Ám Độ


Cố Lan Sinh tất nhiên sẽ không giải thích thân phận của mình, và cũng không dám nói, vị chất thiếu gia này trong mắt Cố Thừa không khác gì mẹ ruột, anh làm sao dám nói cho cậu biết quá nhiều.
Cả nhóm xuống lầu, Khổng Dương muốn lên xe, Cố Lan Sinh ngăn cản gã: "Khổng tiên sinh, mời ký vào giấy vay nợ."
Khổng Dương sửng sốt, nhìn về phía Cố Sở.
Cố Sở vừa mở miệng đã bị Cố Lan Sinh ngăn lại: " Số tiền này cũng là chất thiếu gia mượn, chủ nợ cho vay nặng lãi cũng không phải kẻ dễ nói chuyện."
Cố Sở nghẹn họng không nói thành lời, Khổng Dương thấy cậu không nói, thở dài: " Vậy còn nửa kia cũng cho tôi mượn nốt đi."
Cố Sở rất muốn nói, nhưng cậu lại nhớ tới việc thanh lý tài sản của công ty, tính toán đâu ra đấy, phí chuyển nhượng ba triệu không đáng là bao, hơn nữa một khi đã bán công ty, gần như trong một năm đó cậu sẽ không có chút thu nhập nào, cậu thật sự không muốn mắc nợ lão khốn Cố Trường An thêm nữa.
Sự do dự của cậu khiến trái tim Khổng Dương nguội lạnh, chính năm đó gã đào tim móc phổi không chút do dự để giúp cậu, giờ đây bản thân lâm vào cảnh tuyệt vọng, cậu lại càng không muốn bố thí cho gã.
Gã cười nhạt mà nói: "Được, tôi ký."
Cố Sở khổ mà không nói nên lời, đành phải nói: "Anh không cần ghi rõ ngày trả nợ."
Công ty còn rất nhiều việc phải giải quyết, trước mắt phải hoàn thành hợp đồng, hàng hoá phải nghiệm thu vào kho, việc chuyển nhượng lại phải thương lượng với người khác, thật sự rất mệt mỏi, nhưng có người của Cố Trường An đi theo, Cố Sở có mệt cũng vẫn đủ tỉnh thần để chống đỡ.


Bận rộn cả ngày lẫn đêm quên cả ăn cơm, sau khi tỉnh lại thì bị tuột huyết áp, vệ sĩ đang ngồi trong phòng khách, cậu không dám gọi người vì sợ bị phát hiện điểm khác thường, ngậm một cục đường mới chống đỡ được đi ra ngoài uống chút canh suông, vừa mới đặt mông ngồi xuống, Cố Trường An đã tới.
3 giờ sáng, Cố Sở vừa lườm hắn vừa xì xụp mì, thua người không thua trận, chiến tranh lạnh vẫn chưa kết thúc.
Cố Trường An mặc quần áo ngủ bên trong áo khoác nhung, râu ria xồm xoàm, nhìn thấy bát canh mì suông, bước lên sờ cổ áo ướt đẫm mồ hôi của cậu, nổi trận lôi đình, lấy chăn bọc lấy người ôm vào lòng.
Cố Sở gào lên bỏ tôi xuống, ra đến cửa bị gió lạnh thổi rúc mặt vào trong chăn bọc, cơn rét vừa qua, nhiệt độ bên ngoài cũng giảm xuống âm.
Cố Trường An không biết là bị lạnh cóng hay vẫn đang tức giận, mặt mày lạnh tanh, bãi đậu xe im ắng chỉ có tiếng bước chân, Cố Sở ngọ nguậy trong vòng tay hắn, chợt nhớ tới lúc còn nhỏ mải chơi bên ngoài, Cố Trường An cũng bế cậu về nhà như này, đã nhiều năm rồi, cánh tay ấy vẫn vững chắc như vậy.

Cậu vươn tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn.
Cố Trường An cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu xem như lời đáp lại, nhưng không nhìn cậu.
Arthur rời giường không chút oán giận làm kiểm tra cho Cố Sở, ngáp một cái lên án Cố Trường An không biết chăm sóc tốt cho cậu, thế mà dám để người tuột huyết áp ngay giai đoạn này, phải biết rằng sẽ rất nguy hiểm, rất có thể dẫn tới xảy thai.
Rất may là thai nhi ổn định, không có gì bất thường.
Mặc kệ giữa hai người có bao nhiêu mâu thuẫn không thể hoà giải, về đứa con này, đó là thỏa thuận đã được lập sẵn.

Vì vậy Cố Sở có chút đuối lý, bản hợp đồng vẫn được Cố Trường An cất giữ trong hộc tủ đầu giường, thêm một bản hợp đồng khác, cậu có nghĩa vụ phải sính cho hắn một đứa con khỏe mạnh.
Nếu Cố Trường An là một con cá nóc phỏng chừng đã phồng khí nổ tung, nhưng mà hắn vẫn không nói một lời nào.

Hắn không để chân Cố Sở chạm đất cho đến khi trở về nhà ngoại việc bị người giam giữ, bốn giờ sáng quấn chặt người ngồi trong nhà ăn ấm áp dùng bữa, một chén tổ Yến hấp đường phèn đặt ngay trước mặt.
Cố Sở không tìm được cơ hội bắt chuyện, hai người mặt đối mặt, chân giấu trong lòng Cố Trường An, hai tay ôm chăn dày, ăn xong chén tổ yến thì người toàn mồ hôi, chỉ ho nhẹ một cái thôi là Cố Trường An lập tức tay bưng chén cháo giò heo lên.

Một bàn đầy thuốc bổ, ăn hết đống này có khi xảy ra án mạng cũng nên, Cố Sở rất không vui, đá bụng hắn: "Không ăn!"
Cố Trường An buông bát cháo xuống, ngồi xuống một lúc cúi đầu mệt mỏi xoa thái dương.
Cố Sở cũng không phải không biết nói lý, thấy hắn lo lắng cho mình như vậy, thành thật nhận lỗi: "Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi, sau này tôi sẽ cẩn thận mà."
Cố Trường An nói: "Đến rạng sáng thì lập tức quay trở về Edinburgh."
Cố Sở hoảng hốt: "Không......"
"Em muốn lấy luôn cái mạng già mày của tôi đúng không?!" Cố Trường An gầm như sét đánh, hắn thật sự có thể phun mất hai lít máu, "Tức chết tôi rồi?!"
"Chú lớn tiếng như vậy làm gì hả?" Cố Sở che chở bụng không biết sợ cãi lại, "Chú làm tôi sợ đến mức đau bụng!"
Cố Trường An nhăn mặt, giống y hệt một đường phụ đang van xin trượng phu của mình không bỏ mình, một bụng tức giận nhưng không thể lớn tiếng, cổ họng như bị kim châm: "......!Vậy em phải chừa cho tôi một đường sống chứ? Tổ tông!"
Đường phụ: phụ nữ đã có chồng
Trượng phu: người chồng
Cố Sở trở nên nóng nảy, cậu thấy rất phiền khi mà Cố Trường An cứ đòi sống đòi chết trước mặt mình, tuy rằng cậu mới là người mang phận cháu, người ngợm không nhìn ra bị khuyết tật ở chỗ nào, không thuận ý là lại nổi nóng, nào ai dám đối nghịch với ông lớn nhà họ Cố đâu? Hắn không cần thiết phải làm vậy.
"Làm sao tôi lại không cho chú đường sống hả, chú Cố?! Nếu ngày hôm nay đứa bé thật sự không còn, thì nó có ảnh hưởng gì lớn đối với chú chứ? Đáng ra phải là tôi cầu xin chú cho tôi một con đường sống, phải, chú đã cho rồi đấy, chỉ cần cho chú đứa bé này, là tôi có đường sống, vậy ngài đây có thể yên tâm trăm phần trăm! Đứa nhỏ này đối với tôi quan trọng hơn ngài nhiều, tôi nào dám tuỳ tiện làm mất nó chứ?!"
Cậu chỉ quan tâm đến những gì mình vừa nói ra trong lòng cảm thấy thật sảng khoái, nhưng vừa dứt lời thì một trận đầu váng mắt hoa ập đến, sợ phun sạch thứ mình vừa ăn, vội vàng nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, cậu cũng bình tĩnh trở lại, mới nhận ra xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Cậu mở to mắt, thấy Cố Trường An đang nhìn mình, trong mắt không còn sóng to gió lớn cũng chẳng ảm đạm sầu bi, nhưng sự âm u vô cớ khiến cậu cảm thấy có chút hối hận.

Lão già này một tay cài cúc áo len, một tay ôm chân ủ ấm cho cậu, bấy giờ Cố Sở mới phát giác dưới lòng bàn chân mình nóng bừng.
Cuối cùng Cố Trường An cái gì cũng không nói, một câu giải thích cũng không có, chỉ bế người vào phòng ngủ đặt lên giường rồi lại xuống lầu.

Cố Sở nghe thấy tiếng sửa đóng sầm ở tầng dưới, trong bóng tối trèo lên bệ cửa sổ nhìn xem có phải người đã bỏ đi rồi không, nhưng chỉ thấy hắn đứng trong vườn hoa hút thuốc, hút rất nhiều thuốc, đầu gối Cố Sở có chút đau, lòng rối như tơ vò, kéo rèm lại không nhìn nữa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chiếc gối bên cạnh lạnh lẽo, không có người nằm.
Bữa sáng ấm áp được bày trên bàn phòng ăn, vệ sĩ vẫn ngồi trong phòng khách, chuẩn bị đưa cậu đến công ty, lúc ra cửa Cố Sở liếc mắt nhìn nơi tối hôm qua Cố Trường An đứng hút thuốc, tàn thuốc trên mặt cỏ đã được dọn sạch sẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận