Số lượng thủy quỷ quá nhiều, muốn đẩy lùi toàn bộ hoặc tiêu diệt từng cái quỷ hồn là hầu như không có khả năng, vì vậy Lãnh Dương chỉ muốn lợi dụng sự sợ hãi của bọn chúng đối với Phật quang và túi bắt quỷ mà bức ra một con đường, sau đó nhanh chóng vượt qua, vì vậy hiện tại nàng chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, đó là chia ra hai người một nhóm, một người quay mặt về phía trước, một người quay mặt về phía sau, sóng đôi bơi trên mặt nước, người quay mặt về phía trước sẽ kéo người xoay mặt về phía sau bơi, chỗ tốt chính là giảm thiểu được góc chết, không để cho thủy quỷ công kích vào kẽ hở của họ, bởi vì trên người mỗi người đều có đeo tượng Phật đã khai quang, chân của một người sẽ song song với ngực của người còn lại, thủy quỷ sẽ không có khả năng công kích vào chân của họ.
Tuy rằng Lãnh Dương có nghĩ đến việc bốn người tựa lưng vào nhau, hình thành một vòng tròn, sau đó chậm rãi mà bơi về phía trước, thế nhưng phía dưới chân lại chính là kẽ hở, khó tránh khỏi sẽ có một số thủy quỷ không sợ hôi phi yên diệt hoặc không hiểu được lợi hại của Phật quan mà kéo chân họ, việc thủy quỷ thích làm nhất chính là kéo chân của người khác, khiến cho người đó bị chết đuối, biến thành thế thân cho bọn chúng, giúp bọn chúng không gặp phải nỗi khổ ở âm phủ mà có thể một lần nữa đầu thai chuyển thế làm người.
Rốt cục ba người kia cũng không nhịn được nữa mà nổi lên mặt nước để thở, nếu như không thể thở được thì họ cũng không cần thủy quỷ đến kéo chân họ để làm thế thân mà họ sẽ ngay lập tức cùng bọn chúng làm bạn.
"Tôi có một chủ ý, mọi người xem thử có được hay không?" Lãnh Dương nói cho ba người họ nghe ý nghĩ của mình, ba người nghe xong liền suy nghĩ, cảm thấy việc này có chút mạo hiểm, lẽ nào không có biện pháp nào khả thi hơn? Bởi vì phải từ trong đám thủy quỷ minh mục trương đảm* bức ra một con đường để bơi qua thực sự là có chút nguy hiểm.
* Minh mục trương đảm (nguyên văn 明目张胆): trắng trợn, táo bạo, chẳng kiêng nể
"Không có biện pháp nào khác hay sao?" Diệp Hàm nhíu mày, hỏi.
Nếu như có thể, nàng thật sự hy vọng toàn bộ những thủy quỷ đang ở trước mắt nhìn chằm chằm về phía họ đều biến mất, bởi vì cảm giác giống như bọn chúng là quỷ chết đói nhìn đang chăm chú món ăn trên bàn thật sự rất khó chịu.
Nghĩ đến muốn bơi qua họ thì lông tóc liền dựng đứng, huống hồ cô cũng không thể biết thủy lộ này dài bao nhiêu, lỡ như đến lúc bơi vào giữa bọn chúng thì bị bọn chúng đàn đàn vây quanh, tiến về trước cũng không phải, lùi về sau cũng không xong, nếu như bọn chúng liều chết mà phát động công kích thì giờ chết của họ có lẽ chính là hôm nay.
Lãnh Dương nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Diệp Hàm, tựa hồ hiểu được đối phương đang lo lắng cái gì cho nên nàng lại bắt đầu suy nghĩ biện pháp, xem có phương pháp nào ít mạo hiểm hơn vậy không.
Không bao lâu, Lãnh Dương lại nghĩ đến một công cụ trừ quỷ hữu dụng, nhanh chóng móc ra từ trong balo.
Ba người còn lại nhìn thấy Lãnh Dương cầm trên tay một bình phun sương lớn, trong lòng đều cảm thấy kì quái, không biết Lãnh Dương muốn làm gì, có điều Diệp Hàm và Triệu Lượng nhớ tới lúc Lãnh Dương chuẩn bị balo có cho họ mỗi người một bình phun sương như vậy, không biết cái bình này dùng để làm gì.
"Cái này là bình phun dung dịch tỏi ta tự làm, ở đây đều là nước.
Chúng ta mỗi người cầm một bình, vừa bơi vừa phun ra xung quanh, dung dịch tỏi sẽ tản ra theo dòng nước, những thủy quỷ kia gặp phải dung dịch tỏi này sẽ không dám đến gần mà sẽ tránh ra thật xa, nếu như đến lúc đó thật sự có thủy quỷ nào không sợ bị diệt hồn thì chúng ta trực tiếp một súng giải quyết nó, bọn chúng sợ dung dịch tỏi, thêm vào trên người chúng ta có tượng Phật đã khai quang, còn có vừa nãy bọn chúng đã thấy cái túi bắt quỷ kia khiến cho chúng tuyệt đường sống, nhất định trong lòng bọn chúng vẫn còn mang nỗi sợ với chúng ta, thật sự sẽ không dám đến gần chúng ta, chúng ta sẽ có thời gian xông tới." Lãnh Dương cảm thấy phương pháp này là an toàn nhất! Nếu như họ muốn giết chết toàn bộ chúng thì thật sự là không có khả năng, bởi vì số lượng quá lớn, nàng không biết số đạn họ mang theo có đủ dùng hay không.
"Được" Diệp Hàm lấy một cây súng lục đạn gỗ đào từ trong balo đưa cho Cao Na, cây súng này Diệp Hàm lấy từ trên người Trương Khải, bởi vì nếu như họ không đi cùng, súng và đạn để ở chỗ họ thật sự quá lãng phí, vì vậy cô cầm theo để đề phòng khi cần đến.
"Huh? Cây súng này là?" Lãnh Dương không nhìn thấy Diệp Hàm tiện tay cầm lấy súng của Trương Khải và Mễ Xán, vì vậy bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Hàm lấy thêm ra một cây súng lục đạn gỗ đào nữa, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, trong lòng suy đoán tại sao tên gia hỏa này lại có hai khẩu súng? Không phải nàng chỉ đưa cho mỗi người một khẩu súng hay sao? Chờ chút! Lãnh Dương bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước họ đánh ngất Trương Khải và Mễ Xán, nàng rời khỏi phòng trước, Diệp Hàm là người cuối cùng đi ra, lẽ nào cô ấy thừa dịp đó mà lấy súng của Trương Khải và Mễ Xán? Lúc này Lãnh Dương thật sự rất muốn khen ngợi Diệp Hàm, bởi vì lúc trước nàng chia vũ khí đối phó với quỷ hồn làm năm phần, số lượng vũ khí mỗi người mang theo sẽ ít đi, lúc này còn chưa vào được bên trong mộ thì đã gặp phải nhiều thủy quỷ như vậy, vũ khí đã bắt đầu tiêu hao dần, nàng thật tâm lo lắng vũ khí họ mang theo sẽ không đủ dùng, lúc này nhìn thấy Diệp Hàm lấy ra nhiều thêm một khẩu súng đạn gỗ đào nàng liền mừng rỡ trong lòng, chân tâm hi vọng Diệp Hàm sẽ lấy toàn bộ vũ khí của Trương Khải và Mễ Xán theo, đầy mặt chờ đợi: "Vũ khí của hai người họ, cô cầm theo bao nhiêu?"
"Hai khẩu súng hơi, hai hộp đạn." Diệp Hàm trả lời qua loa, hai mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm vào đám thủy quỷ cách họ không xa, muốn lại gần mà lại không dám, xem ra thủy quỷ đúng là đã bị túi bắt quỷ và Phật quang khi nãy của Lãnh Dương làm cho sợ hãi nên cũng không dám đến quá gần họ, tự nhiên Diệp Hàm cảm giác thấy, quỷ so với người lại dễ đối phó hơn nhiều, bởi vì nếu như hiện tại họ đối mặt với hơn 1000 người thì tình cảnh của họ sẽ càng thêm hung hiểm.
Diệp Hàm bỗng nghĩ đến một câu nói đã từng nghe qua: Thực ra quỷ không đáng sợ, con người mới là đáng sợ nhất.
"Cái gì?" Lãnh Dương kinh ngạc đồng thời cũng hơi buồn bực, trong lòng nghĩ vì sao không lấy toàn bộ vũ khí của hai người họ, bởi vì hiện tại nàng đặc biệt muốn nhiều hơn mấy bình phun dung dịch tỏi.
Thực ra là do trước đó ngoài súng lục đạn gỗ đào ra thì Diệp Hàm không hiểu rõ công dụng của những vũ khí khác Lãnh Dương phân cho họ, nếu không đoán chừng cô sẽ lấy toàn bộ, ở chỗ như thế này, nhiều vũ khí hơn nữa cũng không phải chuyện xấu.
"Được, chúng ta đi! Phải đi gần nhau một chút." Dù sao thực tế thì chuyện cũng đã qua, hiện tại cũng không có khả năng chạy về lấy, Lãnh Dương cũng sẽ không nghĩ quá nhiều, sau khi nói xong thì đã bơi về phía trước, vừa bơi vừa phun dung dịch tỏi vào trong nước, những thủy quỷ kia quả thực rất sợ mùi dung dịch tỏi, có chút thủy quỷ chật vật mà chạy tán loạn, tránh ra thật xa.
Có một số ít tránh không kịp thì giống như bị người khác đánh ngất, chìm xuống đáy nước, nhìn thấy tình huống như vậy, những thủy quỷ kia càng thản thốt chạy trốn, số lượng thủy quỷ trước mặt đột nhiên giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại những thủy quỷ lớn gan, không cam lòng bỏ qua cơ hội tìm thế thân.
dù sao ở nơi này muốn tìm một cái thế thân thì cơ hội gần như bằng không, đoán chừng ở đây mấy trăm năm cũng không có một người sống nào tiến vào.
Thời điểm Lãnh Dương và mọi người bơi được hơn hai mươi mét, không gian phía trước theo ánh đèn của Lãnh Dương chiếu đến bỗng nhiên lớn lên, không còn là một cái thủy đạo ngột ngạt nhỏ hẹp nữa, trong lòng Lãnh Dương mừng rỡ, hy vọng ở đó có thể có đường khác để đi, vậy thì sẽ không cần bơi ở trong nước, đối phó với những đám thủy quỷ này.
"Phía trước có một cái hang lớn, chúng ta nhanh chóng bơi qua đó, xem thử nơi đó có đường khác hay không." Giọng nói Lãnh Dương mang theo kinh hỉ, nàng không nhớ rõ đã bao lâu bản thân không có cảm giác vui mừng như vậy, quả thực giống như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng.
Diệp Hàm và những người còn lại nhìn về phía đèn trên đầu Lãnh Dương chiếu rọi, quả nhiên nhìn thấy trong tầm mắt khoảng mười mét trống trải, họ rốt cục đã vượt qua được thủy đạo nhỏ bé này, trong lòng ức chế không được sự vui mừng.
Họ nhanh chóng tăng tốc, bơi về phía cái hang kia, càng đến gần hang họ phát hiện mực nước càng sâu, lúc họ bơi tới cửa hang lớn đó, đèn của Lãnh Dương chiếu về phía đáy nước, đáy nước trước đó chỉ sâu khoảng mấy mét đã biến thành mười mấy mét.
Họ vào hang, liên tục dùng đèn trên đầu chiếu khắp nơi để nhìn hoàn cảnh của hang động này, cái hang động này thật sự rất lớn, như một sân bóng rổ, nhưng mà lại hình tròn, giống như do nhân công đào bới ra lại như thiên nhiên tạo ra, bởi vì hình dạng hang giống như là bị người khoét ra, thế nhưng vách đá và đỉnh có chỗ bằng phẳng, có chỗ lại lồi lõm không đều nên nhìn như thiên nhiên tạo thành, vì vậy Lãnh Dương cũng không nhận ra được cái hang này hình thành ngoctnhư thế nào, hay là do thiên nhiên cộng thêm nhân công đào bới.
Cái hang này rất cao, cao ước chừng 5 tầng lầu, trên đỉnh tối đen một mảnh, soi đèn lên trên cũng chỉ nhìn thấy vách đá màu đen, đèn pin của bốn người bên trong hang động lay động, muốn nhìn thật rõ trong hang động này có đường nào khác hay không.
Thủy quỷ bên trong hang này lại càng nhiều, chi chít lay động ở đáy nước, chặn mất tầm mắt của họệp Hàm vì muốn nhìn rõ tình huống ở bên dưới nên gỡ mắt kính xuống, như vậy cô sẽ không nhìn thấy thủy quỷ, bọn chúng cũng sẽ không thể ngăn trở tầm mắt của cô, cô nhìn về phía đáy nước, nhìn thấy nước ở đây đặc biệt sâu, so với ở cửa động vừa nãy còn sâu hơn rất nhiều, giống như đáy nước bên dưới của cái hang này là một cái hố to, tia sáng đèn chiếu rọi xuống đáy nước có chút không rõ lắm, cô liền lấy ra đèn pin cầm tay đeo ở thắt lưng, đèn pin cầm tay này tia sáng chiếu khá xa, vì vậy Diệp Hàm đoán có lẽ nó có thể chiếu rõ được đáy nước, bởi vì cô cũng có nghĩ tới, không chừng đây chính là lối ra của hang bị nước ngập mất, cửa hang bị giấu ở trong nước, bởi vì chưa chắc hàng ngàn năm trước ở đây đã có nước! Điều này cũng không ai biết được.
Lúc nãy Diệp Hàm nhìn không thấy đáy nước, hiện tại nhìn thử, vậy mà lại thấy bên dưới đáy nước phi thường bằng phẳng, trong lòng liền có cảm giác kỳ quái, chăm chú nhìn thì phát hiện bên trong đáy nước tựa hồ quấn quanh một sợi xích sắt thật to, trong nước tại sao lại có xích sắt? Diệp Hàm vì muốn nhìn rõ ràng hơn, dùng đầu lặn vào trong nước, dựa vào tia sáng của đèn pin, cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn xích sắt dưới đáy nước, phát hiện bên dưới xích sắt vậy mà lại là hai tấm cửa sắt, xích sắt kia là quấn trên tay nắm của cửa sắt.
Phía dưới này là cái gì? Tại sao lại dùng cửa sắt đóng chặt lại? Diệp Hàm không đoán được, nghĩ muốn nổi lên mặt nước hỏi mọi người một chút, vừa mới nổi lên mặt nước liền nghe Lãnh Dương vui mừng kinh hô: "Nhìn xem, trên đỉnh động có một cánh cửa."
Vốn Triệu Lượng đang thắc mắc vì sao Diệp Hàm bỗng nhiên lặn vào trong nước dùng đèn pin chiếu vào đáy nước, thấy Diệp Hàm nổi lên mặt nước, vừa định hỏi đối phương xem có phát hiện gì không, nếu không thì sao đối phương sẽ vô duyên vô cớ mà lặn vào trong nước, vừa muốn mở miệng thì đã nghe giọng nói của Lãnh Dương, anh ta liền nhanh chóng nhìn theo phương hướng Lãnh Dương chiếu đèn, quả nhiên thấy trên một vách đá gần đỉnh động có một cửa động cao một mét rất khó nhìn thấy, nếu không phải do đầy đủ ánh sáng thì căn bản sẽ rất khó phát hiện.
Diệp Hàm suy đoán khoảng cách của cửa động kia và các cô, nếu như họ muốn đến cửa động kia, chắc là phải bơi tới vách đá đối diện, sau đó sẽ leo lên, nơi này quanh năm nước đọng, vách đá phi thường trơn trợt, điều này tạo thành độ khó không nhỏ cho việc leo lên.
Hơn nữa cái kia cửa động nhỏ như vậy, cô có chút hoài nghi cái cửa động kia có phải là cửa động mà họ muốn tìm hay không, cái cửa động kia có thể thông đến bên trong mộ hay không.
"Cửa động kia có đường hay không?" Nếu như kia là một cửa động chết, họ khổ cực leo lên như vậy quá lãng phí tinh lực, huống hồ lăn qua lăn lại lâu như vậy, cái bụng cũng đã mãnh liệt kháng nghị, từ lúc sớm hôm nay ăn một khối bánh bích quy sô cô la, họ đều không còn thời gian ăn uống.
"Không biết, thế nhưng trong hang này ngoại trừ cửa động kia cũng không có đường ra khác, trừ phi chúng ta tiếp tục bơi về phía trước, đi dọc theo thủy lộ." Lãnh Dương cảm thấy động thủy này là lưu động, hơn nữa lại chảy về phía lũ dơi tụ tập, vậy nói rõ con sông này là hoạt lưu, hang này trừ một cái thủy lộ họ ra tới bên ngoài, bên dưới đáy nước còn có nhiều thủy lộ đi về thượng du, thế nhưng cái thủy lộ ở đáy nước, họ vừa không có trang bị lặn dưới nước, lại không biết cái thủy lộ kia dài bao nhiêu, vì vậy đi con đường kia cũng không phải là lựa chọn tốt, cho nên nàng cảm thấy có thể thử xem cái cửa động bên trên kia, nếu như cái cửa động kia có đường đi, trước liền rời khỏi chỗ quỷ quái này rồi lại tính toán tiếp.
"Bên dưới nước hang này có một cái cửa sắt, cửa sắt dùng xích sắt quấn quanh khóa lại, không biết cái cửa sắt phía dưới kia là cái gì, có thể là đường tiến vào mộ hay không?" Diệp Hàm có loại ý nghĩ này, không phải vậy tại sao có thể có một cái cửa sắt lớn như vậy ở dưới đáy nước, gần như chiếm đầy toàn bộ hang?
"Thật sao?" Lãnh Dương nghe được điều này liền cảm thấy rất kinh ngạc, cũng nhanh chóng nhìn về phía đáy nước, thế nhưng nàng chỉ thấy chi chít thủy quỷ đang nhìn chằm chằm về phía họ, tầm mắt của nàng bị thủy quỷ chặn lại, nàng không có cách nào để nhìn thấy đáy nước.
Xem ra người có mắt âm dương không có cách nào phát hiện được cửa sắt dưới đáy nước kia.
Cao Na cũng có mắt âm dương cho nên nàng cũng không thể nào nhìn thấy, mà Triệu Lượng lấy mắt kính ra cũng nhìn thấy, anh ta rất tán thành lời giải thích của Diệp Hàm, nói không chừng cánh cửa sắt ở dưới đáy nước kia chính là niêm phong đường vào trong mộ.
"Đáy nước có cánh cửa sắt? Trên cửa sắt lại bị xích sắt quấn lấy?" Lãnh Dương thực sự cảm thấy kỳ quái, tại sao trong động này lại có cửa sắt? Lẽ nào chính là con đường để vào mộ? Có điều dựa vào tình hình trước mắt, cửa sắt dưới đáy nước so với trên đỉnh động càng khiến người khác thấy khả nghi, cũng có hi vọng đó là đường vào bên trong mộ.
Thế nhưng đáy nước nhiều thủy quỷ như vậy, lại không có công cụ lặn, muốn xuống đáy nước mở cửa sắt thực sự là điều không dễ, hoặc có thể nói là phi thường khó khăn.
"Thế nào?" Diệp Hàm dò hỏi ý tứ Lãnh Dương, bởi vì ở phương diện trừ quỷ này, Lãnh Dương mạnh hơn cô, cô muốn nghe ý kiến của ldm bởi vì ở đáy nước có quá nhiều thủy quỷ, họ muốn xuống tới cửa sắt bên dưới thì phải vượt qua một tầng thủy quỷ dày đặc.
"Dùng phương pháp vừa nãy có thể được không?" Diệp Hàm lại hỏi, cô cảm thấy biện pháp vừa nãy vẫn có thể xem là một biện pháp hay, ít nhất họ một đường đi tới đây cũng không có thủy quỷ dám đến gần.
"Phía dưới sâu bao nhiêu?" Bởi vì tầm mắt của nàng bị thủy quỷ chặn mất, nàng không nhìn thấy cái cửa sắt kia ở dưới nước có bao sâu.
"Gần mười mấy mét!" Diệp Hàm nhìn bên dưới, ước chường khoảng cách cao năm, sáu tầng lầu.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cái cửa sắt này có phải là lối để vào mộ hay không đây!!??? Ha hả!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...