"Là các người báo cảnh sát?" - Dương Tử Hi vừa tới hiện trường, liền nhìn thấy tình địch.
Gương mặt đã lạnh nay còn lạnh hơn, thậm chí như muốn giết người.
"Đúng vậy, nhưng hắn chạy mất rồi.
Hiệu suất làm việc của cảnh sát sao không thể nhanh một chút?" - Tình định chạm mặt, đặc biệt ngứa mắt.
Đào Tuyết Ương biết nếu đánh nhau, nàng sẽ bị Dương Tử Hi dùng súng bắn chết.
Dù Đào Tuyết Ương rất tốt bụng, nhưng không thể bắt nàng đối xử nhẹ nhàng với kẻ thù.
Đào Tuyết Ương ở bên Sư Âm, ăn chung, uống chung, ngủ chung, không mở miệng chửi bậy là may mắn rồi.
"Nếu không phải các ngươi tự ý làm bậy, hắn sẽ chạy sao?"
Đào Tuyết Ương bị hỏi liền á khẩu, không thể trả lời.
Tiểu Khiêu nôn nóng muốn trả thù, Đào Tuyết Ương cũng biết oán hận Tiểu Khiêu tích tụ rất lâu, không dể dàng tiêu tán.
Là bạn tốt, Đào Tuyết Ương không muốn ngăn cản, đôi lúc quá tốt bụng đến ngu ngốc, nàng sẽ cố gắng vì bạn bè và người yêu không quan tâm đúng sai.
Đào Tuyết Ương sẽ giúp đỡ họ giải trừ oán khí, mặc kệ "nó" đã giết bao nhiêu người, có lòng tốt đôi khi rất phiền phức.
"Cô nói hắn từ lầu tám nhảy xuống?" - Dương Tử Hi nhìn độ cao, người bình thường nhảy xuống chắc chắn chết.
"Chính là lầu tám nhảy xuống, lại còn chạy rất nhanh.
Giống như đã thắt sẵn dây an toàn, hên là tôi chưa ngu đến mức nhảy theo." - Đào Tuyết Ương tự khen mình còn giữ được bình tĩnh, nhưng Dương Tử Hi thì trừng mắt nhìn nàng.
"Nhất định là do cái 'thứ' hắn trộm mất."
"Tiểu Khiêu nói, trong phòng ngoài hắn còn có rất nhiều oán khí."
"Quả nhiên."
Dương Tử Hi trầm thấp nói, móc ra từ trong túi một tờ giấy nhỏ, đặt trong lòng bàn tay, chấp hai tay trước ngực đọc thầm hai câu.
Mở tay ra, tờ giấy đã hóa thành một con bươm bướm, Đào Tuyết Ương biết không phải ảo thuật.
Trải qua chuyện "ngã tư tuyệt mệnh" lần trước, Đào Tuyết Ương biết Dương Tử Hi và ca ca Dương Tử Khiêm không phải là cảnh sát bình thường, nàng cũng từng nhìn thấy Sư Âm làm chiêu này, Sư Âm vẫn lợi hại hơn.
"Tìm người cho ta." - Dương Tử Hi ra lệnh cho con bướm, "nó" nghe như hiểu liền bay đi.
"Bắt tội phạm là việc của tôi, dân thường chớ có đụng vào." - Dương Tử Hi khinh thường nhìn Đào Tuyết Ương, nàng là cảnh sát lại có linh lực, có thể làm trợ thủ của Sư Âm.
Đào Tuyết Ương chỉ toàn gây phiền phức, có chỗ nào so được với nàng.
"Này, chị nghĩ tôi vô tích sự à! Tôi bây giờ không như lúc trước, nhất định sẽ làm cho cô sáng mắt ra!" - Trước mặt tình địch, làm sao có thể chịu thua.
"Vậy tôi chóng mắt chờ!" - Nói xong Dương Tử Hi lập tức rời đi, nên nhanh chóng đuổi theo tội phạm.
Nếu hắn nhảy từ lầu tám mà vẫn khỏe mạnh, thì "tổ điều tra vụ án đặc biệt" phải nhúng tay vào.
"Đào học tỷ, giờ chúng ta làm sao?" - Lương Ưu Tú nâng kính, hắn không muốn học tỷ lại cùng tình địch ganh đua.
Đến ngay cả Tiểu Khiêu là quỷ, hai tay cầm dao còn bị đánh bay ra, vậy bọn họ làm được gì đây?
"Hôn Âm yêu dấu gọi, Hôn Âm yêu dấu gọi, bạn gái Hôn Âm nhanh nghe điện thoại ~~~~" - Trong căn hộ cũ nát yên tĩnh, bổng nhiên vang lên biết chuông điện thoại vui vẻ.
Đào Tuyết Ương lúng túng ho khan một tiếng rồi nhận điện thoại.
"Đào ngu ngốc! Em không có chuyện gì làm thì mau về nhà.
Sức mạnh một lần mượn cũng mượn không xong, lại chạy đi làm cái gì? Đừng tưởng mình mạng lớn thì không chết, trong vòng 10 phút không chịu về nhà, chị lập tức đến đó!....Tút....tút....."
Đào Tuyết Ương không kịp nói một chữ, liền nghe Sư Âm hét lớn trong điện thoại, xem ra giận thật rồi.
Đào Tuyết Ương nhìn sợi dây "tơ hồng" vô hình đang dính với vòng tay, dù tâm ý tương thông thật tốt, nhưng làm chuyện xấu gì cũng bị biết được.
Chắc vừa rồi Sư Âm cảm ứng được Đào Tuyết Ương gặp nguy hiểm.
"Đã biết đi đâu."
"Biết, nhà Sư tiểu thư."
"Vậy còn không mau chạy, chờ Hôn Âm đến mần thịt cả hai à?"
- ------------------------- 0 0 0 -----------------------------
Sư Âm vừa về đến nhà thì lập tức vào phòng sách, lật tung tìm kiếm tư liệu trong mấy cuốn sách cổ, tìm xem chú ấn kia là cái gì.
Đang lúc Sư Âm xem sách, Ma Quân bị phong ấn trong sách không chịu yên chuyển động, bởi vì lần trước Sư Phù thu hồi kết giới, toàn bộ ngôi nhà lập tức bị mấy thứ "bẩn thỉu" bao vây.
Ma Quân cũng theo đó trở nên rất hưng phấn, nhưng dù phấn khích đến đâu, thì hắn cũng không thoát ra được.
Sư Âm thấy "hắn" có sự sống, lật sách ra, đem cái chú ấn kia quay về phía "hắn".
"Biết không?"
"Ta không biết!" - Những nét vẽ đen thui xấu xí giật mình, âm thanh vẩn đục khàn khàn vang lên.
"Chú ấn này nhất định rất mạnh, nhìn qua có lẽ xuất phát cùng một nơi với 'ngươi'.
'Ngươi' dám nói không biết!" - Sư Âm ngón tay khởi một chút lửa, đốt không được quyển sách, nhưng vẫn có thể dùng lửa hành hạ Ma Quân.
"Ta....ta....ta hình như có biết một chút." - Ma Quân biết, cái người lần thứ hai đem hắn phong vào trong sách, không phải "sạch sẽ" như Đào Tuyết Ương tốt bụng, lập tức đầu hàng.
"Ấn chú này chỉ có một người sử dụng, nhưng đó là chuyện hơn ngàn năm trước.
Sáng tạo ra đạo thuật này là một thuật sĩ, tên là Ly Âm, với lại chú ấn này hắn chỉ dùng một lần duy nhất.
Bởi vì tác dụng ngược của nó quá mạnh, ngươi so với ta biết rõ hơn."
"Ly Âm? Hình như lão già chết tiệt có nói qua!"
Khi còn bé, Sư Tễ (tên Sư cha) có nói qua với hai tỷ đệ, từ thời xa xưa, có một thiên sư trình độ rất cao, tên Ly Âm, hơn nữa đó là hắc thiên sư được viết trong tài liệu giảng dạy.
Ly Âm là một thiên sư thời Tống, rất si mê nghiên cứu đạo thuật, tự mình sáng tạo ra rất nhiều bùa chú và đạo thuật.
Nhưng toàn là thứ dùng để hại người, rất độc ác, cuối cùng thì bị tác dụng ngược của thần chú giết chết.
Sư Âm nhớ ra, trong nhà họ Sư có cuốn sách ghi chép về Ly Âm, cũng không biết Sư Tễ kím đâu ra cuốn sách này.
Sư cha nghiêm cấm bọn họ luyện tập đạo thuật trong đó, Sư Âm thì tự cao tự đại, xem thường mấy loại sách hại người, Sư Phù thì không có hứng thú, đạo thuật của em trai là bị lão già chết tiệt ép luyện.
Sư Âm chưa từng nhìn qua cuốn sách đó, lần này thì phải dùng tới vì liên quan đến "vật" bị kẻ trộm lấy mất, chắc đã được ghi chép lại.
Sư Âm tìm cuốn sách lật ra, nhìn thấy ấn chú, thật sự rất độc ác.
Đầu tiên là đem linh hồn giam vào ngọc quan, ở trên nắp quan lấy máu của đồng nam đồng nữ vẽ ấn chú, cuối cùng dùng Thất Tinh Trụy phong ấn.
Linh hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong quan tài, không thể đầu thai, với tình huống vừa xảy ra rất giống nhau.
Theo thời gian, những oán khí của linh hồn bị giam cầm sẽ bị Thất Tinh Trụy hấp thụ, nhưng nếu có ai lấy Thất Tinh Trụy xuống, linh hồn bị giam cầm sẽ thức tỉnh, oán khí trong Thất Tinh Trụy sẽ trở về trong cơ thể oán linh, sẽ rất khó để phong ấn lại.
Thần chú càng mạnh, tác dụng ngược càng lớn, Ly Âm đem phần lớn sức mạnh phản phệ đánh xuống người vô tội.
Trên sách viết, hắn chỉ dùng một lần duy nhất, bởi vì có một công chúa nhờ hắn làm, nhưng chi tiết sự việc thế nào thì không ai biết.
Sư Âm vừa tra xong thì vòng chìa khóa trên cổ tay đột nhiên rung lên, Sư Âm trong lòng liền cảm nhận được "người kia" đang ở nơi nguy hiểm, giận không thể phát tiết, không phải nói là đi đến trường sao? Đi đến trường mà cũng đụng vào nguy hiểm, lập tức điện thoại la hét kêu trở về.
Cũng may trước khi sốt ruột chạy ra ngoài, vì khí tức nguy hiểm cũng biến mất, nếu không còn ở đây điện thoại cái gì.
Quả nhiên, Đào Tuyết Ương nhận được điện thoại, ngoan ngoãn chạy về nhà, còn dẫn theo học đệ.
Sư Âm thật thông cảm cho Lương Ưu Tú, lúc nào cũng phải chạy theo cái kẻ đầu đất toàn tự mình rước họa vào thân, không biết sống chết.
Lương Ưu Tú cũng phúc lớn mạng lớn lắm, không có bùa hộ thân, cũng không có thần khí bảo vệ, chỉ có một thân chính khí, bách tà bất xâm, đây mới chân chính là người đàn ông mạnh mẽ.
"Tự mình nói, em đến trường học rồi làm gì nữa?" - Sư Âm chờ sẵn ở cửa.
"Khà khà, chỉ là chuyện trùng hợp ngẫu nhiên.
Tiểu Khiêu nhận ra khí tức của kẻ thù, chúng em đuổi theo, nhưng hắn chạy mất, em cũng không bị thương~~! - Đào Tuyết Ương nũng nịu lấy lòng nói.
"Em không phải mèo, không có chín cái mạng.
Tìm được hung thủ sao không gọi ngay cho chị? Hay cảm thấy bây giờ em rất lợi hại, chị không bảo vệ được em? Em nghĩ mình là thiên hạ vô địch thủ à? Nếu em thật sự chết, chị nhất định sẽ lập đàn chiêu hồn đem linh hồn đánh tan nát." - Sư Âm đúng là đang rất giận, nàng không bao giờ quan tâm đến chuyện gì.
Nhưng Đào Tuyết Ương lúc nào cũng làm tâm tình của Sư Âm như trèo lên núi, rồi bị đá xuống biển.
Sư Âm cũng rất hận bản thân, quá để tâm đến một người liền không còn là chính mình.
"Hôn Âm ~~ em cảm động quá.
Em biết chị lo lắng cho em, nên mới mắng em.
Em thấy cảm động, rất yêu chị ~~~" - Đào Tuyết Ương lại nhào vào ôm chặt Sư Âm.
Đúng là quá xem thường sự ngây thơ của Đào Tuyết Ương.
Sư Âm thấy huyệt thái dương rất đau.
Có nên đổi bạn gái hay không đây?
Lương Ưu Tú đang ôm Tiểu Khiên đứng một bên, rất lúng túng.
Lần trước thấy hai bà chị hôn nhau, hắn đã rất sợ rồi, lần này là lại người yêu của nhau, thật tưởng tượng không nổi.
Học tý của hắn đã không giống người thường, đến tìm người yêu cũng đặc biệt, một âm dương nhãn sánh vai cùng thiên sư, đúng là đẹp đôi.
"Được rồi, em đừng nghĩ là chị bỏ qua.
Em nói là nhìn thấy hung thủ, nhưng tại sao chị lại cảm ứng được xung quanh em có rất nhiều oán khí? Đáng chết! Như vậy, vật hắn cầm chính là Thất Tinh Trụy, em đúng là mạng lớn!" - Sư Âm đẩy Đào Tuyết Ương ra, gõ đầu kẻ ngu ngốc một cái rất mạnh.
"Có lẽ do hắn nghĩ em mạnh, nên hắn vừa thấy em lập tức chạy mất.
Cảnh sát tiểu thư đang đuổi theo."
"Dương Tử Hi? Có gặp ma chị cũng không điện thoại hỏi tin tức.
Hiện tại, nên gọi Sư Phủ trở về, nếu nữ quỷ kia chính là kẻ chết sống lại, thì hỏng bét."
Vừa nghĩ, lập tức điện thoại Sư Âm vang lên, là Sư Phù.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...