"Tại...tại sao lại đến thư viện?" – Đang là nữa đêm, Triệu Thiên Thành hai chân run rẩy bước đi không vững, nhìn quanh bốn phía, lo lắng không biết Lâm Nhạc sẽ từ đâu phóng ra, kéo hắn cùng nhảy lầu, chết khó coi như "nàng".
"Đây là nơi 'nó' chết, có ai ban ngày đi tìm quỷ!" – Lông mày đẹp đẽ của Sư Âm nhíu chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Một thanh niên to xác, bị dọa sợ biến thành thế này thật không có tiền đồ.
Không phải trước đây bọn họ thường xuyên gọi người khác nhu nhược, ẻo lả.
Bị Sư Âm trừng, Triệu Thiên Thành không dám nói nữa.
Lâm Nhạc chưa tìm hắn báo thù, đã bị Sư Âm kéo đi làm mồi nhử.
"Buổi tối đứng trên sân thượng gió lạnh quá! Đại sư, chị đốt chút lửa để sưởi ấm đi! Hoặc chị gọi Phượng Hoàng ra cũng được, lần trước em chưa được nói chuyện với 'chị ấy'!" – Đào Tuyết Ương chẳng thèm để ý bầu không khí khẩn trương đến khủng bố này.
Nàng đến cắm trại à? Lại đòi sưởi ấm, làm ơn tích cực hòa hợp với bầu không khí này đi! Vì nàng lộn xộn một trận, Lương Ưu Tú đang căng thẳng cũng quên đi chính sự, thả lỏng một chút.
"Thần hộ thân không phải lò sưởi!" – Sư Âm mắng, nhưng vẫn gọi Phượng Hoàng ra, không phải để nha đầu ngốc kia sưởi ấm, mà để làm việc khác.
Đào Tuyết Ương rất vui vẻ khi được nhìn thấy cô gái mặt vô cảm, mặc đồ đỏ rực kia.
"Chị ấy" không phải người, nhưng mang hình dáng con người.
Nàng có thể sống chung với ma, chẳng lẽ sợ một lá bùa biến thành người.
"Chị ấy" còn là ân nhân cứu mạng nàng.
.
ngôn tình tổng tài
Hỏa Phượng Hoàng chính là nguyên hình của Phượng Hoàng, nàng thuộc tính lửa, nhưng tính cách lạnh như băng.
Không phải nàng lạnh lùng, nàng không phải người, không có "thất tình lục dục".
Nàng không biết cười là thế nào, cũng không biết biểu đạt tình cảm, người nàng thường tiếp xúc chỉ có Sư Âm.
Đào Tuyết Ương làm như rất thân thiết với Phượng Hoàng, liền ôm lấy "nàng" mà sưởi ấm.
"Nàng" không phản ứng, chỉ cảm thấy cô gái này hành động rất quái lạ.
"Tiểu Phượng thật lợi hại, ôm chị rất ấm!" – Đào Tuyết Ương tự động đặt nickname.
Phượng Hoàng không khó khăn như Sư Âm, muốn gọi sao thì gọi.
"Không, là chủ nhân lợi hại." - Phượng Hoàng là do Sư Âm tạo ra.
Mọi việc đều lấy Sư Âm làm trọng, linh lực Sư Âm càng cao thì sức mạnh nàng càng lớn, Phượng Hoàng nhờ Sư Âm mới tồn tại được.
Thiên sư khác chỉ có thể tạo ra chim bồ câu, nàng lại được hình dáng con người.
Đủ biết, thiên sư tầm thường không thể so sánh được với Sư Âm.
"Đại sư là người bất lịch sự, tại sao chị lại khiêm tốn vậy?"
"...."
"Đào học tỷ, có một luồng âm phong thổi tới, em thấy lạnh quá giống như có cái gì sắp đến." – Lương Ưu Tú xoa xoa hai cánh tay, không phải gió lạnh bình thường, mà là lạnh cả sống lưng.
Nhiều lần đi mạo hiểm cùng Đào Tuyết Ương, Lương Ưu Tú biết được không ít.
Đào Tuyết Ương ôm Phượng Hoàng không cảm giác được
"Này, không phải cậu cũng muốn đến chiếm tiện nghi mới nói vậy chứ?"
"Không phải, cậu ấy nói đúng, thật sự có gì đó đang đến." – Triệu Thiên Thành sợ sệt lùi lại mấy bước, bị vấp thứ gì đó ngã xuống đất.
Hứa Kiến Hàng xương cốt toàn thân gãy nát, đầu nghiêng một bên.
Lục Dực cầm dao điêu khắc, người chảy đầy máu, còn có Tống Nghị trên đầu dập nát.
Cùng nhau xuất hiện, vươn bàn tay đầy máu gắt gao bắt lấy Triệu Thiên Thành.
Bọn họ mở miệng, chảy ra máu đen nhớp nháp, nhìn thấy muốn nôn.
"Người anh em, đi theo bọn ta ~"
"Theo bọn ta."
"Thiên Thành ngươi mau xuống đây với bọn ta."
"Là các người làm, không liên quan gì đến tôi, buông tha tôi...buông tha tôi, tôi cầu xin các người ~~~!"
Triệu Thiên Thành ngồi dưới đất, bị ba "người" gắt gao nắm chặt không vùng ra được.
Bọn họ muốn kéo hắn cùng nhau xuống Địa Ngục, Triệu Thiên Thành đương nhiên không chịu.
Ba "người" giữ nguyên hình dáng lúc chết, hung tợn, biến dạng kéo Triệu Thiên Thành về phía mép lan can sân thượng.
Sư Âm lúc này mới ra lệnh cho Phượng Hoàng cứu hắn, nàng muốn mấy cái xác kia dọa Triệu Thiên Thành sợ một chút.
Phượng Hoàng buông Đào Tuyết Ương ra, trở về nguyên hình Hỏa Phượng Hoàng.
Không hổ danh là "vua bách điểu", âm thanh dễ nghe như tiếng tiêu ngân, bay thẳng đến Triệu Thiên Thành.
Móng vuốt sắc bén đoạt hắn trong tay ba oan hồn kia, ném sang một bên, cái này thì giống chủ nhân nàng.
Ngọn lửa trên thân Phượng Hoàng càng lúc càng mạnh, bay xung quanh ba thi thể biến dạng kia.
Chỉ nghe một trận kêu gào thảm thiết, ba "người" hóa thành đám sương mù màu đen, bị Phượng Hoàng hấp thu.
Xong xuôi mọi chuyện, Phượng Hoàng biến lại thành người đứng bên cạnh Sư Âm.
Đào Tuyết Ương có nhìn lầm không? Phượng Hoàng vừa ăn bọn họ sao?
"Chị để Tiểu Phượng ăn bọn họ?"
"Bọn họ không phải linh hồn, chỉ là chút oán khí còn xót lại, có thể làm đồ ăn cho Phượng Hoàng."
"Chị cho Tiểu Phượng ăn 'thứ dơ bẩn' sao?"
"Nếu không muốn, cô đem linh hồn tinh khiết của mình cho nàng ăn."
"Em còn muống sống thêm vài năm."
Sư Âm gõ đầu Đào Tuyết Ương, không thấy nàng giận liền đi đến chỗ Triệu Thiên Thành, tên này sớm muộn gì cũng bị đưa vào bệnh viện tâm thần! Cảnh vừa nãy, như đem tất cả ác mộng ra ngoài đời thực, nếu không sợ đến điên, trừ khi hắn có cái đầu như Đào Tuyết Ương.
"Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói." – Sư Âm đứng trước mặt Triệu Thiên Thành châm điếu thuốc, giống như đang đợi hắn mở miệng.
Nhưng cái khẩu khí nhàn nhạt uy hiếp ấy còn đáng sợ hơn, hành động của nàng như đang nói: "Ngươi dám để ta nói đến lần thứ hai xem."
Triệu Thiên Thành chấp nhận số phận, "kim trong bọc có ngày lòi ra" chẳng giấu được.
"Bọn Hứa Kiến Hàng ở khoa nghệ thuật rất nổi tiếng, lại đẹp trai.
Một người là chủ lực đội điền kinh, một người là thiên tài điêu khắc, còn có một người chi cần tùy tiện hát vài câu có thể làm cả đám con gái chết mê chết mệt.
Tôi là một đứa chẳng có bản lĩnh, đi theo bọn họ cũng có thể huênh hoang một chút.
Hứa Kiến Hàng nhìn hung hăng ngạo mạn, nhưng đối với bạn bè rất tốt."
Hứa Kiến Hàng là một người thích vận động, ngoại hình mạnh mẽ cao ráo, rất nhiều nam sinh muốn được như hắn.
Trần Tử Lâm thì ngược lại, làn da trắng nõn, vừa lịch sự vừa mềm yếu, nhìn rất giống con gái.
Hứa Kiến Hàng thấy ngứa mắt, thuật miệng gọi là "quý phi", còn chọc ghẹo là "đồng tính luyến ái".
Lâm Nhạc thích Trần Tử Lâm.
Nàng là cô gái dũng cảm, dù bị từ hắn từ chối, nhưng luôn vì bản thân tranh thủ.
Nàng đứng trước mặt mọi người khẳng định mình thích Trần Tử Lâm.
Đối với chuyện Hứa Kiến Hàng trêu chọc Trần Tử Lâm nàng rất tức giận.
Nếu Trần Tử Lâm nhu nhược, thì nàng sẽ trở thành người bảo vệ, thậm chí còn đi tìm bọn Hứa Kiến Hàng cãi nhau.
Bọn họ là đàn ông, cần gì tranh chấp với phụ nữ, càng không xem nàng ra gì.
Việc này cũng không quan trọng.
"Trần Tử Lâm đúng là đồng tính, hắn thích Kiến Hàng.
Lúc Kiến Hàng biết được ra tay đánh hắn, còn nói đừng để Kiến Hàng nhìn thấy hắn nữa.
Nhưng Trần Tử Lâm không từ bỏ, mỗi ngày đều đi theo chúng tôi.
Đến một ngày, Kiến Hàng không nhịn được nữa."
Trần Tử Lâm luôn ao ước ngoại hình như Hứa Kiến Hàng.
Bộ dạng nhu nhược không phải lỗi của hắn, nếu có thể hắn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ.
Từ ước mơ biến thành tình cảm lúc nào không biết, dù bị Kiến Hàng cười nhạo là đồng tính, nhưng thích một người không có gì là sai.
Trần Tử Lâm tỏ tình với Hứa Kiến Hàng, có trời mới biết cần bao nhiêu dũng khí.
Đối diện với người ghét mình nói lên tình cảm, có lẽ đối phương sẽ chán ghét mình hơn, nhưng hắn vẫn muốn nói.
Muốn đem phần tâm ý này truyền đạt cho đối phương, kết quả làm Hứa Kiến Hàng tức giận ra tay đánh hắn.
Lâm Nhạc biết Trần Tử Lâm bị đánh, la hét đòi báo thù.
Một nữ sinh vì hắn mà ra mặt, Trần Tử Lâm càng mất tôn nghiêm, cũng là lần đầu hắn có thiện cảm với Lâm Nhạc.
Hắn rất cảm kích nàng vì mình làm tất cả, nhưng hắn sẽ không thích nàng, người hắn thích là Kiến Hàng.
Hai người họ đều cùng một dạng người, dù bị từ chối nhưng vẫn yêu thích.
Bởi vì phần chấp niệm này, Trần Tử Lâm mặc kệ bao nhiêu lần bị từ chối, bị đánh, bị chửi cũng phải theo Hứa Kiến Hàng.
"Có lúc tôi không dám nhìn tiếp, đâu cần làm khổ mình như thế! Kiến Hàng sẽ không thích đàn ông, Trần Tử Lâm lại quá cố chấp.
Tôi nghi ngờ hắn là dạng thích bị ngược đãi.
Ngày đó, Kiến Hàng hẹn hắn tại thư viện.
Buổi tối, thư viện ít người sử dụng, chỉ cần không lớn tiếng đang làm gì cũng không ai biết."
"Không phải mày thích tao à? Mày muốn ng* với tao phải không? Được, nếu mày đã đê tiện như vậy, tao liền thỏa mãn mày." – Hứa Kiến Hàng bị Trần Tử Lâm ép đến cực hạn, tức giận muốn cho hắn một bài học.
Trần Tử Lâm nhu nhược càng gào khóc, ngược lại càng khơi dậy bạo hành trong Hứa Kiến Hàng.
Triệu Thiên Thành là người bịch miệng và mắt Trần Tử Lâm, hai người khác đè chặt hai tay, thuận lợi giúp Hứa Kiến Hàng làm ra hành vi cầm thú.
Trần Tử Lâm đúng là thích Kiến Hàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc này, còn ở trước mặt người khác làm nhục mình.
Hứa Kiến Hàng thậm chí để mấy tên còn lại thay phiên cưỡng đoạt, làm hắn càng tuyệt vọng hơn.
Lâm Nhạc nhìn thấy toàn bộ sự việc khi vào thư viện tìm Trần Tử Lâm.
Nàng bình thường rất hung hãn, cũng run sợ mà bỏ chạy.
Bọn họ nhất định không để nàng hé nửa lời, đuổi theo.
Lâm Nhạc hốt hoảng chạy lên sân thượng thư viện, không còn đường lui.
"Chúng tôi chỉ là muốn nàng đừng nói ra, là tự nàng hoảng sợ lùi về sau trượt chân té xuống.
Nàng chết không liên quan đến chúng tôi, tôi cũng không làm gì Trần Tử Lâm, là bọn hắn làm!" – Triệu Thiên Thành nhớ lại, lúc Lâm Nhạc té xuống tình trạng rất khủng khiếp, hắn đã gặp ác mộng thời gian dài.
"Hừ, chuyện kể xong, nên xuất hiện rồi.
Ba giờ sáng, rất đúng giờ!" – Không biết khi nào, Sư Âm đã lấy ra đồng hồ bỏ túi đeo trước ngực để xem thời gian.
Vị thiên sư này luôn rất fashion, thật khó tưởng tượng nàng đem theo đồ cổ.
"Trần Tử Lâm thật đáng thương ~~~~"
"Cô nhập tâm quá nhỉ, khóc cái gì! Không tiền đồ, tránh sang một bên!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...