Cố Trường An thừa nhận một cách dễ dàng: "Nếu sự tự do mà em muốn là bỏ mặc gia đình, tận hưởng cuộc sống một mình, thì đừng mong rằng tôi sẽ đồng ý."
Cố Sở nghiến răng nghiến lợi: "Đê tiện."
Cố Trường An hoàn toàn bộc phát: "Đê tiện?! Tại sao tôi lại đê tiện? Đúng, tôi là một thằng khốn nạn, em gọi tôi là chú nhưng tôi chỉ muốn ngủ với em! Ngủ thì cũng ngủ rồi, Thừa nhi cũng lớn vậy rồi, chuyện đã đến nước này, em còn muốn sao nữa đây?! Ban đầu là tôi sai, nhưng tôi thành tâm thành ý đón em về làm vợ rồi đấy thôi, bảo nhiêu tài sản tôi đều cho em tất, mạng của tôi cũng cho em, em coi thường tôi đến vậy sao?! Cứ muốn tôi tuổi già côi cút một mình mới là trả thù sao?!
Cố Sở mím môi, tức giận không nói nên lời.
Cố Trường An càng nghĩ càng chua xót: "Trên đời này không có người mẹ nào lại bỏ rơi con mình hết ! Em có thù có oán gì cứ xả hết lên người tôi đây này, hành hạ bản thân mình làm gì, lấy con ra trút giận cái gì!"
Những lời này thật sự đã chạm đến nỗi đau trong lòng Cố Sở.
Sau khi Cố Thừa một tuổi, cậu được Cố Trường An đưa về Trung Quốc, khi ấy cậu đã hạ quyết tâm không quan tâm đến đứa bé này nữa, chỉ nghĩ rằng mình chưa có gì hết, suốt hai năm cậu độc lai độc vãng, hỉ nộ ái ố gì đều trở thành vô cảm hết, mãi cho đến khi chuẩn về nước, Cố Thừa lắc lư chạy đến ôm lấy chân cậu.
Dù có bao nhiêu lý do, cậu không thể rửa sạch tội danh vứt bỏ con mình.
"Tôi cũng không muốn vứt bỏ Thừa." Cố Sở thống khổ chỉ trích, "Là chú không chịu trả lại con cho tôi."
"Người một nhà chẳng lẽ cứ nhất định phải mỗi người một ngả?" Cố Trường An liên tục ép hỏi, "Em mang con đi hết, vậy còn tôi thì sao đây?"
"Chú có thể tái hôn lần nữa......"
"Mười mấy hai mươi năm nay tôi đào tim móc phổi đối với em, có bao nhiêu tôi dành hết cho em hết," Cố Trừng An cúi người nhìn cậu chằm chằm: "Tái hôn, tôi quay về lại từ đầu được à?"
Cố Sở muốn quay đầu đi không nhìn hắn nữa, nhưng chóp cằm lại bị hắn nhéo một cái.
"Em đừng nghĩ có thể đi đâu được, nếu em còn giữ cái ý định muốn bỏ trốn nữa, ngày mai tôi sẽ cho cả thế giới biết Cố phu nhân là ai." Cố Trường An thấy cậu sợ hãi, trong lòng vui sướng tột độ, "Cho dù bây giờ tôi không thể chạm vào em, đợi sinh đứa bé xong, tôi sẽ cho em nếm mùi đủ!"
Bản chất hắn chỉ được cái mạnh miệng, mặc kệ cậu nói gì hắn chính là muốn được bạc đầu giai lão với vợ mình.
Hắn vận dụng một chút quan hệ, có đủ tiền để thuê phòng mổ của một bệnh viện tư nhân địa phương với trang thiết bị phần cứng tốt nhất, Arthur bị bắt mời tất cả những người năm đó đã có mặt để hỗ trợ sinh đẻ Cố Thừa từ Edinburgh đến đây.
Lần siêu âm cuối cùng ở tuần thứ 36 cho thấy vị trí của nhau thai đã nhô lên, trước khi ca mổ bắt đầu, họ đã có cuộc trò chuyện ngắn gọn, các thủ tục giấy tờ cần thiết phải có chữ ký của Cố Trường An, Arthur nói rằng sẽ cố gắng hết sức để loại bỏ tử cung, nhưng để đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra anh ta hy vọng Cố Trường An chuẩn bị trước tâm lý.
Cố Trường An nói hắn không chấp nhận kết quả khác nào ngoại trừ việc hai mẹ con đều an toàn.
Arthur thở dài, chấm dứt sớm thai kỳ nguy hiểm này cũng là một sự giải thoát cho cậu: "Cả tôi và anh đều phải tin vào ý trời."
Anh ta không biết nỗi sợ hãi trong lòng Cố Trường An, thậm chí hắn còn nhờ vệ sĩ đi cùng đến biệt thự để đón Cố Thừa.
Nhưng ngay sau khi mọi việc chuẩn bị hoàn tất, Cố Sở biến mất trong làm không khí mong manh.
Hơn mười phút sau vệ sĩ gọi điện thoại tới, Cố Thừa mất tích.
Trên thực tế chính Cố Thừa là người biến mất trước, nhóc bị bắt cóc trên đường đến câu lạc bộ một mình, một chiếc xe hơi tông vào xe đạp thằng bé từ phía sau, nó té ngã nên lề đường, cũng may cũng không có bị thương.
Ba tên đàn ông lạ mặt đã đưa nhóc lên xe, xe chạy một lúc lâu rồi lên núi, điểm dừng chân cuối cùng là một căn nhà hoang lạnh lẽo, bóng tối che phủ khiến nhóc không thể nhìn thấy được gì, chỉ có thể nhận biết bằng thính giác, không lâu sau nhóc nghe thấy bọn người kia gọi điện tống tiền, kỳ quái chính là cuộc gọi không đến Cố Trường An, mà là Cố Sở.
Bọn chúng tống tiền cậu 10 triệu tệ, đưa điện thoại đến bên tai Cố Thừa, nhóc nghe thấy tiếng gọi dồn dập đầu bên kia điện thoại của anh trai: "Thừa Thừa?"
Cố Thừa có chút đau lòng, không muốn cậu sợ hãi nên buột miệng an ủi: "Anh ơi, em không sao."
Cố Sở lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, tim cậu như vọt lên cổ họng, khủng khoảng: "Em ở đâu?!"
Cố Thừa không thể nói thêm, điện thoại bị giật đi, nhóc nghe bọn chúng uy hiếp, tự mình đưa 10 triệu tệ đến đây, địa điểm ở đỉnh núi Phúc Tuyền, nếu dám báo cảnh sát, vậy cứ đến hẻm núi Phong Đế mà nhận xác.
Công viên núi Phúc Tuyền cách thành phố ít nhất một giờ lái xe, đã cố gắng hết sức để nhớ lại trải nghiệm leo lên ngọn núi này với những đứa trẻ bên cạnh khi còn nhỏ, trên núi có một ngôi miếu hoang, gạch có hoa văn.
Nhóc ngả người ra sau, hai tay bị trói chạm đất, hoa văn giống hệt như trong trí nhớ.
Nhưng nhóc lại không hiểu tại sao bọn chúng lại đòi tiền Cố Sở, nếu yêu cầu Cố Trường An, nói một trăm triệu tệ cũng không đáng sợ —— nó là con một.
Bọn bắt cóc phải biết mối quan hệ giữa nhóc và Cố Sở, chắc chắn Cố Sở sẽ đến, nhưng là kẻ nào......
Cố Thừa muốn biết nhiều hơn, vì vậy nói đối phó với bọn bắt cóc: "Anh tôi không có đủ mười triệu tệ đâu.
Công việc anh ấy còn chẳng có, còn không lấy nổi 1000 tệ nữa mà."
Và không ai quan tâm đến nhóc.
Bé cưng vẫn tiếp tục: "Các anh có thể đến tìm ba tôi, đối với ông ấy chỉ là chút tiền, nếu không thì tôi cũng có, trong thẻ của tôi, không sai biệt lắm thì khoảng 10 triệu, tôi đọc mật mã cho các anh."
Dường như ai đó đã bị thuyết phục: "Nhãi ranh, đừng có giở trò quỷ."
"Nếu anh không tin thì tự mình đến." Cố Thừa nói, "Việc các anh đòi 10 triệu tệ từ anh tôi là không thực tế, không bằng lấy của tôi nghe còn hợp lý hơn, các anh cứ vứt tôi ở đây, lấy tiền rồi thì cao chạy xa bay, ai cũng không biết các anh là ai, ở đây chờ hàng tiếng đồng hồ cũng không ổn."
Lời này rất có sức thuyết phục, bọn chúng hình như đang thương thảo với nhau, sau đó có người mở khoá chiếc balo nhỏ của nhóc ra.
Nhóc thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Mật mã là 111101."
"Nhãi ranh tốt nhất mày đừng có lừa gạt bọn tao." Gã nào đó đánh một cái thật mạnh lên đầu nhóc con.
Một kẻ khác kêu lên: "Này, đừng đánh nó!"
Có tiếng bước chân bên ngoài, là tiếng của một người phụ nữ: "Ngu xuẩn! Một khi người của Cố gia phát hiện nó mất tích, cả thành phố sẽ lục tìm nó! Bây giờ quay về kiểm tra thẻ của nó, mày cứ trực tiếp tới đồn công an đầu thú đi là vừa!"
Giọng nói này......!Cố Thừa sửng sốt, giọng nói này chắc chắn nó đã nghe được ở đâu đó.
Cố Sở gọi điện cho Cố Trường An trên đường đến núi Phúc Tuyền, điều khiển xe bằng cả hai tay, điện thoại để trên bụng, gần ngang vị trí ngực.
Trước cậu, Cố Lan Sinh đã phát hiện Cố Thừa mất tích, so với hai vợ chồng nhà cậu thì bình tĩnh hơn nhiều, không lâu trước đây anh đã tặng cho Cố Thừa một chiếc đồng hồ có gắn định vị —— vốn là để phòng cho sau khi anh xuất ngoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...