Ám Độ


Bữa cơm đêm tất niên người trong nhà họ Cố đến rất đông đủ, có ba bàn tiệc, vốn dĩ Cố Sở không có ý định tham gia, để tránh tiếp xúc với mọi người quá nhiều, nhưng đêm giao thừa, vệ sĩ được lệnh hộ tống cậu về nhà chính từ sớm, chán muốn chết, đơn giản là nằm trên giường xem phim bên cạnh là lò sưởi.
Cố Thừa ngay khi thấy cậu đã nhảy lên giường, Cố Sở cũng vui mừng khôn xiết: "Sao lại đột ngột trở về vậy?"
Cố Thừa ôm cánh tay cậu ngồi bên cạnh, cười hì hì nói: "Em đợi lâu lắm rồi đó.

Anh xem phim gì vậy......!A, cái này, em cũng xem rồi!"
"Xem ở rạp chiếu phim từ sớm rồi á."
"Từ đợt tháng chín."
Cố Sở cười xoa tóc nhóc: "Không được spoil phim.

Em vừa mới đến sao? Đã đi chào hỏi ông bà chưa? Có đói bụng không?"

Cố Thừa kiêu ngạo gân cổ lên gọi Cố Lan Sinh, yêu cầu anh đi lấy đồ ăn nhẹ mang đến.
Cố Sở nói: "Lan Sinh không phải người hầu, em không được đối xử với người ta như vậy."
Cố Thừa chẳng hề để ý: "Là chính anh ta nói cả đời này sẽ làm người hầu cho em."
Cố Sở nói: "Anh nghe bác Tùng nói, sang năm sau muốn để cậu nhóc đi học kinh doanh với chú bên nhà mẹ để, đến lúc đó người ta sẽ là người có quyền có thế, em đối xử với người ta lễ phép chút, nhờ vào giao tình mấy năm nay, sau này cũng có thể có được sự giúp đỡ."
Cố Thừa nghe lời nói: "Vâng, em biết rồi."
Thật ra Cố Sở không muốn Cố Thừa và Cố Lan Sinh có giao thiệp quá sâu, dù gì thì gia cảnh bên nhà Cố Lan Sinh không hề đơn giản, quân tử chi giao cũng tốt, nhưng hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, Cố Lan Sinh đối với Cố Thừa là hết mực yêu chiều nhường nhịn là rõ như ban ngày, mối quan hệ thân thiết hơn so với người khác là điều cậu không thể thay đổi.
Trong đám tiểu bối Cố Sở lớn tuổi nhất, quan hệ họ hàng cũng xa nhất, trong bữa tiệc tối Cố Thừa đã kéo cậu đến ngồi cùng mình và đám trẻ con khác, Cố Thừa Tùng nhỏ giọng nhắc nhỏ vị trí của cậu là phải ngồi bên cạnh ông chủ, Cố Sở bất động, lão quản gia cũng không kiên trì nữa.
Trước khi bắt đầu buổi tiệc, Cố Trường An mở lời chúc mừng năm mới, tường thuật ngắn gọn thành công của Vinh Thịnh, cảm ơn một nhà năm qua đã vất vả, đồng thời hy vọng mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái trong năm tới, đây là nghi lễ thường thức, sau đó là kính rượu, cuối cùng là bữa tối gia đình sum vầy.
Bởi vì là được nhận nuôi từ một bà con họ hàng xa, địa vị của Cố Sơ rất thấp, dường như là không khí trong mắt người lớn, thậm chí một vài đứa nhỏ lớn hơn cũng khinh thường không muốn tiếp xúc với cậu, cung cách ăn cơm của Cố Sở rất nghiêm chỉnh, ngồi cạnh gắp đồ ăn cho Cố Thừa.
Có lẽ là vì thái độ của Cố Trường An trong bữa tiệc trước đó quá mức rêu rao, nên ngày hôm nay một vị trưởng lão đã gọi cậu đến để nâng ly chúc mừng, lúc nghe thấy tên mình cả người cậu lập tức choáng váng.
Người gọi tên cậu chính là chú hai của Cố Trường An, từ trước đến nay đã có vẻ điên điên khùng khùng, phỏng chừng là thấy cậu đẹp hơn những người khác, tìm đến cậu để tăng sức náo nhiệt ngày Tết.

Cố Sở có thể uống rượu, thiếu niên mười sáu tuổi cùng thế hệ trong họ nhờ cậu đến làm phù rể để chắn rượu, vốn ăn nói vụng về nên không thể tránh được, sau khi uống say đến mặt tặng rỡ như hoa đào nở, nếu không phải cuối cùng gọi Cố Trường An đến xách đi, thì bao nhiêu chén chú chén anh có thể bỏ cả một đôi tân hôn.
Có sức uống như vậy, mười năm sau cũng chưa từng gặp lại, chút rượu trong đêm tất niên không đánh gục được cậu, còn lại mấy vụ trưởng lão cũng giễu cợt cậu.
Đứa nhỏ Cố Thừa tính tình nóng nảy, thấy anh trai khó xử, lại không muốn muốn thấy cậu xấu hổ, lập tức đứng dậy định bày trò gây rối giải vây, nhưng lại không nghĩ tới lão ba uy nghiêm của mình còn lo lắng hơn cả mình nữa, hắn đặt đũa xuống trước: "Chú hai, em ấy không thể uống."
"Vớ vẩn, Tiểu Sở tửu lượng rất tốt." Ông lão khác là ương ngạnh.
Vẻ mặt Cố Trường An không chút ý cười: "Tôi nói, em ấy không thể uống."
Tiếng huyên thuyên và tiếng cười trong nhà ăn dần lắng xuống, cuối cùng một người lớn tuổi lên tiếng: "Trường An, ly rượu của chú hai là kính Tiểu Sở, không có ý muốn gây khó xử cho nó, con xem chúng ta cũng không để tâm chuyện con kết hôn với nó, chỉ kính nó một ly rượu mà khiến con đau lòng sao, con không cho nó uống, vậy là con không ghi nhận sự đóng góp của nó với nhà họ Cố chúng ta."
Cố lão thái thái ngồi một bên nhìn mà thấy hãi hùng khiếp vía, sợ rằng Cố Trường An sẽ hất tung cái bàn này lên, lòng bàn tay bà kéo ông lão chảy đầy mồ hôi, muốn đứng ra giảng hoà, nhưng lại nghe thấy Cố Trường An đột nhiên bật cười.

"Lời này của chú ba, nói ra có vẻ không có tình người cho lắm? Hơn nữa công lao của em ấy bỏ ra thì xứng đáng nhận được những gì em ấy vốn được hưởng, đúng không, ai có thể đau lòng cho em ấy hơn tôi? Sự thật là gần đây em ấy một thân một mình không tiện, không được uống rượu, hay vậy đi, nếu đã là người một nhà, tôi uống thay em ấy, nào nào, chú hai, ngày thường không có thời gian để uống, hôm nay chúng ta phải uống đủ!"
Hắn cầm chai rượu lên bước tới.
Cố Sở không ngờ Cố Trường An sẽ hành xử như vậy, Cố Thừa cũng ngây người, có lẽ thằng nhỏ chưa từng gặp được ai bản chất lưu manh hơn lão ba mình, một bàn anh chị em họ nhìn chằm chằm nhóc đã đành, nhóc chỉ có thể nói câu nhìn gì mà nhìn không định ăn cơm sao, sau đó lại yên lặng múc cho Cố Sở ca ca đáng thương của nhóc một bát canh.
Cố lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn lau miệng cho Cố lão gia, tiếp tục đút cơm cho ông.

Muốn thể hiện cái gì, chỉ cần đóng của lại với nhau không có người ngoài, bà mặc kệ, muốn sao cũng được.
Trời đã khuya, đám đàn ông vẫn chưa uống đủ, cánh chị em phụ nữ trong nhà ghét bỏ bày cho cái bàn nhỏ mặc kệ họ tiếp tục.

Bọn nhỏ ở bên ngoài chơi pháo hoa, đang yên đang lành không hiểu sao lại gây gổ đánh nhau.

Cố Thừa bá đạo hung hãn, mấy năm học tán đả, ba giây vật ngã một ông anh họ xuống đất.

Cố Lan Sinh nhóc đêm giao thừa còn phải chép phạt gia quy, chặn ngang kéo nhóc con đi, Cố Trường An và những người khác đã nghe thấy tiếng động, cùng đi ra ngoài.

Cố Lan Sinh ôm Cố Thừa trong lòng, vị tiểu thiếu gia này còn không chịu cho qua, nhấc chân đá một phát.

Có trưởng bối hỏi làm sao vậy, ông anh họ bị đánh vừa khóc vừa kể: "Con chỉ khen Thừa Thừa là có hiếu thôi mà."
Cố Thừa mắng to: "Cút mẹ mày đi! Tưởng rằng ông đây không nghe thấy hả?! Còn nói ông đấy khắc cha khắc mẹ?! Mẹ mày mới chết rồi ấy!"
Một đám người này đứng dưới mái hiên im lặng một lúc lâu, Cố Sở từ trên lầu chạy xuống, nghe thấy bốn chữ kia lập tức dừng bước chân lại.
Cố Thừa giống như một con sư tử nhỏ: "Ông đây nói cho mày biết, mẹ tao vẫn còn tốt lắm! Mẹ còn đang bận sinh em trai cho tao! Mày cmn từ chỗ nào tới đây! Cút về nhà tự khắc cha mẹ mày đi!"
Cố Trường An tức giận quát lên: "Con câm miệng lại!"
Mặt mày nhóc con tái mét, nghển cổ thở hồng hộc.
Cố Trường An bước đến chỗ đứa cháu kia xem vết thương, đứa nhỏ này cao hơn Cố Thừa cả một cái đầu, nhưng lại bị đánh đến mắt thâm đen, trốn trong vòng tay mẹ, mẹ nó cuống quýt nói: "Không việc gì không việc gì, trẻ con không hiểu chuyện nói bừa thôi, Trường An cậu không cần để trong lòng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận