Cố Trường An đau lòng không muốn nhìn cậu khóc nên đã ôm lấy cậu, áp khuôn mặt đẫm nước mắt vào cổ mình, nói: "Chỉ vì một điều ngớ ngẩn mà khiến em khóc thương tâm đến vậy sao? Em nhìn này, theo tục lệ của ông bà xưa, nếu hai ta ly hôn, em sẽ một thân một mình, nhưng dựa theo quy tục tổ tiên nhà ta, nếu đã bái đường, không quan tâm có giấy chứng minh hay không thì em vẫn sẽ là Cố phu nhân, cho nên em muốn cái gì cũng được cả, em chỉ cần đừng khiến tôi phải lo lắng.
Tôi đây muốn gì chả có, muốn tiền có tiền, muốn người có người, còn có đứa con trai, em xem tôi đây đúng là số hưởng."
Nói xong, hắn dừng lại, ngập ngừng nói tiếp: "Sau này đừng bao giờ nghĩ đến chuyện để bọn nhỏ gọi thằng khác là ba."
Cố Sở khóc xong, mơ mơ màng màng, thấy hắn nói vậy trong lòng càng khó chịu: "Tôi không muốn nghe lời chú nữa, tôi sẽ không bị lừa nữa đâu."
Cố Trường An nói ai đang bị ai lừa đấy, nếu không phải tối nay đã nói ra hết lời thật lòng, quả thật rất muốn lừa em đi rồi, tiểu vương bát đản: "Được rồi, không mắc lừa, tôi giờ ai cũng không chịch."
Đưa Cố Sơ vào vị trí trợ lý văn phòng hoàn toàn xuất phát từ tâm tư của Cố Trường An.
Ở Anh, bọn họ có quan hệ dân sự hợp pháp, nếu có bất kỳ tai nạn nào xảy ra, người duy nhất được thừa kế tài sản của hắn là Cố Sở, nhưng trong nước lại không như thế.
Hai đứa nhỏ vẫn là quá ít, việc Cố Kiền chào đời đã chặt đứt ý định sinh đứa thứ ba của Cố Trường An, vì bảo đảm quyền lợi của Cố Sở, hắn không thể không tính toán thêm bước nữa.
Nhậm chức là bước đầu tiên, đợi qua một thời gian nữa, lập tức mở rộng quyền hành, ít nhất phải cho cậu một cái chức tưởng đương với phó chủ tịch, sau này chính đáng có thể chuyển nhượng một số cổ phần công ty với lý do thưởng nóng, lại qua một hai năm nữa, đề bạt cậu với tư cách là giám đốc điều hành—— Vinh Thịnh chưa bao giờ giữ một người nào ở chức vụ này quá lâu—— có làm hay không cũng không sao cả, tóm lại cậu cứ ở đó là được.
Tuần tự từng bước một, một mặt cũng là lo cho thể diện của hội đồng quản trị, tuy rằng từ khi hắn tiếp quản Vinh Thịnh, hội đồng quản trị đã trở thành một đám bù nhìn, nhưng vẫn còn quỹ hội, ai cũng không thể bảo đảm đám cáo già này sẽ không tác quái.
Cố Thừa chưa trưởng thành, nên chưa thể bảo vệ được Cố Sở, tất nhiên bản thân hắn cũng không đến mức đoản mệnh, nhưng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Nếu luật pháp trong nước không cho phép hắn chuyển nhượng hết tất cả tài sản của mình với tư cách là vợ/chồng, vậy thì hắn sẽ chuyển với tư cách là cổ đông lớn của công ty và người giám hộ con cái.
Em ấy xứng đáng với mọi thứ.
Nếu có con gái thì tốt biết mấy, Cố Trường An vẫn tiếc nuối trong lòng, dù con trai có tiền đồ đáng hứa hẹn thế nào thì, sớm muộn gì cũng sẽ vây quanh lấy vợ mình, Cố Sở bé bỏng của hắn đã phải chịu đựng nhiều rồi, thậm chí còn không thấy làm nũng đầu gối nữa, sau này sẽ rất cô đơn.
Nhưng dù cho đứa thứ ba được đảm bảo là con gái đi chăng nữa, Cố Trường An tuyệt đối cũng không dám tơ tưởng, hắn còn chẳng dám nhớ lại cảnh tượng ở núi Phúc Tuyền, bộ dáng ấy của Cố Sở bé nhỏ do hắn mà ra, chỉ cần suy nghĩ một lúc thôi, tim hắn như bị bóp nghẹt không sao thở nổi.
Có thể ở lại bao lâu hay là rời đi, đều không quan trọng, nếu người còn sống tốt, thì đó chính là gia tài lớn nhất của Cố Trường An hắn, còn lại, muốn thế nào cũng được, hắn chấp tất.
Giờ đây cả hai đã đạt được nhận thức chung, Cố Sở muốn nói cho Cố Thừa biết, có lẽ trong mối hôn nhân này thì thằng bé là lợi ích đôi bên, nhóc con xuất sắc đến vậy, chưa bao giờ phải khiến bọn họ phải nhọc lòng quan tâm, lo lắng.
Cố Trường An đồng hành cùng cậu trong suốt quãng thời gian gọi video, suy cho cũng, không thể để vợ một mình đối mặt nói chuyện với con được.
Bởi vậy mới có chuyện một nhà ba người ngồi trong thư phòng tổ chức họp gia đình.
Cố Thừa rõ ràng là rất bất ngờ với kết quả này.
"Thật phi lý." Nhóc nói, "Hai người nghiêm túc chứ?"
Cố Sở gật gật đầu.
Cố Thừa nói vẻ với mặt khiếp sợ, sau khi phản ứng lại, dứt khoát nói: "Con không đồng ý! Hai người đừng bao giờ nghĩ rằng con sẽ đồng ý chuyện này!"
Cố Trường An không vui nói: "Sao đây, chuyện người lớn quyết định, còn phải cần phải thương lượng với con à?!"
Cố Thừa nhìn Cố Sở với khoé mắt đỏ hoe: "Là lỗi của ba ba, con biết là ba ba không tốt, nhưng ba rất yêu mẹ, nếu ổng sai ở đâu thì bảo ổng sửa đổi là được mà, mẹ, con không muốn mẹ vừa nói lời xin lỗi với con rồi vừa trở thành mẹ đơn thân một mình nuôi Kiền Kiền, con không muốn như vậy đâu."
Cố Sở buồn rầu, đối mặt với lời cầu xin như vậy, cậu không thể nói được gì.
Cố Trường An nhìn con trai lớn lấy nước mắt, cũng không đành lòng trách móc nặng nề, nói: "Con cũng không còn nhỏ, con trai lớn rồi, cần phải tự lập.
Ba và mẹ con chỉ muốn chấm dứt quan hệ dân sự và nó chỉ hợp pháp ở Anh, không tồn tại cái gì mà đơn hay không đơn thân cả, sẽ không có gì thay đổi hết."
Hắn chấm dứt cuộc gọi.
Cố Sở hai mắt đẫm lệ hỏi hắn: "Chú nghĩ như vậy sao?"
Cố Trường An trầm mặc không nói.
Cố Sở nói: "Tôi sẽ đưa Kiền Kiền đi cùng và không bao giờ trở lại, tôi sẽ quen những người khác, bắt đầu cuộc sống mới, tôi sẽ hẹn hò và kết hôn với ai đó, không còn liên quan đến chú nữa, chú có biết hay không?"
Cố Trường An không thể nhịn được nữa, hắn đứng dậy đi về phía cửa.
Cố Sở khóc thét: "Cố Trường An!"
"Tôi sẽ không sửa!" Mắt Cố Trường An đỏ ngầu, nắm tay nổi đầy gân xanh, "Em muốn kiểu hơn nhân nào? Thế lực ngang nhau mỗi ngày bước tiến? Hỗ trợ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ? Em cảm thấy tôi có thể đối xử với em như một đối tác sao?! Em còn trẻ như vậy, vận mệnh đã đưa em đến bên tôi, không phải để tôi chứng kiến khung cảnh em phải trải qua bão táp mưa sa, em như điểm yếu của tôi, là miếng thịt trên đầu quả tim, tôi rèn luyện ra mình thân mình đồng xương sắt, chính vì để giấu em đi, không có em tôi sẽ chết! Em muốn tôi phải sửa đổi thế nào đây?!"
"Chú nói dối!" Cố Sở hận nói, "Chú chỉ xem tôi như một món đồ chơi của chú mà thôi! Chú đã từng tôn trọng tôi chưa?! Tôi nói không muốn có con chú có bao giờ nghe không?!
"Chú không thích con của chúng ta đến vậy sao?!" Cố Trường An thống khổ nói, "Em có biết nếu như tôi chết rồi, chỉ có tụi nhỏ mới bảo vệ được quyền lợi của em không?! Nếu em không thích chúng, vì sao còn muốn tranh giành quyền nuôi con với tôi?!"
"Tôi......" Cố Sở không thể trả lời.
Cố Trường An nở nụ cười, nhưng cười còn khó coi hơn khóc: "Tôi sai rồi, tôi tự cao tự đại như vậy, không cẩn thận nghe lời em nói......Em yên tâm, em không muốn tôi sẽ không ép em nữa, đợi Kiền Kiền lớn hơn chút nữa, sau này cũng không cần quay trở về."
Cố Sở nhảy dựng lên, bước mấy bước đến trước mặt hắn, hung hăng ôm lấy hắn, vừa khóc vừa chửi: "Chú khốn nạn! Đồ khốn nạn!"
Không chỉ có mình cậu muốn khóc, Cố Trường An một tay vòng qua eo cậu một tay ôm mông cậu, cũng muốn khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...