Ám Độ


"Đương nhiên là lỗi của chú, tất cả đều là lỗi của chú!" Cố Sở khóc như một đứa trẻ, hung hăng cắn cổ hắn, suýt nữa thì chảy máu, "Đồ khốn nạn! Đồ lăng nhăng! Chủ nghĩa cường quyền! Không được! Chú nhất định phải thay đổi! Chú nói đi! Chú nói chú sẽ thay đổi đi!"
"Dạ, dạ! Tôi sẽ thay đổi!" Cố Trường An đã bị đánh bại.
"Em không tin chú!" Cố Sở la lối khóc lóc.
Cố Trường An ôm chặt lấy người yêu như sói con vào lòng, cậu khóc khiến lòng hắn rối bời, muốn trao cả cuộc đời cho cậu: "Tôi có thể thay đổi! Cái gì cái gì mà ——"
"Lăng nhăng thành tính!"
Cố Trường An to đầu: "Tổ tông, cái này cũng phải sửa lại sao?! Trước đó nó chỉ là thú tiêu khiển, không phải tật xấu của tôi!"
Cố Sở đẩy hắn ra, treo trên người hắn, rơm rớm nước mắt nhìn.
Cố Trường An bất đắc dĩ nói: "Em không tin tôi sao?"

Cố Sở lại ôm lấy hắn, tức giận bật khóc nói: "Đối với chú, em không hề có lòng tin tưởng."
Thấy cuối cùng cậu cũng bình tĩnh lại, Cố Trường An thở phào nhẹ nhõm.

Đồ nhóc con đanh đá, có thể dằn vặt chết người.
Đi thì đi đi, còn bắt đầu cuộc sống mới, còn kết hôn với người khác, hắn nghĩ thầm, trên đời này ngoại trừ Cố Trường An tôi ra, mấy ai chịu được cái tính dằn vặt của em.
Sau năm mới, chỉ ba tháng trước sinh nhật đầu tiên của Cố Kiền, dựa theo lời mời của Cố Trường An, Cố Sở tiếp nhận vị trí trợ lý văn phòng thực tập, chỉ để chuẩn bị tiếp quản chi nhánh bên Anh.
Hầu hết tất cả các giám đốc điều hành của Vinh Thịnh đều biết cậu là ai, bởi vậy ngay ngày đầu tiên đi làm, tuy rằng đã cắt tóc, nhưng cũng sẽ có người đứng dậy như một phản xạ có điều kiện, chỉ thiếu điều khom lưng chào một tiếng phu nhân.

Anna mới đầu có chút lo lắng, cô biết mình còn nhiều khuyết điểm so với trợ lý trước, cũng biết Cố Trường An bởi vì ăn mệt bởi cái vị trí này cho nên đã cắt giảm quyền hành của cô, mặc dù hắn vẫn luôn đảm bảo, nhưng làm việc cùng với bà chủ, cô không có kinh nghiệm.
Cũng may Cố Sở chỉ là thoạt nhìn thì lạnh lùng, thực tế lúc ở chung chẳng những khiêm tốn hiền lành, còn rất có phong độ, chưa đến hai tháng cô lập tức quay đầu phản chủ, chửi thầm sếp nhà mình là đồ tồi làm sao có thể xứng với một người tốt đẹp như vậy được.

Cô cảm thấy Cố Sở nên kết hôn với một người con gái tốt bụng, hiểu biết, hợp lẽ, hiền thục và đức độ, mà chứ không phải một lão gian thương mất nết hơn bốn mươi tuổi kia, còn phải làm mẹ kế của hai đứa con trai nhà ổng.
Cố Sở luôn cảm thấy Cố Trường An sẽ không sống được bao lâu nữa.
Ý nghĩ đó luôn hiện lên trong đầu cậu kể từ khi cậu tiếp nhận làm trợ lý văn phòng của hắn.

Ít có được ai làm ăn lương thiện, nhưng cậu chưa từng thấy ai xông xáo và điên cuồng trong công việc như ông chủ của mình, một doanh nhân có thể đi từ bắc bán cầu đến nam bán cầu, bay mấy ngày liền, những người tiếp xúc qua đều muốn thó một cục tiền lớn trên người hắn, hoặc là đám quan chức cao cấp tâm tư thầm kín, nói như vậy thật ra cũng không khách quan, bởi vì chính lão Cố Trường An cũng chẳng kém gì đám người đó, có lẽ giữa bọn họ chẳng có gì với nhau cả, có thì cũng chỉ là vướng bận lợi ích vô tận.

Luôn sống trong một môi trường như vậy, tuổi thọ không ngắn sao được, huống chi Cố Trường An còn nghiện rượu, không chỉ uống nhiều ở những bữa xã giao, mà thỉnh thoảng còn uống ngay trong phòng làm việc, có đôi khi sáng sớm mới banh mắt ra đã hốc một ly Whisky đá lạnh, có một lần cậu không phòng bị trước, bị hắn mớm cho một hớp, sặc sụa cây sống mũi cả ngày.
Cái lão này với cái tên Cố Trường An làm ngựa cưỡi cho Cố Kiền bò khắp phòng khách kia, không phải cùng một người.
Tất nhiên cậu chưa bao giờ nói với ai về suy nghĩ này.
Sau đó, bọn họ vẫn trải qua một khoảng thời gian không ngắn, không dễ gì để có thể cân bằng giữa công việc và việc riêng, nhưng Cố Trường An lại có thể sắp xếp được, và cuối cùng hắn cũng chứng minh được cho Cố phu nhân thấy tình yêu mình dành cho cậu tựa như vầng trăng giữa mây tuyết trên đỉnh núi, mặc dù mỗi lần xã giao hắn cũng có thể làm như vậy mà không đụng đến ai, đừng nói là chạm vào, nhìn một cái cũng không thèm.

Quyết tâm giữ mình trong sạch của hắn thật không chê vào đâu được.
Cố Thừa rất tức giận, trong nhiều tháng đã không gọi về nhà một lần nào, mãi cho đến khi Cố Sở nói hai người đang rất tích cực để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Khi Cố Kiền bắt đầu có nhận thức, mọi chuyện đã qua đi, bé con không biết giữa ba mẹ đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết Cố Thừa đã từng có một tuổi thơ đơn độc, gia đình bé cũng hạnh phúc giống như hàng ngàn hàng vạn gia đình khác, anh em hòa thuận, ba mẹ thương yêu.
Khó khăn đầu tiên bé cưng phải chịu là vào năm bé bốn tuổi, nguyên nhân là bởi vì bé suýt thuyết phục mẹ đẻ em gái, thằng nhóc nhà nên có, bé ghen tị.

Kết quả họa là từ miệng mà ra, ông ba luôn yêu thương bé phạt bé cưng vừa quỳ vừa chép gia quy suốt đêm.

Người khác có con cũng phải cả đúng không? Cố Trường An dạy dỗ, người khác có mẹ nhỏ, ta đây cũng phải đi tìm cho con một người có phải không?
Bé nào biết rằng nỗi sợ của ba mình, ngày thường vợ mình tươi cười với những cô gái qua đường cũng lo gần chết, làm sao có thể dùng túng cái suy nghĩ trắng trợn, táo tợn của bé cưng được.
Trong lòng Cố Sở cảm thấy tiếc nuối, ngầm đề nghị nhận con gái của Khổng Dương làm con nuôi, hai vợ chồng Khổng Dương đã biệt tích mấy năm nay, con cái đi theo ông bà, rất vất vả.

Nhưng đề nghĩ đã bị Cố Trường An và Cố Thừa bác bỏ, cuối cùng không giải quyết được gì.
Hai đứa con trai thì hai đứa con trai thôi, cậu nghĩ, đây chính là niềm may mắn vô bờ bến của cuộc đời cậu.
—— Hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui