"Dám giả mạo ta, có can đảm." - Sư Âm nở nụ cười nhưng giọng nói thì tức giận, sự dịu dàng đáng sợ.
Đào Tuyết Ương phản xạ có điều kiện, lui về đứng bên cạnh Sư Phù.
Sư Âm vừa về đến kia, khí thế bức người, tính cách nóng nảy, không thể nhầm được đây là người thật.
Sư Âm đang tức giận, có người dám dịch dung giả mạo nàng, người đó chắc chắn sẽ bị xé xác.
Sư Phù và Đào Tuyết Ương chưa kịp phản ứng, hai người giống nhau như hai giọt nước lập tức đánh nhau.
Trong tay Sư Âm phát lên một quả cầu lửa, ném thẳng tới "Sư Âm giả", "Sư Âm giả" nhẹ nhàng né tránh rồi xông tới "Sư Âm thật".
Sư Phù và Đào Tuyết Ương phản ứng nhanh né sang một bên, nếu không cả hai đã thành heo sữa quay.
Xui xẻo là quả cầu lửa bay thẳng tới mấy chậu hoa đốt sạch.
"Ê này! Đừng có tự tiện đánh nhau! Đây là trước cửa nhà nha, chơi lửa mấy chậu hoa cây kiểng cháy hết rồi sao? Không được, phải di tản hàng xóm để tránh tai họa, nếu cảnh sát biết được thì sao đây." - Sư Phù nhanh chóng lập kết giới phòng thủ, chặn một quả cầu lửa bay thẳng vào mặt.
Rồi tạo một kết giới bao phủ cả khu vực xung quanh nhà, nếu người vô tội đi ngang thấy bọn họ đánh nhau, bị sợ đến tè ra quần rồi sao? Tội lỗi, tội lỗi.
"Đừng có đứng đó mà nói nhiều quá, anh cho rằng đang đóng phim Đại Thoại Tây Du à.
Bây giờ làm sao?" - Đào Tuyết Ương vỗ mạnh vai Sư Phù, nhìn hai người "bạn gái" đang đánh nhau.
Cảnh này thật là khủng bố mà.
Hiện tại, từ ngoại hình cho đến chiêu thức đều giống nhau.
Giống như Sư Âm đang đánh với chính mình trong gương, đây không phải là bộ phim "Mỹ Hầu Vương thật giả" sao? Bậy, thiên sư xinh đẹp thật giả mới đúng.
Người không liên quan có nên lùi xa một chút, đễ tránh máu rơi đầy mình không? Phát biểu linh tinh.
"Hai người năng lực ngang nhau, đánh tới ngày mai cũng không phân cao thấp.
Tỷ, chị gọi Phượng Hoàng ra đi." - Sư Phù hét to với hai người vẫn còn đang đánh nhau, may là hắn đã lập kết giới nếu không xung quanh thành bình địa.
"Phượng Hoàng ra đây." - Lúc Sư Âm nổi nóng thì đừng bảo nhẹ nhàng.
Lập tức, trước mắt mọi người xuất hiện một cô gái có đôi cánh xinh đẹp sau lưng, gương mặt không cảm xúc.
Toàn thân một màu đỏ của lửa, một chiếc lá nhỏ vô tình bay qua cũng bị tan biến.
Đào Tuyết Ương rất lâu không gặp Phượng Hoàng, vui vẻ vẩy tay chào hỏi.
Nhưng Phượng Hoàng không phản ứng, nàng mãi mãi không biết thế nào là tình cảm.
Hiện tại, nàng phải giúp chủ nhân giải quyết người trước mắt, không rảnh để ý Đào Tuyết Ương.
Phượng Hoàng cử động đôi cánh to lớn, một trận cầu lửa bay tới tấp về phía "Sư Âm giả".
Nhưng lửa vừa bay đến gần "Sư Âm giả", thì bị một đôi cánh đập ngược trở về.
"Không phải chứ? x2." - Đào Tuyết Ương và Sư Phù trợn tròn mắt, hai Phượng Hoàng? Cái thứ đó cũng có thể gọi thức thần sao? "Nó" là thần thánh phương nào vậy?
"Chủ nhân, 'nó' đã được nhân bản có đầy đủ năng lực của người.
Cứ đánh như vậy sẽ hao tổn linh lực." - Phượng Hoàng vẫn nhàn nhạt nói.
"Ngươi nói ta không có cách bắt 'nó'."
"Cứ đánh như vậy với chủ nhân bất lợi."
Sư Âm hận đến nghiến răng, mình đấu với "chính mình" đúng là không thể thắng.
Vừa dùng rất nhiều linh lực, có một chút mệt mỏi, nếu đánh nữa thì hai bên đều tổn thương.
Huống chi, vẫn chưa biết "nó" là cái gì.
"Tiểu Sư, anh tới đánh đi.
Không phải anh rất lợi hại sao?" - Đào Tuyết Ương đẩy Sư Phù một cái, tuy anh ấy là em nhưng linh lực cao hơn Sư Âm.
"Ơ, thế sao em không đi? Cứ dùng mấy tuyệt chiêu của em trói hàng giả lại rồi treo lên, rất tiện lợi cho tỷ tỷ đập 'nó'." - Dù biết là hàng giả, nhưng khuôn mặt giống hệt tỷ tỷ mình Sư Phù làm sao đành lòng xuống tay.
Tiềm thức sợ hãi từ nhỏ đã có, được hay không?
Sư Phù nhắc đến mấy cái tuyệt chiêu lúc được lúc không ấy, Đào Tuyết Ương sắc mặt thay đổi.
Lần trước, vô tình đã dùng thứ đó lên Sư Âm, bây giờ lại dùng để trói "Sư Âm giả" lại.
Thế nào Sư Âm cũng nhớ lại cái đêm bị hành hạ sỉ nhục đó, làm ơn Sư Âm còn chưa tính sổ với mình đó.
Làm thêm một lần nửa, dù có là mèo chín mạng cũng chết không đủ.
"Hai người kia cứ đánh nhau mãi thật sự không sao à? Hay cứ thử khuyên người giả xem sao." - An Lâm đứng một bên nhìn rất lâu, không nhịn được mới lên tiếng.
Nếu cứ đứng một chỗ không thèm ngăn cản, chính là đưa đầu chịu chết.
"Đừng hòng đến gần chủ nhân của ta." - Hai Phượng Hoàng đang đánh nhau, cánh gần như bị cắn xé rách toạt.
Mặc dù đang đại chiến, nhưng âm thanh của nàng vẫn lạnh nhạt.
"Tiểu Sư, anh mà không lên.
Em chạy đến phòng anh dội xăng."
"Em đừng có bắt chước tỷ tỷ được không? Có chuyện gì cũng giở chiêu này ra, anh đi là được chứ gì.
Tỷ ấy mà nổi điên, em phụ trách làm lá chắn."
Sư Phù bất đắc dĩ phải gia nhập cuộc chiến, mong rằng Đào Tuyết Ương sẽ thay mình năn nỉ.
"Phượng Hoàng, ngươi kéo tỷ tỷ qua một bên."
Đạo thuật đã học được đối phó với quỷ còn tốt hơn, bây giờ dùng để đánh nhau với con người thật rất phiền phức.
Sư Phù đứng bên ngoài nhìn đã lâu, hắn cũng hiểu rõ chiêu thức của tỷ tỷ mình từ nhỏ.
Cách tốt nhất chính là vừa mới vào trận phải ra tay thật mạnh, để đối phương không thể phản kháng.
Phượng Hoàng đập cánh kéo Sư Âm sang một bên.
Sư Phù cầm năm tờ giấy trắng trong tay, cắt một vết thương nhỏ trên ngón tay để máu nhỏ lên trên năm tờ giấy.
Dùng máu vẽ ấn chú khác nhau trên từng lá, im lặng niệm khẩu quyết ném chúng tới "Sư Âm giả".
Năm lá bùa bay đến, vây xung quanh "Sư Âm giả", rồi từng lá bùa phát ra ánh sáng lập thành Ngũ Tinh Trận.
Năm đường ánh sáng khóa chặt "Sư Âm giả" bên trong, "Sư Âm giả" không thể nhúc nhích.
"Phong, hỏa, lôi, điện, vũ - DIỆT!" - Sư Phù kết hợp năm sức mạnh bắn vào trung tâm Ngũ Tinh Trận nơi đang khóa "Sư Âm giả".
"Sư Âm giả" hét lên một trận đau đớn, cơ thể bị đánh chia năm xẻ bảy.
Rơi đầy đất toàn là những linh kiện, trang bị vũ khí.
Thì ra "nó" là một người máy.
"Yeah! Give me five!"
"Tiểu Sư, anh mạnh thật.
Chỉ cần một giây là xong, anh có tuyệt chiêu như vậy sao lúc trước không dùng."
"Khà khà, chiêu này là do hai ngày trước lão cha không cẩn thận nói cho anh biết.
Nó nằm trong bách khoa toàn thư đạo thuật, lần đầu dùng thử.
Thành công thì gặp may rồi."
"Lần đầu sử dụng đã lợi hại như vậy, đợi anh thuần thục người ta sẽ bị anh đánh như cánh hoa rơi rụng."
Nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ, Phượng Hoàng đứng một bên muốn nhắc nhở.
Hiện tại, sắc mặt Sư Âm rất khó coi, trên mặt hiện rõ: "các ngươi chết chắc rồi."
"Sư Âm hình như không được vui." - An Lâm hiểu được ánh mắt của Phượng Hoàng, nhắc nhở hai vị đang ăn mừng kế bên.
"Có phải, mấy người đã sớm muốn làm như vậy phải không?" - Mặt Sư Âm đen như đêm 30, ác ma thức giấc.
"[run...] Không....không có, tuyệt đối không có" - Sư Phù toàn thân run lập cập, nhìn Sư Âm từng bước đi tới chỗ mình.
Định kéo Đào Tuyết Ương ra làm bia đỡ đạn, ai ngờ em ấy không có chút nghĩa khí trốn sau lưng Phượng Hoàng.
"Tỷ tỷ biết, người làm chị đây đối xử với đệ rất tàn nhẫn, thỉnh thoảng còn đánh đập đệ.
Có lẽ, đệ rất oán hận tỷ, nên mới có thể dùng Ngũ Hành Trận mạnh mẽ như vậy.
Đệ đệ, em thật sự rất lợi hại! Trong đầu đệ từ rất lâu đã muốn đánh chị như vậy phải không? Nếu như đó không phải là 'Sư Âm giả', thì đệ sẽ càng vui vẻ, rất thoải mái đúng không?" - Nụ cười của Sư Âm gian tà như ác ma, Sư Phù sợ đến mức quỳ xuống ôm chân tỷ tỷ.
Hắn đã làm gì nên tội? Không phải hắn vừa giúp tỷ tỷ mình sao?
"Trong mắt của người máy này có hệ thống theo dõi của Hồng Tuyết Tinh.
Nó nhất định là của Khải Thụy." - An Lâm ngồi một bên kiểm tra một đống linh kiện máy móc rơi trên đất.
Trong mớ hỗn độn đó, có một thứ nàng rất quen thuộc, đúng là Khải Thụy đã nhân bản AND của Sư Âm.
Lần trước, Sư Âm bị bắt, hắn chắc chắn đã lấy một ít mẫu máu của cô ấy.
Hắn là nhà khoa học điên, cái gì bị cấm thì hắn phải làm cho bằng được, nếu thấy cái gì đó không thể xảy ra, thì chính hắn giở trò.
- ----------------- 0 0 0 -------------------------
Một nơi nào trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất.
Khải Thụy nhìn gương mặt cô gái xuất hiện trên màn hình máy tính, thở dài.
"Đó là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tất cả những lần nhân bản.
Vậy mà lại bị các ngươi phá hủy thật là khổ.
Cũng may, ta vẫn còn một tác phẩm hoàn mỹ kiệt tác khác, các ngươi cứ chờ đó.
Ha ha ha.." - Khải Thụy cười, nhìn cô gái tóc đỏ rực đang nằm bên cạnh.
Quả nhiên, người Hồng Tuyết Tinh là vật thí nghiệm tốt nhất.
"Khải Thụy, ngươi là lão già biến thái.
Ngươi dám đụng đến một sợi tóc của Tắc Lỵ Á, ta liền biến ngươi thành vật thí nghiệm, đem ngươi đi giải phẩu.
Có nghe thấy không?" - Màn hình máy tính bị khuôn mặt của An Lâm che kín.
Sư Phù ra tay mạnh như vậy, mà mấy thứ này vẫn không hư hỏng đúng là đồ tốt.
"Biến thái....lão già biến thái? Đúng là không có lễ phép mà!" - Thụy Khải nắm chặt hai tay bất mãn, tuổi chính xác của hắn là 150 tuổi.
"Nhà khoa học biến thái kia không biết hắn đã làm gì.
Thật lo lắng cho Tắc Lỵ Á của mình." - An Lâm vẫn ngồi chồm hỗm, cầm cái đầu có thiết bị theo dõi thì thì thầm.
Nói Khải Thụy quái đản không sai, không biết hắn nhân bản Sư Âm để làm gì.
Còn cố ý kêu "nó" đi tới nhà Sư Âm để khoe thành quả.
Nhưng vẫn là một người nhân bản không hoàn hảo, dù sao hắn cũng đã hài lòng.
- -------- 0 0 0 ---------
"Bên trong cái đống linh kiện này chắc sẽ tìm được một chút manh mối." - Đào Tuyết Ương cũng đi tới ngồi xuống bơi móc, tìm kiếm.
"Đúng rồi, đây là thiết bị theo có gắn camera theo dõi.
Chúng ta có thể thử truy ngược lại theo đường truyền." - An Lâm cầm một vật trong tay nói.
"Tiểu Sư, làm việc." - Đào Tuyết Ương hét to nhìn về phía Sư Phù đang quỳ rạp trên đất, mặt mũi u ám.
"Vừa bị đánh, tâm tình không tốt."
"Vậy đệ muốn bị thêm một trận nữa không?" - Sư Âm muốn đi đốt nơi nào đó.
"Lập tức truy tìm cái tên nhà khoa học biến thái đó.
Tỷ làm ơn đừng đốt."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...