Bọn người Lâm Hiểu Phong sau khi trở lại thôn, bởi vì có đến hơn 10 người nên nếu sắp xếp ở trong nhà bình thường thì ở cũng không đủ, cho nên thôn trưởng sắp xếp cả đoàn người bọn hắn vào hội đường của thôn để bọn họ có thể nghỉ ngơi 1 chút.
Nhưng mà mỗi người đều sợ mình sẽ ngủ quên, hổ dữ tới ăn thịt mình lúc nào cũng không hay.
Cho nên mấy người bọn họ đều cố giữ tinh thần tỉnh táo, không dám ngủ.
Vương Mộc Dương càng là chui vào giữa đám người, nhìn mấy thôn dân bên ngoài cầm đèn pin đi tuần tra khắp nơi.
Mà Tiếu Lệ Lệ lúc này tạm thời bị lãng quên đi, mặc dù bọn hắn tới đây cũng là vì muốn theo đuổi Tiếu Lệ Lệ.
Nhưng chuyện này liên quan tới cái mạng nhỏ của mình, còn có ai có tâm tình mà nghĩ tới Tiếu Lệ Lệ nữa đâu?
Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập là tới noi trễ nhất, sau khi 2 người tới nơi thì liền đi tới 1 góc xó mà ngồi xuống.
Lâm Hiểu Phong bóp bóp cái cổ của mình, nói với Hoàng mập ngồi bên cạnh:” Yên tâm đi, con hổ nó chạy mất rồi, đi ngủ 1 chút đi, ngày mai còn phải xuống núi nữa”.
Nói xong liền dựa vào góc tường ngủ.
Nếu nói trong số bọn họ có ai không thấy sợ, vậy thì khẳng định là Lâm Hiểu Phong không thể nghi ngờ rồi.
Bởi vì trong lòng Lâm Hiểu Phong hiểu rất rõ, làm gì có con hổ nào ở đây đâu chứ, đến cả con nữ thi cũng bị mình tự tay giải quyết thì giờ còn có cái gì nguy hiểm nữa đâu?
Vương Mộc Dương lẫn trong đám người nhìn thấy Lâm Hiểu Phong đi vào, liền hận tới nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nghĩ: lúc trước không phải tên này bị trói rồi hay sao? Sao lại không bị hổ dữ tha đi chứ?
Mà lúc này 1 mặt là vì sợ cũng không dám ngủ, mặt khác, khi thấy Lâm Hiểu Phong đi vào liền dựa tường mà ngủ, làm cho trong lòng hắn vô cùng khó chịu, cứ có cảm giác như Lâm Hiểu Phong đang hạ nhục mình, cười nhạo mình nhát gan vậy.
Có người sẽ như vậy đó, chuyện bản thân mình không dám làm, người khác vừa làm thì lại có cảm giác người ta cười nhạo mình.
Vương Mộc Dương soạt 1 cái, đứng lên từ trong đám người, hô to với Lâm Hiểu Phong:” Ngươi giả vờ ta đây có bản lãnh cái gì chứ?”
Lâm Hiểu Phong mệt mỏi tới quá nửa đêm, lúc này khó khăn lắm mới có được chút yên tĩnh, nghe giọng của Vương Mộc Dương khiêu khích, bắt đắc dĩ mở mắt ra nói:” Sao hả? Ngươi không dám ngủ, còn không cho ta ngủ sao?”
Lời này của Lâm Hiểu Phong càng là chọc giận thêm Vương Mộc Dương, hắn lớn tiếng nói:” Đã có hổ dữ xuất hiện, vậy thì chúng ta phải đoàn kết nhất trí mới được, phải cùng nhau gác đêm”.
“Dựa vào cái gì mà chúng ta khổ cực gác đêm, còn ngươi thì đi ngủ hả?” Vương Mộc Dương nói
“Các ngươi tình nguyện canh gác thì cứ canh gác đi, hổ dữ có tới thật cũng không cần gọi ta đâu”
Lâm Hiểu Phong nói xong liền nhắm mắt lại ngủ tiếp.
“Ngươi đứng lên cho ta”.
Vương Mộc Dương xắn tay áo chuẩn bị dạy dỗ Lâm Hiểu Phong.
Tiếu Lệ Lệ vẫn luôn buồn bực lại mở miệng nói:” Vương Mộc Dương ngươi đủ rồi đó, chính ngươi nhát gan không dám ngủ, còn không cho người khác ngủ sao? Ta cũng vậy muốn ngủ, ngươi có phải cũng không để cho ta ngủ phải không?”
Nói xong Tiếu Lệ Lệ liền tựa vào tường nhắm mắt lại.
Có người mở đầu, lập tức những người khác cũng bắt đầu cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, nhớ lại có các thôn dân tuần tra bên ngoài, liền tựa vào tương mà nghỉ ngơi cả.
Vương Mộc Dương cũng ngáp 1 cái muốn ngủ, nhưng mà Hoàng mập cười hì hì nói:” Vương Mộc Dương à, ngươi cũng đã nói rồi, ngươi muốn giúp mọi người gác đêm mà, tuyệt đối đừng có ngủ gục nha”.
Vương Mộc Dương nổi tiếng chết vẫn sĩ diện , nghe tên mập nói xong thì làm sao còn muốn ngủ nữa.
Lâm Hiểu Phong ngủ 1 giấc thẳng tới sáng hôm sau.
Hắn là bị người ta đánh thức, lúc mở to mắt thì thấy 2 viên cảnh sát đứng trước mặt mình.
2 người cảnh sát này nhìn đều hơn 30 tuổi, sắc mặt có chút khó coi.
Lúc này Vương Mộc Dương mang 2 con mắt thâm quầng, ở bên cạnh 2 viên cảnh sát chóp chép nói không ngừng nghỉ.
“Dậy nhanh lên, có người tố cáo ngươi bắt cóc người khác đó”.
1 cảnh sát trong đó nói, rồi lấy còng tay ra cong tay Lâm Hiểu Phong lại.
Lâm Hiểu Phong cũng đã sớm đoán tới chuyện sẽ như vậy,nên cũng không phản kháng.
Hắn cũng không có ngu, bây giờ mà phản kháng, chẳng phải là coi như thừa nhận tội danh bắt cóc sao?
Hoàng mập sau khi bị đánh thức, ngược lại là kêu gào như heo bị giết rằng bọn hắn oan uổng, Hoàng mập tiếng la này cũng đánh thức luôn những người khác dậy.
Tiếu Lệ Lệ nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức chạy tới:” Đồng chí cảnh sát này, 2 người bọn họ là bị oan đó, tôi vẫn vô sự mà, tôi không hề bị bắt cóc”.
“Cô gái nhỏ này cứ yên tâm đi, cảnh sát chúng tôi sẽ không bắt nhầm người tốt đâu, cũng sẽ không tha cho người xấu, chỉ cần 2 người bọn họ thật sự không có làm mấy chuyện đó, chúng tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho bọn họ thôi”.
Người cảnh sát này nói.
Kỳ thực thì trong lòng chính bản thân hắn cũng có chút không nắm chắc, 2 người này rõ ràng chỉ là học sinh trung học, làm sao có thể là tội phạm bắt cóc được chứ?
Vương Mộc Dương không biết từ lúc nào đã chạy ra ngoài cửa, đang gọi điện thoại
“Cha à, bọn chúng đã thô bạo đánh đập con đó.
Dạ.
Đúng vậy.
2 người bọn chúng không có bối cảnh gì cả, chỉ là gia đình bình thường thôi.
Tạm giữ 15 ngày sao? Cha, người đừng có nói giỡn được không, ít nhất cũng phải phán 1 ,2 năm tù.
Con mặc kệ, cha tốn nhiều tiền hơn nữa cũng phải làm cho bọn chúng bị phán tù mới được, nếu không con sẽ chết ở cái nơi rừng thiêng nước độc này, cho cha không bao giờ thấy con nữa”.
Người bên kia điện thoại không biết là nói cái gì, rất nhanh thì trên mặt Vương Mộc Dương liền lộ ra ý cười, cúp điẹn thoại.
Sau đó hắn đi vào trong từ đường, thấy 2 người Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập đã bị còng tay, trong lòng chưởi mắng:” chơi với ta sao hả? 2 người các ngươi có đủ tư cách không hả?”
Sau khi bọn họ xuống núi, liền về Trùng Khánh Vạn Châu.
Nhưng học sinh khác đều trực tiếp trở về trường học, Lâm Hiểu Phong và Hoàng mập thì không được may mắn như vậy, trực tiếp được đưa về đồn cảnh sát.
Tội bắt cóc, nói lớn thì cũng không hẳn là chuyện lớn, nhưng mà tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ đâu.
Hai người bị đưa vào trại giam ở trong đồn cảnh sát.
Hoàng mập than thở nói:” Mới vừa thoát được hang cọp, lại bị vào hang sói a.
Hiểu Phong à, cậu nói coi có phải chúng ta phạm phải sao thái tuế không hả?”
“Không phải phạm sao thái tuế đâu, là phạm vào kẻ tiểu nhân thôi”.
Lâm Hiểu Phong ngồi trong phòng giam, cũng không lo nghĩ cho vấn đề này, hoặc có lẽ hắn căn bản không coi đây là vấn đề gì cả.
Đột nhiên, phòng giam kẽo kẹt mở cửa ra, từ ngoài đi vào 1 viên cảnh sát ngoài 40 tuổi.
Người cảnh sát này mặt chữ điền, nhìn thì rất chính khí.
Trong tay cầm 1 phần văn kiện, trên dưới dò xét 2 người Lâm Hiểu Phong và mập mạp rồi hỏi:” Hoàng Khiêm Dịch, Lâm Hiểu Phong đúng không?”
“Ông là?” Lâm Hiểu Phong hỏi
“Tôi là Khương Trạch An, gọi ta cảnh sát Khương là được rồi.” Hắn đưa ra 2 tờ giấy viết đầy chữ trên đó:” Ký tên đi, các người chưa tới 18 tuổi, nên tối đa cũng chỉ phán 1, 2 năm tù thôi”.
2 người Lâm Hiểu Phong nghe xong, liếc nhìn nhau 1 cái, sau đó nhận lấy tờ giấy Khương Trạch An đưa.
Lâm Hiểu Phong xem qua, chính là văn bản nhận tội, hắn nhìn Khương Trạch An:” Khương cảnh sát, nếu 2 người bọn ta không ký tên, ngài không phải là chuẩn bị vu oan giá họa đó chứ?”
“Sao có thể thế a, ta là cảnh sát, sao có thể làm chuyện đó được?” Khương Trạch An cười ha hả, hắn cười lên nhìn qua nét mặt vẫn rất trung thực chất phát.
“Nếu 2 người không ký, tôi liền phải đổi phòng giam cho 2 người, chỉ là những người trong phòng giam kia tính tình cũng không nhỏ đâu, đến lúc đó 2 người bị đánh cho mấy trận, còn không phải là ký tên sao, cần gì chứ? Còn không bằng để cho mình chịu ít đau khổ 1 chút, đúng không nào?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...