Ám Độ


Cố Sở chỉ cảm thấy tim mình như sắp bị bóp nát, mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra thành tiếng, nghĩ cách để dỗ dành đứa nhỏ nhà mình, bé con đang khóc, tự nhiên lại muốn nói thêm vài điều, cứ mãi nghẹn trong lòng rất khó chịu mà không sao nói ra được.
Cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến, gần như không thể đứng vững, những tiếng nói xung quanh ngày càng xa dần không hiểu vì lý do gì, ngay giây tiếp theo, cậu mất ý thức ngất xỉu.
Cố Trường An thấy Cố Sở hơi lảo đảo, cảnh giác sải bước tới, ôm người đã mềm nhũn vào lòng.
"Nhãi con bất trị! Con muốn bức chết em ấy sao?!" Hắn lạnh giọng khiển trách con trai mình.
Cố Thừa chỉ muốn giả vờ đáng thương để được anh trai dỗ dành, làm sao biết được Cố Sở dễ bị kích thích ảnh hưởng, nhóc hoảng sợ đến mức nằm nhoài trên người Cố Sở gọi "ca ca", Cố Trường An tức giận định nhấc chân lên đá nhóc, Cố Lan Sinh luôn đứng bên cạnh lanh tay lẹ mắt ôm trầm lấy tiểu thiếu gia.
Xe đã đợi sẵn bên ngoài đại sảnh, vệ sĩ ngăn chặn đám người tiến lên nhỏ giọng nhắc nhỏ: "Cố tiên sinh......"
Cố Trường An hung ác nham hiểm trừng mắt nhìn Cố Lan Sinh, bế người rời đi.
Cố Thừa nước mắt lưng tròng muốn đuổi theo nhưng không thoát khỏi sự kìm chặt của Cố Lan Sinh, cuối cùng cả hai chìm trong đám đông náo nhiệt ở phòng chờ.
Lúc Arthur nhận được điện thoại từ ông chủ của mình, là khi anh ta đang nghiên cứu gen trong một phòng thí nghiệm ở rừng nhiệt đới Đông Nam Á.


Phi cơ trực thăng trực tiếp đón anh ta ở sân bay, chỉ sau vài giờ Arthur đã có mặt ở khu biệt thự riêng của Cố Trường An.
Đi vội vàng như vậy, anh ta cũng lờ mờ đoán được, quả nhiên, vị bệnh nhân đặc biệt nhất của anh ta đang nằm trên giường, mà sếp lớn thì đang rối đến mức sắp biến thành con quay.
"Cậu, cậu đến, kiểm tra cho em ấy." Có vẻ như hắn rất căng thẳng.
Arthur bật máy siêu âm được chuẩn bị sẵn ở đầu giường, hỏi bằng vốn tiếng Trung không được thông thạo cho lắm: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Trường An nhìn anh ta đặt đầu dò lên vùng bụng phẳng lì của Cố Sở, ngắn gọn nói một câu: " Trung y của chúng tôi bắt được hoạt mạch."
Arthur ngạc nhiên nhìn hắn, rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị, mất hơn một phút, anh ta đặt đầu dò xuống, nói: " Không có nhịp tim của thai nhi."
Cố Trường An thở dồn dập.
"Nhưng túi thai phát triển có kích thước 21mm*12mm rồi." Anh ta bỡn cợt cười, "Thai kì đã được 40 ngày, chúc mừng ngài, Cố tiên sinh."
"Tại sao lại không có tim thai?!" Vẻ mặt Cố Trường An không hề thả lỏng.
"Chuyện này cũng rất phổ biến, thông thường là hai tuần trước khi mầm và tim thai đập."
Cố Trường An thở phào, sau một lúc lâu, mới banh mặt nói: "Vất vả rồi."
Đây không phải lần đầu tiên Arthur nhìn thấy ông chủ của mình không bình thường như vậy.

Chín năm trước, khi biết được mình có đứa con đầu lòng, hắn còn bình tĩnh hơn bây giờ nhiều, lúc giao đứa nhỏ đến tay hắn, người đàn ông nổi tiếng tự phụ không ai bì nổi này, mặt trơ như cát sa mạc được con của mình phun tặng một ngụm nước miếng cũng không có biểu tình gì, đứng yên một lúc lâu.
Nhưng chẳng ai lại đi cười nhạo một người mới được lên chức làm cha.
Xuất phát từ chức trách của một bác sĩ, Arthur có rất nhiều chuyện muốn trao đổi, nhưng anh ta vẫn cố giữ lại những lời đó đến hai tuần sau, anh ta được yêu cầu ở lại, Cố Trường An là nhà tài trợ lớn nhất cho phòng thí nghiệm của anh ta, tương đương với một nửa là ông chủ.
Cho tới lúc Cố Sở tỉnh lại thì trời đã tối đen, Cố Trường An đeo kính ngồi đọc sách bên cạnh, thấy Cố Sở tỉnh thì đỡ cậu ngồi dậy, rót cho cậu một cốc nước ấm, rồi đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn cho cậu.
Cố Sở vẫn còn sót lại chút ấn tượng, hỏi hắn: " Thừa nhi có bị dọa sợ không?"

Cố Trường An nói: " Tốt hơn hết là nên dọa cho nó sợ, em cũng vậy, còn không biết con mình nó có tâm tư gì sao, nó giả bộ đáng thương mà em cũng không nhìn ra?"
Cố Sở vô lực phản bác hắn, dựa vào đầu giường không nói lời nào, bát cháo trên tay cũng không chịu uống, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Tim Cố Trường An lúc này như sắp hoá thành vũng nước, hiện tại hắn vẫn chưa có ý định nói cho cậu biết hai người đã có thêm đứa thứ hai, hoặc ít ra hắn cũng không muốn cậu biết chuyện cho đến khi nhịp tim của đứa nhỏ rõ ràng, lùi một bước mà nói, nếu đứa nhỏ mãi vẫn không có nhịp tim, ít nhất hắn có thể xử lý gọn gàng mọi chuyện, coi như chưa từng có.
Về đứa con thứ hai, hắn không muốn nó phải chịu những tổn thương không đáng có.
Ban đêm bọn họ ôm nhau mà ngủ, Cố Sở sau khi nằm cả ngày trên giường nhưng vẫn rất thèm ngủ, thời tiết ngày càng lạnh, cả người cậu được bọc trong cái ôm ấm áp của Cố Trường An, dựa lưng vào lòng hắn, ấm áp như được bảo vệ trong vỏ bọc khổng lồ.

Lòng bàn tay Cố Trường An như có như không lưu lại trên vùng bụng dưới của cậu, mềm nhẹ cẩn thận như chạm vào bong bóng xà phòng mỏng manh, cơ thể cậu đã quen với việc chờ đợi hoan ái, nhưng thẳng đến khi cậu thiếp đi Cố Trường An cũng không có hành động lớn nào tiếp theo.

Sáng hôm sau Cố Sở thức dậy sớm, cảm nhận được vật trụ cứng ngắc cọ cứng phía sau, cậu hoảng hốt, theo bản năng dịch mông cọ cọ, cánh tay đang đặt trên eo căng cứng cơ lại, chỉ nghe thấy giọng nói đè nén cảnh cáo của Cố Trường An: "Đừng nhúc nhích."
Cố Sở có chút mờ mịt tình huống hiện tại, không thể đếm được mình đã thức dậy bao nhiêu cái buổi sáng dưới sự thao túng của Cố Trường An, đặc biệt là trong hai tháng này, thường xuyên giao hoan khiến cho cơ thể cậu có thói quen tuỳ lúc đâm vào, Cố Trường An hắn từ trước đến nay không hiểu được hai chữ "tiết chế" là như thế nào.
Tuy nhiên, dù Cố Sở có kinh ngạc đến đâu, liên tiếp mấy ngày nay Cố Trường An như biến thành kẻ khác, không động vào cậu.


Cố Sở nghĩ chắc hẳn là vì chuyện cậu ngất xỉu ở sân bay đã khiến hắn kiêng kị, hắn thậm chí còn không cho cậu chạy nhảy trong nhà, tốt nhất là không nên xuống giường, ở nhà càng nhàn rỗi càng tốt còn tận tâm hầm canh gà bồi bổ cậu, có chỗ nào giống một người chú không, giống cha thì đúng hơn.

Cố Sở sớm biết hắn lâu nay làm việc không theo lẽ thường, cũng lười đến nói hắn, chỉ là kế hoạch mang thai bị đình trệ khiến cậu khó chịu, bởi vậy một đêm đó cậu quyết định nói chuyện nghiêm túc với hắn, nếu vội vàng muốn có con thì không thể chậm trễ thêm nữa, một lời này nói ra khiến Cố Trường An mồ hôi đầy đầu, lại nhìn thấy bộ dạng cậu mặc áo sơ mi trắng ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ người đến ngủ, thiếu chút nữa khiến hắn mềm chân quỳ gối xuống gọi tổ tông.
Dù cho có tự phụ đến đâu thì lúc này đây hắn cũng không dám động đến cậu, đành phải hàm hồ qua loa lấy lệ, nói bác sĩ cảnh cáo sức khỏe cậu không tốt, hai tuần này không thể làm.
Cố Sở nhìn hắn vừa giải thích vừa lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm rốt cuộc là ai yếu đây, hôm nay còn toát nhiều mồ hôi như vậy.
Tốt xấu gì cũng nhịn được một thời gian, Cố Trường An dỗ người đến bệnh viện kiểm tra, Arthur đợi kết quả siêu âm rõ ràng mới dám ra mặt, Cố Sở vừa thấy anh ta, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cậu lập tức phản ứng lại.

Cho nên vì sao Cố Trường An trở nên khác thường như vậy, tất nhiên là hắn không dám chơi cậu trong thời kỳ đầu mang thai.
"Nhưng mệt chết tôi rồi." Cố Trường An ngấu nghiến hôn cậu, giả vờ than thở, " Chẳng trách cổ ngữ có câu "Không sợ không có đất cày, chỉ sợ trâu bò không có sức".".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận