Tô Mộ Vũ đưa lưng về phía Đường Liên Nguyệt, tay cầm cán dù, cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mộ Vũ Mặc nhìn Tô Mộ Vũ, nghi hoặc: “Ai đánh rơi mặt nạ của ngươi vậy?”
“Thế ai đã đánh rơi mặt nạ của ngươi?” Tô Mộ Vũ hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là cái gã dâm tặc tên Đường Liên Nguyệt này!” Mộ Vũ Mặc nhắc nhở Tô Mộ Vũ thân phận của đối phương.
Nhưng hai người đều không đặt câu nói bề ngoài trêu chọc nhưng ngấm ngầm nhắc nhở này vào trong lòng, vì khi bọn họ lướt qua người nhau, họ đã biết thực lực của đối phương, cũng đoán được thân phận của đối phương.
“Bị thương ra sao?” Tô Mộ Vũ nhìn vết máu trên người Mộ Vũ Mặc.
“Sắp chết.” Mộ Vũ Mặc ấm ức nói.
“Thiên Chu Trận!” Tô Mộ Vũ đột nhiên đặt cây dù trở lại sau lưng, sau đó tung người nhảy về phía trước, giang hai tay ra.
Mộ Vũ Mặc như đã đoán trước, chống trường kiếm xuống đất rồi nhảy lên, hạ xuống trong lòng Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ cứ thế ôm Mộ Vũ Mặc bay ra ngoài sân.
Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, vung tay trái, ba mũi Thấu Cốt Đinh bắn thẳng tới sau lưng Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ khẽ nghiêng người, dùng cây dù sau lưng chặn ba mũi Thấu Cốt Đinh.
“Hai trong ba món ám khí còn lại của ngươi, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!” Mộ Vũ Mặc hô to.
Đường Liên Nguyệt đang định đuổi theo, nhưng đám nhện vốn đang sợ hãi uy thế của hắn lại đột nhiên nhào lên như nổi điên...
Chỉ trong chốc lát, Tô Mộ Vũ đã ôm Mộ Vũ Mặc đi xa nửa dặm.
Tô Mộ Vũ cúi đầu nhìn Mộ Vũ Mặc: “Thương thế không sao chứ? Đã lâu rồi cô không bị thương như vậy.”
“Không sao.
Tên Đường Liên Nguyệt kia lưu thủ, nếu không có lẽ ta đã chết rồi.
Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, quả nhiên là cao thủ đứng trên đỉnh võ đạo.” Mộ Vũ Mặc trả lời.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Cũng may là gặp hắn, Huyền Vũ Sứ Đường Liên Nguyệt xưa nay luôn căm ghét chuyện giết người.”
Mộ Vũ Mặc đột nhiên mỉm cười: “Vớ vẩn, hắn lưu thủ với ta là vì sau khi thấy ta hắn đã nhất kiến chung tình”
Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười, giọng điệu bất đắc dĩ: “Ngươi càng ngày càng tự tin về bản thân đấy.”
“Thật đấy, vừa nãy hắn bảo ta dùng mị thuật với hắn nên hắn mới ra tay chậm!” Mộ Vũ Mặc nhướn mày: “Vũ ca, ngươi nói xem ta có dùng mị thuật không?”
“Rất nhiều nữ đệ tử của Mộ gia am hiểu mị thuật, nhưng đúng là ngươi chưa từng học, cái này ta biết.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Mộ Vũ Mặc liếm môi, nói đầy ẩn ý: “Thấy đẹp là mê mẩn, thấy đẹp là mê mẩn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...