- Hì hì… ngươi cũng thật nhỏ nhen…Âu Cơ Thánh Tôn ở bên cạnh nhịn không được che miệng cười, Hồ Nguyên Vũ có chút xấu hổ gãi đầu, chỉ là khi nhìn bộ dạng cười khúc khích của mẫu thân, hắn có chút sững người, mới hiểu câu thiên kiều bá mị nhất tiếu sinh là ám chỉ cái gì.
Tuy biết là không nên, nhưng Hồ Nguyên Vũ vẫn không nhịn được nghĩ tới Lâm Nhược Yên, lúc trước sau khi biết nàng không phải mẫu thân của mình, hai người đã phát sinh tình yêu nam nữ, hơn nữa thời điểm ân ái, bọn họ thường đóng vai mẹ con, để tình thú mãnh liệt hơn.
Hiện tại nhìn thấy mẫu thân thật sự, hắn lại quỷ thần xui khiến nghĩ tới chuyện kia, Hồ Nguyên Vũ giật nảy mình, vội vàng dập tắt ý niệm bậy bạ này, hắn có thể cùng Lâm Nhược Yên nhập vai, dù sao nàng tính ra cũng là dưỡng mẫu của mình, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bệnh hoạn đến mức sinh ra tà niệm với thân mẫu, kia là hành vi của súc sinh.
Này giống như một vị độc giả sắc hiệp nào đó đã từng nói, truyện là truyện, thực là thực, ở trong truyện, ngươi có thể thỏa thích hòa mình vào nhân vật, tưởng tượng tất cả những thứ hắc ám nhất trong góc khuất của một con người, nhưng khi gấp sách lại, trước mặt ngươi chính là hiện thực.
Nếu ngươi không thể phân đâu là thực, đâu là truyện, đem những tư tưởng bệnh hoạn ở trong truyện ra ngoài đời thực, vậy ngươi đã không còn là con người, mà là ma quỷ, là súc sinh.
(Lời tác giả: Nhưng xã hội thực tại, khi đạo đức suy đồi, khi mà con người tìm kiếm sản phẩm đồi trụy quá dễ dàng, có bao nhiêu người còn tỉnh táo phân biệt ra đâu là thực, đâu là ảo, sâu trong thâm tâm vẫn hiện ra vô số ý nghĩ bệnh hoạn, từ từ để bản thân băng hoại lúc nào cũng không biết, nói thật, ngay từ lúc đặt bút viết Âm Dương Tạo Hóa Kinh, ta cũng bị trầm mê ở trong thế giới giữa thực và ảo đó, muốn viết ra tất cả những mặt đen tối nhất trong đầu mình, may mắn cuối cùng còn chưa đi vào thâm uyên, còn biết đâu là mấu chốt của một con người, cho nên trong truyện của ta, nói không với loạn luân cùng huyết thống, nói không với ấu dâm, nói không với bạo dâm, sắc dục là có, nhưng chỉ nên để sắc dục nằm trong ngưỡng cửa của con người, đừng để nó bước ra khỏi vòng tròn luân lý kia.
Có nhiều người nói nói truyện chơi mẹ vợ cũng là loạn luân vậy, thì ở đây mình đính chính một chút, loạn luân là chỉ mối quan hệ cùng huyết thống như cha con, mẹ con, anh chị em ruột, ông cháu, bà cháu… đây là vấn đề luân lý, còn trường hợp mẹ vợ con rể trong truyện, là nhà nước quy định không cho kết hôn mà thôi, không liên quan gì tới loạn luân)*** chương này free, các bác không cần chửi em câu chữ, hắc hắc.
Nhưng ai nghĩ tới Âu Cơ Thánh Tôn lại hỏi.
- Nghe nói tình cảm của con và Nhược Yên rất mặn nồng?Hồ Nguyên Vũ giật nảy mình, khuôn mặt đỏ bừng, thần sắc có chút xấu hổ, chẳng lẽ mẫu thân biết những chuyện giường chiếu kia của mình và Nhược Yên, thôi xong đời…Nhìn bộ dáng quẫn bách của Hồ Nguyên Vũ, hai mắt Âu Cơ Thánh Tôn híp lại, bộ dáng tự tiếu phi tiếu nói.
- Sao thế? Có gì khó nói sao?Hồ Nguyên Vũ vội vàng phủ nhận.
- Không có gì, tình cảm của ta và nàng rất tốt, mẫu thân đã gặp nàng rồi sao?Âu Cơ Thánh Tôn gật đầu.
- Đã gặp, còn đưa nàng tới Văn Lang Điện để nàng tu hành tốt hơn, hiện tại đang bế quan ở trong bí cảnh của thánh địa.
Về phần Hồ Tuyết Loan, nàng được Hậu Thổ nhận làm đệ tử, này không chỉ có lợi cho tương lai của nàng, còn có thể để Thiên Ma tộc liên kết càng sâu với con.
Bởi vì lúc trước con đang ở Ma Giới, nên ta thay con làm chủ, các nàng cũng đồng ý, con sẽ không phản đối chứ?Hồ Nguyên Vũ nghe vậy cũng hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu.
- Các nàng có thể được mẫu thân và Hậu Thổ Thánh Tôn chỉ điểm, kia là phúc khí của các nàng, ta sao có thể phản đối.
Âu Cơ Thánh Tôn gật đầu, sau đó lại trở về vấn đề lúc trước.
- Nguyên Vũ, con thấy vũ trụ này như thế nào?Hồ Nguyên Vũ nghi hoặc.
- Mẫu thân là muốn hỏi phương diện nào?Thần sắc của Âu Cơ Thánh Tôn nghiêm túc nói.
- Tính duy nhất!Hồ Nguyên Vũ im lặng, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, qua một lúc mới nói.
- Chỉ sợ không phải duy nhất!Vẻ mặt của Âu Cơ Thánh Tôn có chút đắng chát, tuy tu vi của nàng cao hơn Hồ Nguyên Vũ, nhưng có nhiều thứ, nàng chưa chắc rõ ràng bằng Hồ Nguyên Vũ, dù sao hắn chính là “Thiên Đạo”.
- Thời điểm dung hợp Thiên Đạo Ma Giới, ta nhìn thấy một cảnh tượng, khi đó thiên địa đột nhiên trở nên u ám, vũ trụ giống như một quả bóng, bị người hung hăng xé ra, một thế giới tràn ngập khí tức hắc ám, tà ác, bạo ngược, tham lam… xuất hiện ở phía sau vết rách.
- Loại khí tức này, ta quá quen thuộc, cũng cực kỳ căm ghét… nó là khí tức của Tà Thần.
Thời điểm màn trời bị xé rách, ta cảm giác toàn thân đau đớn, giống như bị người xé thành hai mảnh, khí tức kia để ta ngột ngạt, khó thở, căm thù, nhưng kèm theo còn có hoảng sợ.
- Từ trong thế giới đó, ta thấy một dòng sông hùng vĩ màu đen, mang theo lực lượng thôn phệ hết thảy lao ra, xuyên qua không gian, xuyên qua hư vô, xuyên qua thế giới chân thực, trong thời gian ngắn đi khắp vũ trụ này… Nó chính là Hoàng Tuyền.
- Những nơi Hoàng Tuyền chảy qua, vạn giới tịch diệt, vạn tộc kêu rên, trong khoảng khắc đều hóa thành tro bụi.
Theo sau đó là rất nhiều thân ảnh vĩ ngạn, hình thù quái dị từ trong thế giới hắc ám kia xông ra, chúng giống như thợ săn, lại giống như tử thần, không ngừng vung liêm đao thu gặt tính mạng của vạn tộc.
- Chỉ trong khoảnh khắc, không biết bao nhiêu đại thế giới hủy diệt, không biết bao nhiêu sinh linh chôn vùi, tiếng rên rỉ vọng khắp tinh không, oán khí bao trùm cả thiên địa, ta nhìn thấy tất cả, nhưng không làm được gì, trên người ta quấn đầy xiềng xích trật tự, ta bất lực! Hồ Nguyên Vũ thổn thức nói, ánh mắt đỏ bừng, thần sắc có chút tự trách, giống như cảm thấy bản thân quá vô dụng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...