Gọi là gì cũng không quan trọng, nhóc không muốn tạo thêm gánh nặng cho mẹ.
Sau khi tiết lộ bí mật này với gia đình, nhóc cảm thấy rằng mẹ có thể sẽ không tìm được vị trí đứng của chính mình, về mặt nhận thức, có lẽ cậu sẽ nghiêng về phía giới tính cũ của mình hơn, hơn nữa còn được lão ba nhóc chiều đến sinh hư, so với mẹ, cậu quả thật giống một người anh trai hơn, chưa bao giờ hết trách nhiệm với gia đình, được ông ba dùng hoa hồng và mật ngọt vây chặt.
Nhóc con tưởng rằng ba mình nên suy xét đến chuyện đó từ trước, và cho đến nay vẫn vậy, lão ba rất cứng đầu và ngốc nghếch, nhưng thật ra về phần mẹ, ổng là người chủ đáo hơn ai hết.
"Vậy ba định sắp xếp mẹ vào vị trí nào?" Xuất phát từ tò mò, nhóc hỏi nhiều hơn một câu.
Lão ba luôn tính toán trước mọi thứ không bỏ sót nhấp một ngụm cà phê, trả lời: "Trợ lý văn phòng của ba."
Cố Kiền thật sự ngày càng trở nên độc lập, tự học biết bò, chủ quan không cần ai đi cùng.
Nhà rất lớn, mỗi ngày của bé con rất bận rộn, sáng sớm đã bò đến cửa bếp để xem hôm nay sẽ ăn gì, sau đó bò đến phòng khách kiểm tra số lượng giày trên giá, tiếp theo bò đến bám vào sô pha phòng khách tập đứng thẳng, buổi trưa sau khi uống sữa xong, lại đền thuê phòng của ông bà chủ trì họp hội nghị, nếu phát hiện ra cái gì mới thì đút vào mồm cẩn thận xác định nó.
Vì cái nhà này, mà cục cưng rầu thúi ruột.
Ghế trong nhà ăn không được sắp xếp ngay ngắn, bé con nghiêm nghị chỉ ra: "Bu!"
Khi hoa mai trong vườn nở, nhóc nói với mọi người: "Bu!"
Quản gia dẫm lên khe hở giữa hai viên gạch lát nền, bé con nhíu mày nhắc nhở: "Bu!"
Dì bảo mẫu xếp đồ chơi không đúng thứ tự, bé mãnh liệt kháng nghị: "Bu!"
Bà nội mặc váy mới, bé con khẳng định chắc nịch: "Bu bu!"
Cả ngày bé con bận hơn ai hết, thậm chí còn định bò vào vườn, dì bảo mẫu vội vàng bế lấy bé, bảo Cố Sở ngăn cản lại, một nhà toàn người lớn vây quanh xem cục cưng chổng mông bò xuống cầu thang phòng khách, chân nhỏ giơ lên giữa trời một lúc lâu không biết dẫm vào đâu đến cuối cùng tuyệt vọng bò về, bò đến trước mặt mọi người như không có chuyện gì xảy ra.
Đêm giao thừa, Cố Thừa vội vã trở về, vừa thấy Cố Kiền, mọi chuyện đều bay biến sạch, ngay cả trọng trách của ông ba cũng quên luôn, trong mắt chỉ có em trai.
Chẳng những tự tay làm mọi chuyện, mà còn lôi cả chiếc giường nhỏ của cu em trai bên cạnh giường lớn của ba vào phòng mình, hận không thể ngày ngày đêm đêm ôm em trai không rời.
Cố Trường An đành phải tự thân vận động trực tiếp nói chuyện công việc với Cố Sở.
"Sao chú lại nghĩ như vậy?" Cố Sở kinh ngạc.
Cố Trường An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em là một phần của Cố gia, vì Vinh Thịnh cống hiến sức lực của mình cũng là đúng lý."
Cố Sở nói: "Có nhất thiết phải vậy không? Tôi là kinh doanh ngoại thương, hoạt động kinh doanh chính của Vinh Thịnh nằm trong ngành công nghiệp."
Cố Trường An nói: "Là người giám hộ Thừa Thừa, tất nhiên em cần hiểu biết sâu sắc về văn hoá doanh nghiệp và mô hình hoạt động của Vinh Thịnh."
"Tôi sẽ không ở trong nước lâu."
"Về Anh, công ty ở bên đó sẽ đổ xuống vai em, tốt nhất là em nên làm quen trước với công việc kinh doanh tại trụ sở chính."
Cố Sở đành phải thẳng thắn: "Nếu tôi muốn nghĩ đến công việc, chẳng thà tôi quay lại làm việc với những đồng nghiệp cũ."
Cố Trường An gật đầu một cách khó hiểu, nói: "Em nên quay về xem một chút."
Cố Sở nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cố Trường An, và cậu gặp lại Khâu Hằng Chi ở văn phòng cũ của mình.
Khó trách, phía chuyển nhượng ban đầu lại hào phóng như vậy.
Trong hơn một năm, Khâu Hằng Chi đã tăng gấp đôi quy mô công ty, những nhân viên cũ ban đầu cơ bản đã bị cho thôi việc, thế mà anh ta còn rất khách khí mời cậu uống trà, nói: "Nếu trước kia cậu chịu nghe lời tôi nói, sẽ không rơi vào kết cục phải bán lại công ty, cũng may Cố tổng niệm tình xưa cũ."
Cố Sở nói: "Cảm ơn Cố tổng rất nhiều."
"Chính là như vậy." Khâu Hằng Chi vẫn có chút coi thường cậu như cũ, "Bây giờ cậu đang làm việc ở đâu?"
Cố Sở nói: "Tôi vẫn đang tìm việc."
Biểu cảm của Khâu Hằng Chi kiểu "Quả nhiên, không giống như tôi đã mong đợi".
Cố Sở không nhiều lời với anh ta, sau khi trở về nhìn thấy Cố Trường An cũng chẳng nói gì, ngược lại càng khiến Cố Trường An lo lắng thấp thỏm, vội vàng giải thích: "Em xem em khi đó, Kiền Kiền nhỏ yếu làm em suýt mất mạng, rất nguy hiểm, tôi muốn chăm sóc em thật tốt trước."
Cố Sở gật đầu nói: "Vậy thì phải cảm ơn Cố tổng rồi ạ."
Cố Kiền ngồi trên thảm ngửa đầu nhìn hai người đi tới đi lui, món đồ chơi cũng không ăn, nhiệt tình đến mồm: "Bu, phì phì ——"
Cố Trường An có chút ê răng, tất nhiên là hắn không hề có lập trường, lừa tiền lừa tình lừa lọc trẻ em, một kẻ siêu xấu xa, nhưng hắn vẫn phải căng da đầu nói: "Em nghĩ thử lại đi, tất cả đều là của em, hay nêu em không muốn thì kệ nó đi, lão Khâu bại não đó, tôi cũng không thể làm tổn thương trái tim anh ta quá nhiều."
"Hư, hư, phi, buuu ——"
"Nếu không còn lại gì, vậy chúng ta cứ đi theo đúng trình tự đi, em trả tiền mua, xử lý thế nào là quyền của em."
"A bu, a bu——"
Cố Trường An trừng mắt nhìn Cố Kiền một cái, Cố Kiền vô tội phồng má chuẩn bị xuất chiêu độc kích, có đứa nhỏ kẹp ở giữa không cách nào cãi nhau được, Cố Sở rộng lượng: "Chuyện qua rồi thì cho qua luôn đi."
Cố Trường An bế Cố Kiền lên lau nước miếng, hắn có chút uể oải, nhưng vẫn muốn nỗ lực một cách vô ích: "Nếu em đã có ý muốn ở lại, so với công ty trước của em, tôi kiến nghị em cân nhắc Vinh Thịnh một chút, từ quan điểm của triển vọng nghề nghiệp, Vinh Thịnh có thể cung cấp nhiều không gian phát triển."
Cố Sở thấy hắn cô đơn, nghĩ đến chuyện hắn giao quyền nuôi hai con cho mình, sau cùng vẫn mềm lòng, nói: "Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc."
Cố Trường An nói đúng, Vinh Thịnh tuy rằng là xí nghiệp lâu đời của gia tộc, nhưng lợi ích và quyết định sẽ giúp người ta tiến xa, gần mười năm với sự phát triển vượt xa các xí nghiệp sản xuất đồng loại.
Có điều thông tin tuyển dụng của công ty từ trước đến nay rất khắc nghiệt, Cố Sở cảm thấy dù mình có dốc toàn bộ sức lực, cũng chưa chắc sẽ được chọn.
Quả thật Cố Sở đã động tâm, Cố Kiền còn quá nhỏ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác nữa, có được quyền nuôi nấng hai đứa nhỏ cũng khiến cậu yên tâm phần nào.
Cố Trường An nhiều lần bảo đảm tuyệt đối sẽ không lấy của công làm việc tư, mọi thành viên trong Cố gia mỗi lần gia nhập Vinh Thịnh sẽ giống như một nhân viên mới nhậm chức, quá trình vươn lên hết sức bình thường.
"Tôi xưa nay là người công tư phân minh." Bộ dạng hắn trông rất nghiêm túc, rất đáng tin.
Kết quả vị sếp công tư phân minh này vừa xoay người đã trực tiếp bày mưu đặt kế với Anna, sau khi nhận được cuộc gọi báo danh của Cố Sở, chờ đợi cậu chính là vị trí trợ lý văn phòng sếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...