Cố Trường An không vui nói: "Hỏi em ấy làm gì? Người lớn có chuyện của người lớn."
Cố Sở đảo mắt, người gọi tới là Thừa nhi của cậu, Cố Sở vươn tay muốn cấm lấy điện thoại, nhưng lại dừng lại, cho dù muốn, thì cậu nên nói gì đây, giờ đây cậu chỉ là một sinh vật cấp thấp ký sinh trên người Cố Trường An mà thôi, không được tính là cá thể.
Cố Trường An nhìn thoáng qua vẻ mặt cũng biết tâm trạng của cậu, trong lòng thầm mắng nhãi con kia gọi điện tới không đúng lúc, lập tức cúp máy, chạy tới ôm ai kia dỗ dành: "Sao lại không vui rồi?"
Cố Sở không nói lời nào, Cố Trường An ôm cậu vào lòng, than thở: "Tóm lại đều là lỗi tại tôi, hai người ghét bỏ tôi cũng được."
Cố Thừa bị cúp máy, tức không chịu được.
Cố Lan Sinh đứng bên cạnh, đương nhiên không thể tránh được cú đấm trút giận, một đứa nhỏ chỉ mới chín tuổi nhưng sức lực lại chẳng hề nhỏ tẹo nào, Cố Lan Sinh vẫn đứng vững như tượng đá, bất động.
Tất nhiên gã biết Cố Sở đang ở đâu, chỉ là không thể tới gần đó được, cũng không có ý phạm vào điều cấm kỵ của Cố Trường An.
Nhà họ Cố liên tục kiểm tra xác nhận quy trình ngày tổ chức hôn lễ, để đảm bảo tránh xảy ra sai sót, rất nhanh đã đến ngày lành tháng tốt.
Đám cưới được tổ chức theo phòng tục truyền thống dựa theo yêu cầu bên nhà gái, trang nhã và sang trọng, chỉ tính riêng bộ lễ phục của cô dâu đã tốn gần bảy con số, cũng không mời nhiều khách, ngoài những người thân trong gia đình, còn có các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, từng bước từng bước đều đã được Cố Trường An xem xét, đặc biệt là khách quý Dung Chính Phi, anh ta ngồi cùng bàn với chú rể.
Dung Chính Phi lo lắng em gái sẽ làm loạn, vốn định nhốt trong nhà không cho đi theo, nhưng gần đến ngày tổ chức hôn lễ, Dung Hủ đã dần bình tĩnh hơn, Dung Chính Phi liền nghĩ mạng cô ta theo cũng tốt, tự mắt trông thấy sẽ dập tắt hết mọi hy vọng.
Nhà mẹ đẻ của cô dâu ở khu dân cư cũ, đường xá xa xôi, không thể đón cô dâu bằng kiệu hoa được, dựa theo kế hoạch là gần đến đại trạch Cố gia sẽ xuống đổi xe và sau đó thì ngồi kiệu đi vào.
Pháo nổ ngay khi cô dâu đổi kiệu hoa, một số khách khứa và bạn bè tụ tập ở ngã tư để đón người, kết quả là ngay lúc đó, đại tiểu thư nhà họ Dung đột ngột đi tới.
Người nhà Cố gia vừa thấy Dung tiểu thư kia, thì đều kinh hãi, người này mấy tháng trước đã làm náo loạn cả nhà họ lên.
Nhất thời không phòng bị, Dung Hủ đã đi trước hai bước vén khăn voan đỏ trùm đầu cô dâu lên, sau đó mạnh mẽ tát Trần Tối một cái khiến cô ngã xuống đất.
Dung Chính Phi đang nói chuyện với một người bạn, nghe thấy tiếng huyên náo nhưng cũng không biết được rằng bà cô út nhà mình gây ra chuyện lớn, cho đến khi nghe thấy tiếng chửi rủa chói tai: "Đồ đê tiện! Loại người như mày mà cũng đói gả cho anh ấy sao?!"
Dung Chính Phi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, vội vàng đẩy đám người ra, Dung Hủ đè lên người cô dâu, trong tay cầm dao, lưỡi dao dính máu.
Hai vệ sĩ của anh ta khá nhanh nhẹn, một người giữ chặt Dung Hủ lại, một người dùng áo khoác bao bọc cô dâu.
Cố Sở muốn chen vào đám đông để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng bị Cố Lan Sinh giữ lại, Cố Trường An nhanh chóng nhận được tin tức vừa chạy đến thì Dung Chính Phi đã tóm lấy hắn rồi lôi lên xe.
Trần Tối bị thương nặng, một dao kia của Dung Hủ cứa thật sâu trên mặt tạo thành một vết sẹo dài, cô lấy tay che mặt lại, nhìn thấy Cố Trường An, hoảng sợ mà bổ nhào vào lòng hắn khóc nức nở, máu tươi từ kẽ tay chảy xuống, làm bẩn váy cưới.
Dung Hủ không ở trong xe, Cố Trường An nhìn chằm chằm Dung Chính Phi, Dung Chính Phi nhớ đến cảnh tượng hắn thẳng tay bắn chết đối thủ của mình trong rừng trước kia, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tài xế lái xe với tốc độ cao, để nhanh chóng đưa cô dâu đến bệnh viện, Cố Trường An cẩn thận bế người vào phòng hội chuẩn, xoay người kéo cổ áo Dung Chính Phi lôi ra ngoài như mãnh hổ, Dung Chính Phi dồn dập giải thích: "Cậu nghe tôi nói đã......"
Cố Trường An gần gừ: "Còn nói gì nữa?!"
Dung Chính Phi lau một phen mặt nói: "Cậu nghe tôi nói! Trường An, Tiểu Hủ cũng là em gái của cậu, đúng không, nó không cố ý, nó chỉ vô tình đả thương Trần Tối thôi!"
Cố Trường An nói: "Dung Chính Phi, có phải cậu đã tẩy não em gái mình rồi không? Muốn em gái cậu thay thế cô dâu đúng không?! Tôi không hiểu nổi, con mẹ nó rốt cuộc tôi có chỗ nào tốt, Dung gia các người muốn loại con rể nào mà chẳng có, sao cứ phải treo cổ ở chỗ tôi vậy?!"
Dung Chính Phi nói: "Cậu bình tĩnh chút đi......"
Cố Trường An nói: "Làm sao tôi có thể bình tĩnh được?! Tôi đã bốn mươi mấy tuổi rồi! Bốn mươi mấy tuổi mới kết hôn! Họ Dung các người đến rạch mặt vợ tôi! Còn buổi hôn lễ thì sao bây giờ?! Đoàn khách hôm nay thì sao đây?! Cậu hả cho tôi à?!"
Dung Chính Phi bị rống đến lỗ tai ong ong vang, nhức nhức cái đầu.
Trước một ngày Cố Sở còn tưởng rằng sẽ khó có được yên tĩnh, đại hôn của Cố Trường An, tất nhiên hắn phải quay về đại trạch để chuẩn bị mọi thứ.
Cậu ăn một chút gì đó, ngồi trên sô pha đọc sách mà tâm trí lại không thể nào tập trung được, cậu cảm thấy mình là đang lo lắng cho Cố Thừa.
Có ít nhất hai vệ sĩ đứng canh ở trong phòng, mỗi phòng đều lắp một camera theo dõi, Cố Sở đến phòng làm mộc thì cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt đất còn vương vãi vụn gỗ mài, dụng cụ nằm rải rác trên bàn, thời còn tại ngũ Cố Trường An đã học được một vài nghề thủ công, là một thợ mộc chính hiệu, những lúc rảnh rỗi còn nắm tay dạy cậu khắc gỗ, Cố Sở không thông minh bằng hắn, tay nghề cũng kém, một bức tranh tiểu Oa Oa ngày Tết cũng không khắc đẹp được, chiếc nôi nhỏ của Cố Trường An đã hoàn thành xong.
Đầu gỗ đã được mài mịn, Cố Sở vuốt ve các cạnh và góc tròn, nhớ lại bộ dáng làm việc chuyên chú của Cố Trường An, hắn thật sự giống một người cha, mà chính bản thân cậu, sẽ không bao giờ có thể nói ra thân phận thật sự cho Cố Thừa biết, yêu con như vậy thì sao, sinh thêm một đứa nhỏ, chỉ yêu thương bọn chúng không thôi, thì có ích gì đây, không ai cần một tình yêu như vậy cả.
Đời này cậu không liên quan đến bất cứ ai, kể cả Cố Trường An, chắc cũng chỉ coi cậu như một công cụ tiết dục không gây chuyện, vừa hèn vừa ngu ngốc mà thôi.
Cố Sở đứng bên cạnh nôi không ý thức được hành động đang vuốt ve của mình, cậu đứng cũng đủ lâu, lâu đến nỗi vệ sĩ trở nên cảnh giác, gọi điện báo cho Cố Trường An biết.
Cố Trường An chưa bao giờ tin rằng tính tình của Cố Sở lại đòi sống đòi chết như vậy, vì còn có Cố Thừa, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi con của mình.
Nhưng dù tự tin đến đâu, hắn cũng không dám sơ suất, suốt thời gian qua vẫn dặn dò vệ sĩ phải luôn để ý đến tâm trạng của cậu, có chút khác thường là phải báo cho hắn ngay.
Cố Trường An nghe điện thoại rồi lập tức rời khỏi đại trạch, hứa với các trưởng lão rằng sẽ quay lại ngay, nhưng khi về tới bên người kia, hắn dứt khoát quẳng lời hứa đó ra sau đầu.
Sau khi từ Anh về nước, hai người họ chưa từng xa nhau lâu như vậy, nói cái gì cũng có thể, thậm chí còn tạo thành thói quen quan hệ mà ban đầu không chịu nổi, người kia đang ngâm mình trong bồn tắm, không lâu sau Cố Trường An đâm gậy th*t đi vào lỗ nhỏ, dòng nước vừa ấm áp vừa thoải mái một đường đi theo động tác đâm rút của hắn.
Cố Sở đã từ bỏ phản kháng từ lâu, chỉ mơ mơ hồ hồ mặc hắn cọ xát, thậm chí cậu còn cảm thấy thà chết như này sẽ tốt hơn, ít nhất người này đang chôn trong cơ thể mình, giờ khắc này cậu hoàn toàn thuộc về hắn.
Cố Sở ngủ đến là thơm ngon trong vòng tay hắn, sau khi tỉnh lại, người cũng đã ở trong phòng nghỉ của sếp tổng Vinh Thịnh, không lâu sau, Cố Thừa Tùng gõ cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...