Sau khi Lãnh Dương rời giường rửa mặt chải đầu, liền gọi điện thoại cho sư phụ của nàng Âu Dương Hào, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người đàn ông có chút trầm thấp nhưng lại có vẻ hiền lành, "Tiểu Dương! Hôm nay có bận không? Nhiều ngày rồi con không về nhà, khi nào có rảnh thì về đi, sư phụ nấu canh cho con bồi bổ, con đừng cả ngày chỉ lo công việc, thân thể quan trọng hơn." Âu Dương Hào tuy rằng trên danh nghĩa là sư phụ của Lãnh Dương, nhưng tình cảm của bọn họ giống như cha con, khi Âu Dương Hào còn trẻ thì vợ đã mất, Lãnh Dương là một mình ông nhất bả thỉ nhất bả niệu* nuôi lớn, trong lòng của ông, Lãnh Dương giống như con gái ruột của mình, như thế nào ông lại không xót Lãnh Dương, có điều ông biết công việc của Lãnh Dương rất bận rộn, ngày thường cũng không dám tùy tiện gọi điện thoại quấy rầy Lãnh Dương làm việc.
*Nhất bả thỉ nhất bả niệu (nguyên văn 一把屎一把尿): một tay phân một tay nước tiểu | ý nói quá trình nuôi nấng con cái khôn lớn rất cực khổ, khó khăn; chăm sóc từng chút một từ khi còn nhỏ.
"Sư phụ, hôm nay con về nhà, giữa trưa thầy cũng đừng bận làm việc, chúng ta ra ngoài ăn." Lãnh Dương từ khi biết chuyện thì thường xuyên nghe thân thích của nàng mắng nàng là tảo bả tinh*, vừa ra đời liền khắc chết cha mẹ, ai liên quan đến nàng thì người đó không may mắn, vì thế khi đó nàng tựa như trái bóng cao su bị thân thích đá tới đá lui, ai cũng không muốn nhận nuôi nàng, lúc nàng 5 tuổi, ông bà của nàng sợ nàng lại khắc chết những người khác trong nhà, vì thế kêu chú của nàng đưa nàng đi cô nhi viện, ngay lúc đó Âu Dương Hào đến nhà bọn họ xem phong thuỷ, nghe bọn họ hỏi Lãnh Dương có phải sẽ mang đến vận rủi trong nhà hay không? Lúc ấy Âu Dương Hào nhìn thấy Lãnh Dương điềm đạm đáng yêu, lẻ loi, gầy trơ xương, sinh lòng trìu mến, ông tính toán ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Dương, sinh ra trong năm tối âm, số mạng cực âm, Ngũ Hành thiếu hỏa, mà nàng lại họ Lãnh, âm càng thêm âm, nếu bát tự của song thân không đủ nặng, không đủ cứng rắn, chính xác cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng bất kể nói thế nào thì trẻ con cũng là vô tội, lúc ấy ông cùng vợ kết hôn gần mười năm cũng chưa sinh được con nối dõi, không biết có phải do ông cùng với những thứ ở âm phủ tiếp xúc nhiều, đã bắt rất nhiều ác hồn khiến cho bọn chúng hôi phi yên diệt** mà phá hư chuyển kiếp rồi gặp phải thiên khiển***.
Lúc ấy ông liền hỏi vợ của mình, được vợ đồng ý, liền nhận nuôi Lãnh Dương.
Lúc trước Lãnh Dương cũng không phải có tên này, mà gọi là Lãnh Hàn, ý nghĩa là làm cho lòng người lạnh lẽo.
Âu Dương Hào biết Lãnh Dương số mạng cực âm, cần hỏa chống đỡ, cho nên đổi tên của nàng thành Lãnh Dương.
* Tảo bả tinh: sao chổi, điềm xấu.
** Hôi phi yên diệt: tan thành tro bụi
*** Thiên khiển: trời phạt:3
"Con hôm nay muốn về nhà sao? Thật tốt quá, chúng ta cũng không cần đi ra ngoài ăn, lãng phí tiền, chúng ta ở nhà ăn, bây giờ sư phụ đi siêu thị mua cá tươi nấu canh cá cho con, ăn bên ngoài vừa mắc lại không vệ sinh, vẫn là trong nhà tốt hơn." Âu Dương Hào rất vui vẻ, từ sau khi vợ chết, ông cùng Lãnh Dương sống dựa vào nhau, Lãnh Dương thời gian làm việc bận rộn, ông cũng chỉ có thể một mình đi công viên cùng người khác chơi cờ, nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên cũng sẽ có người mời ông đi xem phong thuỷ, nhưng hiện tại người đã già, việc xem phong thuỷ kiếm này sống cũng ít nhận, nghe lời Lãnh Dương, an hưởng tuổi già, dù sao thu nhập kinh tế của Lãnh Dương cũng có thể cho ông thảnh thơi cuộc sống.
Nhưng ông khổ ngày qua quen rồi, từ sau khi vợ chết, ông phải dựa vào việc xem phong thủy cho người khác dưỡng gia hồ khẩu*, còn muốn cho Lãnh Dương đến trường, Lãnh Dương từ nhỏ chí hướng chính là hi vọng sau khi lớn lên có thể làm đại luật sư, hết năng lực trợ giúp người cần.
Mà ông biết làm đại luật sư trước khi kiếm được tiền thì phải xài tiền, tuy rằng bái sư không cần nộp học phí, nhưng muốn cầu người khác nhận mình làm học trò, một ít tiêu xài cũng khó tránh khỏi, hơn nữa đại luật sư cần tự mở luật sư Sở Sự Vụ, tất cả đều cần tiền, cho nên ông luôn luôn ăn mặc tiết kiệm, tích tụ toàn bộ cho Lãnh Dương.
Nhưng số tiền ông có cũng không nhiều, cho nên văn phòng lúc vừa mới bắt đầu của Lãnh Dương rất sơ sài, thuê một văn phòng nhỏ ở một căn chung cư cũ, chỉ mời một người thư ký.
* dưỡng gia hồ khẩu (nguyên văn 养家糊口): chăm lo nuôi dưỡng gia đình
Nàng mới vừa làm đại luật sư, rất nhiều người đều không dám tìm nàng lên tòa, sợ lính mới thất bại, cho nên ông đi chạy nghiệp vụ khắp nơi, chạy từng cái luật sư Sở Sự Vụ, cầu khẩn bọn họ giao vụ kiện cho nàng làm, nhưng cũng chưa có người để ý tới nàng, bởi vì mặc dù người khác biết nàng là đồ đệ của đại danh đỉnh đỉnh đại luật sư Sài, nhưng nhìn đồ đệ này của đại luật sư Sài cũng không có chỗ nào hơn người, hơn nữa nàng là chỉ là một cô gái, bọn họ càng không tin năng lực của nàng.
Chỉ có Vương Chấn, ông chủ của luật sư Sở Sự Vụ Thành Gia cho nàng cơ hội.
Nàng rất cố gắng, cũng rất khắc khổ, cuối cùng cũng được giới luật pháp thừa nhận, có danh tiếng, trở thành nữ luật sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới pháp luật Hồng Kông.
"Không phải sợ thầy vất vả sao? Như vậy đi! Con đón thầy, chúng ta cùng đi mua thức ăn, hôm nay đồ ăn để con làm." Lãnh Dương từ nhỏ cùng Âu Dương Hào sống dựa vào nhau, lúc Âu Dương Hào bận rộn, chuyện nấu cơm nàng tất nhiên tự thân vận động, cho nên chuyện như vậy cũng rất quen thuộc.
"Không cần, con từ bên kia qua đây xa như vậy, lúc con về đến nhà, nói không chừng đồ ăn ta đều mua xong rồi, vẫn là con trực tiếp về nhà, trong nhà còn có chút đồ ăn, ta đi mua thêm hải sản thì được rồi." Kỳ thật Âu Dương Hào luôn luôn đối đãi với Lãnh Dương như con gái, chẳng qua là bởi vì bát tự của Lãnh Dương có vấn đề, lại vì tôn trọng dòng họ của nàng, cho nên mới không cho Lãnh Dương kêu ba, mà gọi là sư phụ, bất quá đối với cả nhà bọn họ mà nói, chỉ là xưng hô mà thôi.
"Được, sư phụ trên đường cẩn thận một chút, mua một chút là đủ rồi, hai chúng ta cũng không ăn hết nhiều đồ như vậy." Nàng biết Âu Dương Hào thương nàng, mỗi lần nàng về nhà ăn cơm, Âu Dương Hào đều làm rất nhiều món nàng thích ăn.
"Hảo, con lái xe cũng cẩn thận một chút." Âu Dương Hào vui vẻ cúp điện thoại, nhanh chóng đi ra siêu thị mua hải sản.
Hôm nay Lãnh Dương không có mặc chính trang*, một cái quần dài màu đen đơn giản, áo T-shirt màu trắng cổ rộng, đeo túi xách, mang đôi giày cao gót sandal đơn giản, trong tay còn cầm áo khoác ngoài đã mua cho Âu Dương Hào.
* Chính trang: quần áo đứng đắn, đại khái là đồng phục hay vest gì gì đó =))
Thu nhập của Lãnh Dương tuy rằng xa xỉ, nhưng xe chỉ là loại thường, hai trăm mấy chục ngàn, màu trắng, tương đối bắt mắt.
Lúc Lãnh Dương về đến nhà của Âu Dương Hào, Âu Dương Hào đã ở phòng bếp bận rộn, nghe được tiếng mở cửa, Âu Dương Hào vui vẻ lớn tiếng hỏi: "Đã về rồi? Trước tiên nghỉ ngơi một chút, đồ ăn xong ngay đây."
Lãnh Dương để túi xách xuống, đi đến cửa bếp, trên mặt lộ vẻ cười, thân thiết hô to: "Sư phụ."
"Hảo, trước tiên con đi nghỉ ngơi một chút, chớ vào, phòng bếp đều là mùi khói dầu, hun đến người khó ngửi cũng không hay." Âu Dương Hào thấy Lãnh Dương đi vào phòng bếp muốn giúp đỡ, nhanh chóng đuổi người.
"Không có việc gì, mùi khói dầu là hương vị ấm áp nhất." Lãnh Dương cười, ngược lại đẩy Âu Dương Hào ra khỏi bếp, Âu Dương Hào bất đắc dĩ, cũng chỉ tùy ý Lãnh Dương.
Người đi đến phòng khách, mở TV, định vừa xem vừa chờ ăn cơm.
Lãnh Dương ở trong bếp bận rộn, chợt nghe Âu Dương Hào nói: "Tại sao lại có người rơi lầu, xem ra sếp Cố lại bận rộn rồi, Tiểu Dương! Gần đây con cùng sếp Cố ra sao rồi?"
Nghe được lại có người rơi lầu, Lãnh Dương từ phòng bếp ló ra nhìn, màn hình TV vừa lúc là người chết nằm trong vũng máu, Lãnh Dương ánh mắt hơi hơi nhăn lại, tại sao lại là quần áo màu đỏ? Hai người chết này có liên quan gì?
Lúc này trong TV thay đổi hình ảnh khác, Lãnh Dương đáy lòng mỉm cười nói "Di!", cô gái này không phải ở hiện trường rơi lầu trước đó đã thấy qua sao? Nhìn thẻ công tác nàng đeo trước ngực, khó có thể nàng chính là madam mà bọn họ nói là mới tới? Thì ra còn trẻ như vậy, thật đúng là nhìn không ra.
"Mùi gì vậy?" Âu Dương Hào ngửi, mùi này hình như là...
"A! Khét." Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi của Lãnh Dương, liền nhanh chóng chạy đến trước bếp lò mãnh liệt trở chảo thịt bò.
Nhất thời xem TV thất thần, không nghĩ tới lại làm cháy chảo thịt bò xào ớt.
Âu Dương Hào đi đến phòng bếp, nhìn thấy Lãnh Dương đang luống cuống tay chân, cười cười, trêu ghẹo, "Có phải định nhìn sếp Cố trên TV một chút hay không! Nhìn đến thất thần."
"Sư phụ...." Lãnh Dương không thuận theo, đây là vi lão bất tôn* sao? Lại giễu cợt nàng.
"Được rồi! Được rồi! Sư phụ không cười con, con nói một chút, gần đây con cùng sếp Cố ra sao? Cha mẹ của cậu ấy còn không chịu đáp ứng hôn sự của hai con sao?" Âu Dương Hào biết Cố Miễn Quân là một người đàn ông tốt, Lãnh Dương gả cho cậu ấy coi như là một chỗ tốt, chỉ tiếc người nhà cậu ấy biết chuyện Lãnh Dương vừa ra đời khắc chết song thân, chết sống không chịu đáp ứng hôn sự của bọn họ.
* Vi lão bất tôn: già mà không nên nết =))))))))
Lãnh Dương nghe được Âu Dương Hào hỏi như vậy, bất đắc dĩ cười lắc đầu, "Sư phụ, đây là món ăn cuối cùng, chuẩn bị ăn cơm đi!" Lãnh Dương không muốn thảo luận vấn đề này, nói chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
"Ai, sếp Cố mặc dù là một người đàn ông tốt, nhưng nếu không thể kết hôn, vậy hay là quên đi, cứ kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp." Âu Dương Hào bất bình cho Lãnh Dương, ông hi vọng Lãnh Dương có thể hạnh phúc, có người thương có người yêu, như vậy coi như sau này ông rời trần gian, ông cũng có thể an tâm ra đi.
"Sư phụ, Miễn Quân nói chuyện này giao cho anh ấy lo, chúng ta phải tin tưởng anh ấy." Lãnh Dương mỉm cười, trấn an Âu Dương Hào, đưa tay kéo tay Âu Dương Hào đến phòng ăn, để Âu Dương Hào ngồi xuống, "Hôm nay không nói về anh ấy nữa, mất hứng, hôm nay hai thầy trò chúng ta vui vẻ ăn cơm, con có lời muốn nói với thầy." Nói xong lại giống như nhớ ra cái gì đó, "Đúng rồi, sư phụ, con mua cho thầy cái áo khoác ngoài, thầy mặc thử xem, nếu không thích hợp thì con lấy đi đổi" nói xong, Lãnh Dương lấy một cái túi xách bằng giấy trên ghế sa lon ngoài phòng khách, lấy từ trong ra một cái hộp bằng giấy, mở ra, đem ra một cái áo khoác nam gấp chỉnh tề, "Sư phụ, thầy thử xem."
Âu Dương Hào đi tới, trên mặt tươi cười Như Hoa, thật lòng cảm thấy được ban đầu ông nhận nuôi Lãnh Dương tuyệt đối là chính mình thiện ý hồi báo, Lãnh Dương từ nhỏ cũng rất hiếu kính ông, từ sau khi Lãnh Dương đi làm, luôn không ngừng mua cho ông cái này cái kia, để cho ông cơm áo không lo, nhà cũng sửa chữa một chút, ở cũng thoải mái, hiện tại ông khiến rất nhiều người hâm mộ.
"Con mua cho ta nhiều quần áo như vậy ta mặc còn không hết, lần sau đừng mua nữa! Lãng phí tiền, kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiết kiệm một chút." Trong lòng tuy rằng cảm thấy hạnh phúc, nhưng ông vẫn đau lòng Lãnh Dương kiếm tiền vất vả, mua cho ông cái này cái kia, ông là một người già rồi, thế nào lại cần nhiều quần áo như vậy, nhưng lại đều là quần áo đắt tiền, ông cảm thấy lãng phí, ông thấy mua một hai trăm ở chợ đêm mặc cũng được rồi.
"Hảo, đã biết sư phụ, trước tiên thầy thử xem." Lãnh Dương không muốn cùng Âu Dương Hào tranh luận, trước đáp ứng nói.
Âu Dương Hào mặc áo khoác vào, vừa vặn, hơn nữa đặc biệt ấm áp, thân thể ấm, tâm càng ấm, "Tiểu Dương, kỳ thật chính con cũng đang lo lắng phải không?" Âu Dương Hào đột nhiên hỏi.
Lãnh Dương nao nao.
"Tuy rằng con không nói, nhưng sư phụ cũng biết con có điều lo lắng, lo lắng con lấy Cố Miễn Quân sẽ thật sự khắc cha mẹ của cậu ta có phải không?" Âu Dương Hào sớm nhìn ra tâm tư của Lãnh Dương, cho nên nàng cũng một mực bỏ qua, cũng không thúc giục Cố Miễn Quân, thậm chí còn có chút sợ Cố Miễn Quân cùng nàng nói chuyện kết hôn.
"Sư phụ, thầy nói, con có phải nên buông tay không?" Lãnh Dương im lặng một hồi, yếu ớt mở miệng.
Vấn đề này nàng đã nghĩ đến lâu rồi, chỉ là một lần dứt khoát cũng không bỏ được phần tình cảm này, cho nên nàng một mực trốn tránh, hôm nay nếu Âu Dương Hào đã hỏi, nàng cũng nhịn không được nữa nói ý nghĩ trong lòng của mình cho Âu Dương Hào.
"Ai, Tiểu Dương, ngồi đi." Âu Dương Hào cởi áo khoác, lôi kéo Lãnh Dương cùng mình sóng vai ngồi xuống, "Tiểu Dương! Con thật sự bỏ được sao? Còn nữa bọn họ là cha mẹ của Cố Miễn Quân, thực sự không phải là cha mẹ ruột của con, chưa chắc sẽ có ảnh hưởng."
"Sư phụ, thầy cũng nói, chính là chưa chắc không phải sao? Lỡ như thật sự..., thầy nói con như thế nào đối mặt với Miễn Quân?" Lãnh Dương bất đắc dĩ, bất đắc dĩ vận mệnh của mình, ai bảo nàng trời sinh bát tự cứng rắn lại toàn bộ là mạng âm? Toàn bộ mạng âm, tiếp xúc một mảnh tối đen, nhìn không tới ánh mặt trời.
Năm, ngày, giờ cũng không tốt, mà nàng còn sinh ra vào 12 giờ sáng ngày đông chí, thuộc về cực âm, mạng này không có duyên với ai, không có thần linh phù hộ, không có quý nhân cho cơ hội, không có vì sao nào chỉ dẫn, đoạn tuyệt người thân, không có con nối dõi, khắc cha mẹ khắc vợ, hơn nữa nàng còn có cặp mắt âm dương.
Người như vậy dễ dàng gặp âm phủ Quỷ Hồn, may mà có Âu Dương Hào, tuy rằng ngoài mặt là thầy phong thủy, nhưng thật ra là truyền nhân Mao Sơn thuật, theo tổ truyền Mao Sơn thuật học được một ít, cho nên nghịch ý trời, cải mệnh cho Lãnh Dương, nhưng cũng chỉ làm thay đổi một chút cho nàng, số mạng bát tự sửa không được, chỉ có thể tránh đi.
"Ai, vậy con định làm như thế nào? Cả đời không lấy ai sao? Một mình cô độc sống quãng đời còn lại sao? Con khiến vi sư làm sao yên tâm, lỡ như sau này sư phụ...."
"Sư phụ, đừng nói lung tung, con sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, tin tưởng con, không cần lo lắng cho con, được không?" Lãnh Dương biết Âu Dương Hào muốn nói cái gì, vì thế nhanh chóng cắt đứt, "Sư phụ, gần đây con muốn đi Lăng Tần Thủy Hoàng xem một chút." Lãnh Dương tránh Âu Dương Hào nói chuyện không vui sau này, vì thế nhanh chóng đổi đề tài.
"Lăng Tần Thủy Hoàng?" Âu Dương Hào kinh hãi, "Lúc xây dựng Lăng Tần Thủy Hoàng, chôn vô số người, vả lại nghe nói tượng binh mã đều là đúc luyện người sống mà thành, có thể đoán được trước kia Lăng Tần Thủy Hoàng oan hồn vô số, mạng của con thuộc về cực âm, dễ dàng chọc vào vài thứ kia, con vẫn là không nên đi."
Lãnh Dương mỉm cười, "Sợ cái gì, đừng quên đồ nhi từ nhỏ thì đã theo thầy học bắt quỷ thu quỷ, bọn chúng gặp phải con, nếu không chọc con thì tốt, nếu không an phận, là do bọn chúng không may mắn."
"Con nha! Không thể không đi sao? Vì sao muốn đi vào trong đó? Một cái lăng mộ mà thôi, có gì đẹp." Âu Dương Hào thật sự không muốn cho Lãnh Dương đi.
"Đúng rồi sư phụ, những công cụlúc trước thầy chuẩn bị ở đâu?" Lãnh Dương từ nhỏ đã xem Âu Dương Hào giúp người khác bắt ác hồn, nhìn thấy công cụ đều cũ kĩ, sử dụng đều không tiện, vì thế thay đổi các công cụ đối phó ác hồn.
"Ta đều để ở phòng chứa đồ lặt vặt, như thế nào? Con muốn dùng sao?" Âu Dương Hào kỳ quái, chẳng lẽ hiện tại luật sư đều muốn cùng Quỷ Hồn giao tiếp sao? Nhớ rõ lúc trước có một vụ kiện Lãnh Dương chính là dùng những đạo cụ này.
***
Editor: Chương này thấy lộn xộn quá T.T mấy bạn đọc đỡ đi nha, chừng nào bộ này hoàn tui sẽ đi đọc lại rồi chỉnh sửa nó sau:3 chứ bây giờ tui dịch được như vầy là giỏi rồi:3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...