Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, Hà Dã đã tỉnh rồi.
Hắn nằm trên giường, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường dây điện vắt ngang qua cửa sổ có rất nhiều chim sẻ đậu, nhìn thoáng qua khiến cả người nổi da gà.
Hà Dã quan sát một lúc, thấy hai con chim sẻ đuổi nhau, nhìn chán chê chúng nó bay ra khỏi đội hình mới quay đầu lại.
Hắn hạ cánh tay vắt trên trán xuống, với tay lần mò lên băng ghế cạnh đầu giường.
Ấn điện thoại nhìn màn hình một cái, mới năm rưỡi sáng, tỉnh sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.
Đột nhiên thức giấc sớm nửa tiếng khiến cho loài sinh vật từ trước đến nay luôn đúng giờ như Hà Dã cảm thấy mơ màng, chưa biết mình muốn làm gì.
Mờ mịt mất mấy phút mới ngồi dậy tựa lên đầu giường, Hà Dã cầm điện thoại đưa ra trước mặt, theo bản năng mở ứng dụng WeChat ra.
Khoảng khắc ngón tay ấn xuống, Hà Dã nhíu mày.
Đến khi nhìn thấy bên cạnh hình đại diện bóng lưng đen trắng không có bất cứ một điểm màu đỏ nào, cái nhíu mày của Hà Dã càng sâu hơn.
Mở lại lịch sử trò chuyện, hình ảnh cuối cùng mà đối phương gửi là một hình xăm sặc mùi lẳng lơ, lộ ra cả đầu v*.
Thời gian tính từ hôm nay, đã trôi qua hai tuần lẻ ba ngày.
Trong khoảng thời gian hai tuần ba ngày này, gần như sáng nào Hà Dã thức dậy, buổi tối tan ca cũng mở ra nhìn xem có tin nhắn mới nào hay không, cứ như bị thứ gì bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Mỗi lần xem xong, Hà Dã lại vô cùng buồn bực, như thể đang nín thở trong lồng ngực, không nhịn được chửi một tiếng “ĐM!”
Ngọn lửa không tên không hiểu sao được cứ không ngừng bùng cháy.
Thật ra rốt cuộc lương tâm đối phương nhận ra không nên làm những chuyện như thế này nữa, Hà Dã nên cảm thấy vui vẻ, cảm thấy được giải thoát mới đúng.
Dù sao hắn cũng là một người đàn ông, ngày nào cũng bị một thằng đàn ông khác lên cơn hứng tình gửi ảnh dâm dục quấy rối, đáng lẽ ra phải cảm thấy chán ghét, phát điên.
Nhưng mà Hà Dã không như vậy, Hà Dã là trường hợp ngược lại.
Hắn bá đạo cảm thấy, nếu người này có gan tới câu dẫn quấy rầy hắn, vậy thì nên chờ hắn tóm người tới hung hăng đánh một trận, sau đó kết thúc trò chơi này.
Chứ không phải như bây giờ, bị đối phương không nói tiếng nào đã đơn phương cắt đứt trò chơi.
Hà Dã rất khó chịu, siêu cấp khó chịu.
Một khi đã khó chịu, sự ác cảm hung dữ trên người càng toát ra mạnh hơn, cả người như vô hình xuất hiện khí thế “Tốt nhất đừng nên chọc vào tao, nếu không tao đánh mày răng rụng đầy đất”.
Đương nhiên, khí thế cũng chỉ là khí thế, Hà Dã chưa bao giờ gây chuyện trong trường học.
Chỉ vì phiền toái, mà hắn cũng chẳng rảnh rỗi xử lý phiền toái ở đây.
Lúc này, trong lớp đều là những người rất sợ Hà Dã, càng không dám đi ngang qua người hắn, những hàng gần cuối đều tình nguyện đi vòng qua cửa trước.
Nam sinh bàn trên đi ngang qua, vô tình hơi đụng phải bàn của Hà Dã, sợ đến nỗi hận không được quỳ xuống dập đầu nói: “Đại ca, rất xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi, đừng đánh tôi, cho tôi cơ hội sửa sai.”
Hà Dã: “…Mẹ nó, đúng là thần kinh.”
Mọi chuyện vẫn có ngoại lệ.
Khi trong lớp có rất nhiều người cẩn thận không dám chọc vào Hà Dã, ngày này qua ngày khác vẫn có một người ngược lại, cứ như không nhìn thấy sự khó chịu của Hà Dã, kiểu gì cũng phải đi trêu chọc hắn.
Mà người đó, trừ Chu Giai tâm trạng cũng đang khó chịu, làm gì còn ai khác.
Cán sự tiếng Anh ôm bài thi đi tới chỗ Chu Giai.
Chu Giai ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm khổ sở trên mặt cô nàng, lại nhìn bài thi đang ôm trong ngực thì biết ngay.
Cậu cười nói: “Cậu chờ tôi một lát.”
Cậu nói xong, đặt bút trong tay xuống, đứng lên đi thẳng xuống phía sau.
Cán sự tiếng Anh vểnh môi cười, thở phào nhẹ nhõm, trong đầu khen tới tấp Chu Giai thân thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
Thân thiện? Giúp đỡ người khác làm niềm vui?
Tất cả đều là chó má.
Chu Giai chỉ biết, cậu đang thất tình, cậu bực bội, cậu muốn mượn bất cứ cơ hội nào để tìm Hà Dã xả giận, để cho hắn biết mấy hôm nay bản thân có quá nhiều buồn khổ.
Chu Giai đanh mặt đi tới cạnh bàn của Hà Dã, cúi đầu nhìn hắn đang gục xuống bàn nhắm mắt.
Giơ tay lên rồi hơi khựng lại, Chu Giai nghiến răng.
Cậu thừa nhận, khi nhìn thấy rõ gương mặt Hà Dã, rõ ràng còn gầy đi thế này, rốt cuộc cậu vẫn…đau lòng.
Nhưng mà đau lòng cái beep, rõ ràng tên rắn thối này vẫn vui vẻ với người khác.
Cậu cứ câu dẫn hắn như vậy, hắn lại không phản ứng gì cả, chớp mắt một cái đã thấy ở bên cạnh kẻ khác rồi.
Quá bực mình…
…Quá thất bại.
Chu Giai hít sâu một cái, giơ tay lên lần nữa, đang chuẩn bị vỗ xuống đánh thức tên rắn thối này, bàn tay bị cản lại giữa không trung.
Người cản cậu lại chính là Hà Dã còn đang gục xuống bàn.
Hắn chỉ giơ tay phải ra bắt lấy cổ tay cậu, dùng rất nhiều lực, bóp rất chặt.
Lòng bàn tay nóng như lửa dán lên nhau, ấm áp.
Chu Giai trợn trừng mắt, da đầu tê dại, cứ một mực lan thẳng xuống sau lưng.
Cậu như bị đóng đinh, không dám động đậy.
Hô hấp dần trở nên dồn dập.
Chu Giai nghĩ 80% mặt mình đã đỏ rồi, nếu không sao cậu lại thấy nóng thế, rất rất nóng.
Hà Dã bắt lấy cổ tay Chu Giai rồi mới chậm rãi ngồi dậy từ mặt bàn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đứng bên cạnh bàn, vốn tưởng đây sẽ một biểu cảm lạnh lùng tức giận, không ngờ nhìn thấy sắc mặt người này đỏ bừng, tai cũng đỏ lên nhìn mình chằm chằm.
Hà Dã nghi ngờ nhíu mày lại, sau đó mới cảm thấy mình nắm cổ tay người ta quá mạnh, mạch đập cũng nhanh hơn.
Bảo sao, mặt không đỏ lên mới lạ.
Sau khi ý thức được vấn đề, Hà Dã vội thả ra, tiện thể tìm lại vẻ lạnh lùng của mình.
“Cậu vẫn chưa thôi à?”
Trong hai tuần nay, Hà Dã đếm không hết số lần mình bị cái tên lớp phó học tập trong ngoài không giống nhau này đánh thức mấy lần.
Người bình thường cũng phải nổi giận, đừng nói gì trong lòng Hà Dã vốn đang có lửa.
Thời điểm người ngồi cuối lớp nhìn thấy Chu Giai đến gần Hà Dã đã bắt đầu chú ý bên này.
Nhìn thoáng qua cũng thấy bầu không khí vô cùng căng thẳng, dáng điệu của Hà Dã như thể một giây nữa thôi là ra tay đánh lớp phó, rất dọa người.
Thậm chí có hai nữ sinh còn thì thầm có nên đi tìm chủ nhiệm lớp không.
Nhỡ đâu đánh nhau thật thì làm sao?
Lúc này lớp trưởng cũng không làm con rùa rụt cổ, đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhanh chân đến gần Chu Giai, vùng lên chuẩn bị tinh thần hỗ trợ đánh nhau.
Lớp trưởng tới, lớp phó thể dục cũng tới, còn có cả cán sự tiếng Anh vừa sợ hãi tới nhờ giúp đỡ cũng tới…
Hà Dã nhìn ra sau lưng Chu Giai đột nhiên có đến bốn năm người, từng người đối nghịch cẩn thận quan sát hắn, đúng là buồn cười.
Quả thật hắn đã cười, rất châm chọc, rất coi thường.
Chu Giai cau mày, lúc lớp trưởng đến cậu đã đẩy người vài cái, nhẹ giọng nói “Không sao”, kết quả lớp trưởng không đi, còn kéo nhiều người tới hơn.
Chu Giai cũng không còn tâm tư nghĩ rốt cuộc mình cũng có cơ hội tiếp xúc da thịt với Hà Dã, nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng vừa co rút vừa khó chịu.
Chu Giai giấu bàn tay được hắn nắm sau lưng, thở hổn hển mới cố gắng hết sức không run run mà nói với Hà Dã: “Hôm trước có phát bài thi tiếng Anh, lấy ra đi, phải nộp.”
Tạo thành một trận chiến như vậy cũng chỉ vì một tờ bài thi, Hà Dã cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn nhìn chằm chằm Chu Giai, phiền muộn lấy bài thi từ trong ngăn bàn ra, ném vào trong ngực cậu.
Chu Giai bắt lấy bài thi, nhanh chóng quét mắt qua một lượt.
Ừm, cũng có làm, nhưng có quá nhiều chỗ để trống so với những phần làm được.
Hà Dã hắn, học hành vẫn luôn không tốt lắm.
Mỗi lần thi, thành tích chỉ hơn 400 điểm.
Cái thành tích này mà thi Đại học thì…
Chu Giai thở hơi gấp, đưa bài thi cho cán sự tiếng Anh sau lưng.
Cô nàng vừa nhận được đã liên tục nói cảm ơn mấy lần, chạy ra cửa sau đến phòng làm việc.
Nhiệm vụ hoàn thành, Chu Giai cũng không còn lý do ở đây nữa.
Cậu liếc mắt nhìn Hà Dã, đột nhiên Hà Dã đứng lên khiến cậu sợ hết hồn, nhưng ổn định không lùi bước chân lại.
Hai người cứ như vậy đứng mặt đối mặt, rất gần… Gần đến mức Chu Giai có thể nhìn thấy rõ vết sẹo mờ nhạt bên trái vầng trán của Hà Dã.
Hà Dã muốn đi vệ sinh, vừa đứng lên đã thấy lớp phó học tập chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu vẫn đứng trước mặt, ánh mắt nhìn giống hai lần trước vậy.
Nhìn chằm chằm hắn, không hề che giấu.
Hà Dã đợi mấy giây, suy nghĩ xem có phải người này muốn liếc hắn vài cái nữa mới chịu đi không.
Nhưng bất ngờ, lần này không như vậy.
Hắn thấy cậu chỉ rũ mắt xuống, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.
Ngược lại lớp trưởng và lớp phó thể dục cứ như “sứ giả hộ hoa”, trừng mắt lườm Hà Dã như thể sợ hắn không nhìn thấy vậy.
Hà Dã cũng lười tính toán với ánh mắt của hai kẻ ngu ngốc, dùng bắp chân đẩy ghế, rời khỏi chỗ.
Vào nhà vệ sinh, nắm thứ đồ trong quần đi tiểu, Hà Dã dần hiểu ra ánh mắt vừa rồi của Chu Giai trong khoảnh khắc cậu xoay người.
Cô đơn, lại mang vẻ buồn bã, còn có chút đau lòng…
Fuck… Đây là ánh mắt gì?
Hà Dã run run kéo quần lên.
Lúc trước hắn còn chưa phát hiện, cái tên lớp phó học tập này không chỉ là một kẻ trong ngoài không đồng nhất, mà còn rất đa sầu đa cảm.
Nhìn chằm chằm hắn như thế, ánh mắt lại còn thay đổi nhiều như vậy, là có ý gì?
Hà Dã ra khỏi nhà vệ sinh, híp mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm đầy nắng, vạn dặm không mây, cắn răng.
Mấy người quản hắn, tóm lại, đều không có ý tốt gì cả.
Lần sau Chu Giai còn dám tìm chuyện gây sự, hắn sẽ trêu đùa cậu một chút, nhìn cậu bị đùa giỡn không chịu nổi.
Hà Dã hạ quyết tâm về lớp.
Hắn không hề nhận ra, ngọn lửa không tên trong lòng mình dường như càng ngày càng cháy mạnh hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...